Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm Vụ Bao Đồng

Tiểu thuyết gốc · 2384 chữ

Nhớ lại những bộ tiểu thuyết hệ thống từng đọc, Quốc Cường thường thấy mỗi khi nhân vật chính có được Hệ Thống đều có quà đi kèm, liệu có phải hắn bây giờ cũng nên nhận được một chút quà chào mừng rồi nhỉ.

Suốt những năm tháng qua đã quá khổ cực rồi, bây giờ có cơ hội sung sướng một chút ngu gì mà không tận hưởng. Nghĩ đến đây Quốc Cường dè dặt hỏi:

- Có phải ta nên nhận được chút quà gì đó không?

Thiên Tư hơi suy nghĩ một chút khẽ mỉm cười gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp kiêu sa của nàng nở một nụ cười có thể nói đủ khả năng khiến cho bất kỳ nam nhân nào điêu đứng. Có điều đối với Quốc Cường mà nói, lúc này đây hắn để tâm đến phần thưởng mà mình nhận được sẽ là cái gì hơn là một nụ cười.

Thông thường Hệ Thống đều có năng lực thông thiên, quà mà Hệ Thống mang lại chắc chắn là không thể tầm thường. Chính vì vậy mà trong lòng hắn không kìm được sự háo hức.

- Đây là quà của ký chủ.

Hắn nhìn theo hướng chỉ tay của Thiên Tư về phía cái bàn gỗ, một hồi mà không thây có động tĩnh gì, đành phải lên tiếng hỏi:

- Đâu?

Quốc Cường vốn tưởng rằng Thiên Tư sẽ lại phất tay rồi biến ra thứ gì đó chính là quà của hắn, có điều chờ một hồi cũng chẳng thấy thứ gì xuất hiện. Lại nhìn vẻ mặt thờ ơ cùng nét cười như có như không của Thiên Tư, hắn không kìm được thắc mắc đành phải lên tiếng hỏi lại.

Thiên Tư tiến lại gần, trên mặt vẫn giữ nét cười chỉ tay vào ấm nước trà lên tiếng:

- Đây chính là quà chào mừng giành cho ký chủ.

- Quà chào mừng chính là cái này?

Quốc Cường cầm ly nước trà lên hỏi lại một lần nữa ngay lập tức cũng nhận được cái gật đầu xác nhận của Thiên Tư.

Chẳng phải phần thưởng của Hệ Thống đều là những món quà rất giá trị sao. Thế mà phần thưởng hắn nhận được chỉ là một chút nước trà.

- Haha…

Nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn Thiên Tư không kìm được mà bật cười thành tiếng, có điều không để hắn phải thất vọng lâu nàng lên tiếng giải thích.

- Ký Chủ không cần phải thất vọng. Quả thực quà chào mừng dành cho ký chủ không hề tầm thường. Bất quá do quyền năng có hạn nên ta đành phải quy đổi Quà Chào Mừng giành cho ký chủ để đổi lấy năng lượng cứu mạng ký chủ.

Nghe đến đây Quốc Cường lập tức thu lại vẻ thất vọng. Nếu sự thật đã là như vậy thì không những không cần phải thất vọng mà hắn còn phải thấy cảm kích nữa mới phải.

Thiên Tư âm thầm tán thưởng biểu hiện này. Người này chính là Chân Mệnh Thiên Tử do nàng chọn, nếu đối phương quá tầm thường thì thật đáng thất vọng.

Quả nhiên những biểu hiện mà hắn cho nàng thấy người này không hề tầm thường.

Nghe Thiên Tư giải thích Quốc Cường cơ bản đã hiểu rõ một số chuyện. Thiên Tư mang sứ mệnh đi tìm cho mình một hạt giống để chọn người đó làm Chân Mệnh Thiên Tử.

Hắn còn biết được rằng ngôi sao băng mà mình nhìn thấy lúc đó chính là nàng đang trên đường đi tìm kiếm Chân Mệnh Thiên Tử.

Bất quá tại sao lại tìm Chân Mệnh Thiên Tử thì nàng lại không có thông tin.

Chứng kiến hắn đang trong hoàn cảnh sắp mất mạng, hơn nữa hắn cũng là một hạt giống tốt chính vì vậy nàng đã quyết định lựa chọn hắn trở thành Chân Mệnh Thiên Tử.

- Vậy Tính năng của cô sẽ được mở ra nhiều hơn khi ta mạnh lên à?

Thiên Tư khẽ gật đầu xác nhận. Khuôn mặt nàng hiện lên vẻ không hài lòng lên tiếng:

- Mặc dù ta được gọi là Hệ Thống nhưng ta không phải là máy móc, ký chủ đừng coi ta giống như máy móc như vậy.

Quốc Cường hơi có chút ngượng ngường, quả thực hắn nghe nàng nhận bản thân được gọi là Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia thì đã nghĩ giống như là máy móc.

Giờ đây nghe Thiên Tư nói như vậy mới hiểu rằng đó chỉ là sứ mệnh của nàng.

Có điều hắn vẫn thắc mắc, nhìn qua cũng có thể dễ dàng nhận ra từ phong thái của nàng đều toát lên vẻ cao quý. Một người như vậy lại bị bắt mang trong mình sứ mệnh đi tìm Chân Mệnh Thiên Tử. Vậy kẻ nào là kẻ đã áp đặt cho nàng sứ mệnh này, kẻ đó còn có thể khủng bố đến mức nào.

Hắn đã hỏi qua Thiên Tư nhưng câu trả lời chỉ đơn giản là không biết, với tiềm năng hiện tại nàng không thể biết được tại sao bản thân lại mang theo sứ mệnh như vậy.

Chỉ biết trong tiềm thức của mình phải làm như vậy không được phép làm trái, nếu làm trái có lẽ hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

Chắc hẳn mọi chuyện sẽ có đáp án khi hắn có đủ năng lực.

Việc mà Quốc Cường cần làm giờ đây chính là phải nâng cao năng lực của chính mình. Không cần Thiên Tư phải nhắc nhở hắn cũng hiểu rõ.

Cuộc sống lúc trước của hắn bị chèn ép đủ đường đến mức không thể ngóc đầu dậy. Trước kia hắn không đủ năng lực để đáp trả lại tất cả sự chèn ép, có điều giờ đây đã khác.

“Giờ đây ta đã ở một cương vị mới, thật sự là một bước tiến nhảy vọt so với 2 - 3 tháng trước. Haha”

Thiên Tư không muốn tiếp tục nhìn hắn ra vẻ vội vàng phất tay. Quốc Cường lập tức bị ném trở về thế giới thực tại của mình.

UỴCH…

Thiên Tư hành động quá nhanh khiến hắn không kịp chuẩn bị mà bị đập mông xuống đất.

- Đúng là cô nàng không biết nói đạo lý.

“Ký chủ xin hãy biết tự trọng, ta có thể nghe thấy tất cả…”

Hắn nhất thời quên mất lời Thiên Tư chính là đang ở bên trong cơ thể mình, hiển nhiên tất cả những gì hắn nói nằng cũng có thể nghe được.

Ọc ọc…

Không ngờ lúc này bụng lại kêu lên một tiếng, nếu tính cả thời gian bản thân bị giữ trong nhà xác nữa thì đã gần 4 ngày rồi hắn chưa có gì bỏ vào mồm cả, chỉ uống nước mà sống qua ngày.

Có thể nói tình trạng của hắn giờ đây chính là da bụng dính vào da lưng.

Trước tiên cần phải kiếm gì đó bỏ vào mồm đã, nhưng biết móc đâu ra đồ ăn bây giờ.

Quốc Cường không nghĩ nhiều nữa mà rảo chân bước đi, thay vì đứng một chỗ mà nghĩ thì tự thân vận động mà đi tìm thì còn khả thi hơn.

Lúc này đây trời đã vào rất khuya, thông qua những bóng đèn yếu ớt trên đường có thể thấy rõ những đám sương đang bao phủ khắp nơi.

Chợt Quốc Cường thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm lẻ loi, phía ngoài bày một số bộ bàn ghế nhựa, trên bàn còn để hộp đựng đũa. Đây hẳn là một quán bán đồ ăn khuya, có điều trong người hắn giờ đây không có nổi một xu dính túi thì có thể mua nổi cái gì.

UỲNH UỲNH…..

- Thế giờ ông có định trả tiền không?

Quốc Cường đang định bỏ đi thì từ trong căn nhà gỗ có tiếng đập phá vang lên, ngay sau đó là giọng nói của một người đàn ông có vẻ như đang rất qbực tức.

- Đợt này buôn bán kém quá, tôi vừa đóng học cho cháu nó nên đã hết tiền, các chú thư thả cho tôi vài ngày, có tiền tôi mang đến tận nơi trả cho chú.

- Mẹ đã nghèo còn học hành làm cái đéo gì! Ông cho nó sang chỗ tôi rót bia cho các sếp lấy tiền trả nợ, có khi còn dư giả xây thêm được cái nhà mới. Haha…

Hahaha….

Hahaha….

Hahaha….

Quốc Cường đã hiểu sơ qua câu chuyện, có điều hắn không có ý định tham gia vào việc này. Những sự việc như thế này mỗi ngày còn xuất hiện nhiều hơn cả cơm bữa, hắn lo cho bản thân còn chưa xong thì hơi đâu mà lo cho người khác.

“Nhiệm vụ bao đồng: Giải cứu tiểu mỹ nhân

Chi tiết nhiệm vụ: Tiến hành giải cứu tiểu mỹ nhân cùng với phụ thân của nàng.

Thành công nhận thưởng: Một bữa ăn ngon.

Thất Bại: Tước bỏ thân phận Thiên Mệnh Chi Tử. Chết đói”

Đúng lúc Quốc Cường chuẩn bị quay lưng bỏ đi thì trong đầu xuất hiện thông báo, đây chắc hẳn là nhiệm vụ mà Hệ Thống giao cho hắn thực hiện.

Nhưng mà…

- Đệch con mợ, nhiệm vụ gì xàm chó thế…muốn trêu tức ông à?

Quốc Cường nhìn mục thành công và thất bại khi xong nhiệm vụ thì tức muốn hộc máu.

Trên đời lại có kiểu nhiệm vụ mà phần thưởng khi thành công bằng một hạt cát, mà thất bại thì như ném người ta xuống vực thế.

Công bằng ở đâu?

Nhìn qua thì thấy có vẻ như là thưởng phạt không công bằng nhưng đối với hoàn cảnh của hắn lúc này thì lại rất hợp lý.

Lúc này đây nếu không có một bữa ăn thì đúng là hắn có thể phải chết đói thật. Vì vậy Quốc Cường cũng không phàn nàn gì thêm mà lập tức chấp nhận nhiệm vụ.

- Chủ quán còn bán hàng không nhỉ?

Quốc Cường vừa tiến vào trong quán vừa lên tiếng. Tất cả những người có mặt đều đồng nhìn về phía hắn.

Bên trong có tổng cộng sáu người, trong số đó có một người đàn ông đã có tuổi, trên đầu ông tóc đã bạc gần hết, khuôn mặt hiện rõ vẻ lam lũ.

Trong góc căn nhà còn có một chiếc giường cũ, trên giường là một cô gái khoảng chừng 16-17 tuổi đang khép mình ở trong góc, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, xem lẫn vào đó còn có tràn ngập sự căm ghét hướng về phía 4 người đàn ông đang ngồi ở giữa nhà.

Chẳng nhẽ đây chính là tiểu mỹ nhân mà trong thông tin nhiệm vụ nhắc đến? Gọi nàng là một tiểu mỹ nhân quả thực không có một chút quá đáng nào.

Từ phía nhóm người kia có một kẻ lên tiếng kéo sự chú ý của Quốc Cường ra khỏi cô gái được gọi là Tiểu Mỹ Nhân kia.

- Quán đóng cửa rồi chú em, ngày mai quay lại nhé!

Quốc Cường đưa mắt về phía người vừa lên tiếng. Chỉ thấy đó là một gã lùn đầu không có tóc, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ để lộ rất nhiều hình xăm khắp nơi trên cơ thể. Trong đó có một hình xăm kéo dài lên đến tận cổ.

Từ trong giọng nói của gã tràn ngập sự uy hiếp, chúng đã nói như vậy hiển nhiên muốn cho hắn biết rằng nên cút ra khỏi chỗ này nếu không bọn tao sẽ cho mày một trận. Có điều Quốc Cường chẳng thèm quan tâm mà đang thầm đánh giá cả bốn tên này.

“Tên: Lê Văn Tèo.

Tuổi: 36.

Nghề Nghiệp: Không có.

Thông tin: Là một trong số đàn em thân thiết của Nhuệ Ca.”

Quốc Cường vừa mới nhìn đến thì trong đầu đã xuất hiện đầy đủ thông tin của đối phương. Không ngờ Hệ Thống còn có khả năng siêu việt đến như vậy.

Nhìn vào sự cung kính của ba tên kia Quốc Cường đoán được gã Tèo kia có lẽ chính là kẻ cầm đầu trong đám người này.

Khi nhìn đến cái tên Nhuệ Ca, Quốc Cường lập tức nhíu mày, không ngờ 4 kẻ này còn có liên quan đến người tên Nhuệ Ca. Cái tên này đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn, hắn đã từng thề với trời cho dù có chết ba kiếp cũng sẽ không bao giờ quên đi cái tên này.

Vốn dĩ ban đầu Quốc Cường không muốn tham gia vào việc này, không ngờ Hệ Thống lại giao nhiệm vụ bắt hắn phải tham gia vào. Giờ đây còn biết được đám người này có liên quan đến Nhuệ Ca, nếu đã như vậy hiển nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

- Con mẹ mày chủ quán người ta còn chưa nói, mày chõ mõm vào thể hiện cái chó gì?

Tèo lập tức thấy bất ngờ, bình sinh mấy năm gần đây hắn có người cung kẻ kính đã quen. Ngay lúc này đây không ngờ gặp phải thằng liều.

Một thằng nhóc mới tí tuổi ranh mà giám lên tiếng chửi thẳng mặt hắn không hề chớp mắt lấy một cái. Thằng nhóc này không rõ là đang muốn chết hay là không biết rõ hắn là ai.

Tèo tràn ngập tức giận gằn giọng hỏi lại:

- Mày biết bố mày là ai không?

- Bố tao thì tao không biết, nhưng thằng bố mày thì tao biết đấy.

Thấy đối phương có vẻ đã tức giận. Quốc Cường không hề có lấy một chút e ngại mà còn cười nhạt hờ hững đáp lại. Ánh mắt hắn cũng dần dần trở nên lạnh lùng.

Hắn là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ nên không hề biết bố mẹ mình là ai. Cũng vì lý do này nên một trong những điều hắn ghét nhất chính là có kẻ đứng trước mặt hắn lên tiếng hỏi:

“Mày biết bố mày là ai không?”

Bạn đang đọc Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi ttn1199plus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ttn1199plus
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.