Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toàn Diệt Thổ Phỉ

Tiểu thuyết gốc · 2316 chữ

Chương 4: toàn diệt thổ phỉ.

Sau khi cải trang thành thổ phỉ, hắn nói vào báo cáo tên cầm đầu nhưng thật ra là đi dò xét xung quanh. Nữa canh giờ sau, hắn quay lại chỗ cũ, theo hắn tính mà nhìn thấy được,ở đây có gần 100 tên thổ phỉ, và 1 tên đại vương.

“lấy sức 1 mình ta,chống chọi 5 tên đã là cực hạn chớ nói chi phải đánh gần 100 tên, nếu có phạm tu ở đây thì dễ dàng nhiều.” hắn cảm thán,từ từ mà suy ngẫm đối sách.

Địa thế của đỗ động giang cây cối um tùm có nhiều đầm lầy cộng thêm các nhánh sông nhỏ lẻ từ hai con sống chính,nên dễ xuất hiện các khe nhỏ nguồn nước có thể không được tốt và có thể xuất hiện ít nhiều đầm lầy lớn nhỏ. Nơi này xứng đáng với một câu “rừng thiên nước độc”,những năm cũng là năm mà có động vật hoang dã xuất hiện, nếu xây dựng thôn làng không đúng cách chắc chắn sẽ bị thú dữ tấn công.

Năm đó, khi Đỗ Cảnh Thạc đến Đỗ Động Giang, phát hiện phía tây có 1 trại nhỏ, các con sông ôm phía trước đồi núi vòng phía sau, núi sông bao bọc như thế rồng chầu hổ phục, ông liền chọn nơi để xây dựng thành trì. Bốn bề là đầm nước,cỏ lâu um tùm, chỉ có thuyền độc mới ra vào được.

Quay về với Minh, hắn dường như có 1 ý tưởng nào đó rồi nhìn về phía rừng sâu, không có ai hiểu cánh rừng này bằng hắn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi thôn trang chỉ có lên núi đốn củi, nên hắn biết cách né thú dữ và cả những đầm lầy chết người.

“hệ thống, ngươi có thể xác định khi nào phạm tu đến không?, nếu không có phạm tu ta khó lòng mà tiêu diệt hết bọn thổ phỉ”. hắn vừa tính kế vừa hỏi hệ thống.

“mời kí chủ an tâm, bản hệ thống sẽ không hố ngươi đâu, phạm tu hắn sắp đến rồi đấy còn khi nào thì phải hỏi phạm tu”. âm thanh hệ thống vang lên.

Hắn sắc mặt tối đen, cái này hệ thống quả nhiên là không thể tin tưởng, làm gì có câu trả lời như thế.

Ta thà tự ra tay còn hơn tin tưởng người cái này hệ thống, Minh nhìn bầu trời đêm, hắn khá chắc chắn bây giờ đã 1 2 giờ sáng. Vì hắn đã thấy xung quanh đã có sương mù xuống tới.

Minh đi vào chỗ tối tránh né mấy tên thổ phỉ canh gác, dùng đao gọt mấy cây gỗ nhỏ thành những cái châm rồi dùng nó cắm thẳng vào các bụi rậm, khi xưa hắn có tìm hiểu qua một số loại châm và địa cọc để bẫy động vật và cả thú dữ, cộng thêm kiến thức hiện đại hắn có thể dùng những mộc châm này để bẫy chính con người.

Lợi dụng trời tối và sương mù, hạn chế tầm nhìn nên hắn chắc chắn không ai có thể thoát khỏi bẫy của hắn. Dựng xong cái bãi châm nhọn, hắn cố ý quay lại trại của tên thổ phỉ trên đường phát hiện một loại độc dược chỉ có vùng tây bắc và các vùng núi mới có đó là cây lá ngón.

Lá ngón có đặc điểm rất dễ nhận dạng, thân nó có khía, hình trứng, có đầu nhọn, mép nguyên,lá ngón có độc tính rất cao, 3 lá đã có thể độc chết người. Hắn tiện tay hái tầm 5 đến 6 lá giấu nhẹ vào ống tay áo, cuối cùng cũng lẻn vào nơi bọn hắn nấu ăn để ăn tiệc trong tối nay, Minh quan sát toàn cảnh xung quanh rồi vò 5 lá ngón cho vào cháo mà bọn thổ phỉ vừa nấu.

Đi ra trong tinh thần thoải mái, cười nhẹ, minh đã nắm được sơ bộ bọn chúng, phía tay nhốt người của thôn trang, phía đông là nơi bọn hắn chứa lương thực, còn chính diện là nơi mà bọn thổ phỉ ăn chơi.

Minh cầm đao trên tay đi đến phía đông,bây giờ hắn vẫn mặc đồ của bọn thổ phỉ nên không ai quan tâm đến hắn, gần đến kho lương thực thì hắn bị 2 tên thổ phỉ chặn lại:

“ngươi đi đâu? Nơi đây không được đi vào”.

Minh đáp: “ta được lệnh đại vương, qua bên này tuần tra, xem kho lương thực có an toàn hay không.”

Hai tên thổ phỉ cũng bán tính bán nghi, nhưng vẫn cho hắn đi qua. Minh cũng không nghĩ nhiều, dù sao thời xưa con người cũng không có mưu mẹo như người hiện đại.

Hắn đi ra khỏi tầm nhìn của cả hai tên thổ phỉ, rồi cầm cây đuốc gần đó châm ngòi từng bao, từng bao lương thực. Hắn biết đây là lương thực mà mọi người dùng cả máu để có được, bây giờ lại bị bọn thổ phỉ này chiếm được. Thấy có cháy, hai tên kia hoảng loạn định đi dập lửa thì Minh bất ngờ từ trong bóng tối nhảy ra, ra đao nhanh chóng,ánh đao lóe lên, chỉ trong 1 đường đao đã lấy đi hai thủ cấp của thổ phỉ.

“không ngờ bây giờ ta đã mạnh đến vậy, nếu đánh du kích thì bọn giặc sẽ khó lòng mà tránh được”. nói xong, Hắn nhanh chân chạy đi đến nơi mà đã đặt bẫy cọc, đễ chờ bọn chúng tới.

Thổ phỉ lúc này vẫn ăn chơi nhảy múa, vẫn chưa biết kho lương trong trại đã bị cháy, đang nâng chén uống rượu thì một tên thổ phỉ chạy vào:

“đại vương, không xong rồi, lương thực của quân mình đã bị cháy rồi”.

Nghe xong tin này, hắn giật mình theo đó càng tức giận gầm lên một tiếng:

“ Là tên nào đốt phá lương thực của ta. nhanh đi dập lửa cho ta, và truyền lệnh cho ta tìm khắp núi cũng phải đem tên kia về đây”.

Tiếng hắn vừa dứt thì tiếng mình cười nói khắp núi.

“ mấy tên thổ phỉ chó má, có giỏi thì đến đây bắt gia gia.. ha ha”

Lợi dụng địa thế, xung quanh doanh trại, hắn đặt khắp nơi là bãi cọc. Nghe tiếng minh truyền đến tên thổ phỉ giận đến xanh mặt, tay cầm một thanh dài đại đao xông ra khỏi trại chạy theo tiếng của Minh vừa truyền đến.

Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã thấy lính của hắn đã ngã quỵ xuống, có người thì khó thở, người đau bụng dữ dội. Hắn hắn nhìn xung quanh cũng còn được hơn mấy chục người.

“tất cả tiến lên, đem tên kia về đây cho ta, ta muốn tự tay lột da uống máu của hắn”.

Mấy tên phổ phỉ kia nghe xong, lập tức xông đến bụi rậm vì do trời tối bọn hắn nhìn không rõ nên một số tên đã giậm phải bẫy cọc, cọc nhọn ngay lập tức đâm thủng chân ngã xuống theo đà cọc nhọn đâm xuyên qua người. Bọn hắn chết không nhắm mắt.

“Đại vương, phía trước có bẫy huynh đệ chúng ta vừa xông vào đã chết mười mấy người”. một tên thổ phỉ sắc mặt hoảng sợ nói.

“ta mặc kệ, các ngươi tiếp tục tiến lên cho ta, giết chết tên kia sẽ có trọng thưởng. Nhanh lên cho ta”. sắc mặt tái nhợt, gầm lên.

Tên đại vương biết, nếu khi nãy hắn lỗ mãng chạy vào thì chắc chắn sẽ chết ngay lập tức. May là hắn còn đủ thông minh để mấy tên kia đi thế mạng hắn.

“haha.. một tên hèn nhát cũng xứng làm đại vương của vùng này, ta khinh…”. một giọng cười khinh bỉ lại vang khắp núi.

Tên đại vương kia kéo đại đao dưới đất chạy thẳng vào bẫy cọc, nhưng hắn đã có chuẩn bị, vung đại đao vào bẫy cọc,đao mang quét ngang phá hủy hết các cọc địa. Cứ thế từng đao vung ra bụi rậm và châm cọc từ từ bị phá hủy.

Tuy Minh thành công khích tướng được hắn vào địa cọc, nhưng vẫn đánh giá thấp tên đại vương, từ trên cây hắn nhảy xuống định chạy vào rừng sâu thì một ánh đao lóe lên, trang gang tất đó hắn kịp thời nghiêng người né tránh, tuy đã né qua một bên nhưng do đao mang của hắn quá mạnh làm bắn bị thương một bên tay.

“hệ thống có thể nào kiểm tra người trước mặt không?”

“Đing… Đại Tam. Vũ lực 71 trí lực:51mị lực:32”.

Quả nhiên vũ lực hơn 70 một đao kia hắn mà không đễ ý thì ta đầu lìa khỏi cỗ. Máu từ cánh tay chảy xuống thanh đao hắn đang cầm,sắc mặt tái nhợt ngước lại hắn tên Đại Tam càng ngày càng tức giận nhắm đại đao kéo trên mặt đất, cười khinh bỉ nhìn hắn nói:

“người chạy đi a, sao không chạy nữa, con chuột nhỏ, ngươi trốn được lần một không trốn được lần 2 đâu”.

Nói xong, hắn cầm đại đao bổ thẳng về phía Minh, do trúng 1 chiêu khi nãy hắn có đã không còn khí lực để né được chiêu này, ánh đao lóe lên một đao này cực kì khủng khiếp, nếu như chém trúng sẽ đem Minh chém làm 2 mảnh.

Hắn thấy đao thế tới, nghĩ lần này mình chết chắc thì một bá đạo cương mãnh đao pháp chắn ngay trước mặt hắn.

“Phạm Tu tới đây, ai dám ở trước mặt ta giết ân nhân của ta”.

Nói xong hắn vung đao đánh bậc đại đao của Đại Tam, hắn cũng không thèm nhìn Đại Tam mà quay người đỡ Minh dậy, ân cần hỏi thăm:

“Ân nhân, ngươi không sao chứ? Ngươi có mệnh hệ gì thì Phạm Tu chết cũng không báo đáp được”.

Minh đáp: “may mà Phạm Tu đến kịp không thì ta đã đi đời rồi,bây giờ còn lại giao hết cho Phạm Tu đấy”.

“ Ân Nhân cứ ngồi xuống nghỉ ngơi còn lại để ta lo”. hắn nói xong câu này, sắc mặt thay đổi thành âm lãnh.

Cầm trong tam phá lãnh đao chĩa thẳng vào Đại Tam,

“ nếu ngươi đỡ được một đao này của ta thì đầu ta cho ngươi”.

Câu này từ miệng Phạm Tu thốt ra như sấm truyền, nhưng khi Đại Tam nghe được hết sức tức giận dù hắn không biết phạm tu là người như nào nào,nhưng những lời khinh thường như thế sao mà hắn có thể chịu nổi.

Tức giận gầm lên, hắn cầm đại đao lao thẳng vào Phạm Tu, trước mặt Phạm Tu vẫn bình thãn nhìn đao thế đánh thẳng về phía mình, tuyệt không lùi bước khi đao gần đến trên đầu của Phạm Tu, hắn né nhẹ người qua bên trái, do đại đao theo đà chém xuống nên không thể chuyển hướng, Phạm Tu thấy thế cầm Phá Lãng đao trong tay,vung ra một chém.

“Nhất Đao được kích hoạt võ lực của phạm tu là 85 kích hoạt Nhất Đạo +3 võ lực là 88 ”.

Đối với 88 võ lực thì 71 võ lực của Đại tam như múa rìu qua mắt thợ. Đạo cương dũng mãnh phi thường, khó mà đỡ nổi, một chém này đi xuống cắt ngang yết hầu của Đại tam, thủ lĩnh của một sơn trại chấm dứt từ đây.

Đầu lâu của Đại tam rơi xuống,máu bắn tung tóe và kèm theo thanh âm của hệ thống.

“ Nhiệm vụ dẹp loạn thổ phỉ đã hoàn thành được 70%, mong túc chủ hoàn thành để được khen thưởng.”

“Phạm tu, người có thể giúp ta diệt trừ hết bọn thổ phỉ này được không?”.

Phạm Tu nói: “ tại sao chúng ta không tha cho bọn hắn một con đường sống chứ?.”

Nhân Minh nhìn một lúc rồi nói:

“nếu bây giờ chúng ta thả chúng đi, bọn hắn sẽ quen đường củ mà về, bây giờ đã viết chết một cái đại tam thả bọn chúng về không biết về sau sẽ có bao nhiêu cái Đại Tam xuất hiện, nên bây giờ diệt cỏ phải diệt tận gốc.”

Nghe cái này lời nói, phạm tu nhìn thật sâu Minh rồi quay người cầm trong tay Phá Lãnh Đao đi chém từng tên thổ phỉ, còn phía này Minh đi giải cứu các bá tánh trong thôn và tìm kiếm xem còn gì xót lại không, và không phải Minh không muốn tha cho bọn chúng.

Một phần là vì hệ thống ban bố nhiệm vụ, một phần là do bọn chúng đã ăn cháo có chưa lá ngón không sớm thì muộn cũng sẽ chết. Đến lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên:

“ Đing.. chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ dẹp loạn thổ phỉ.

Khen thưởng 30 điểm chiến tranh, 1* quay thưởng, 1* tọa kỵ”

“Ban bố Nhiệm vụ 2: bây giờ dương tam kha đang ở thế mạnh, đề nghị túc chủ xây dựng binh lực để chống lại 12 sứ quân. Thời gian nhiệm vụ là 2 năm.

Khen thưởng : 200 điểm chiến tranh, 1* triệu hoán mãnh tướng, 1* Quay thưởng, 1* Tọa kỵ, 1* Vũ khí,.”

Ps : các nhân vật được triệu hoán, tuy dựa vào trên lịch sử nhưng đa số là hư cấu do ta tự nghĩ ra, nên có gì mọi người thông cảm.! cảm ơn !!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.