Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể Chất Đặc Thù

Tiểu thuyết gốc · 3076 chữ

Chỉ một câu của Quốc Cường đã triệt để chọc tức Tèo. Tất cả những thằng có thái độ bố láo như vậy với y giờ đây đã nằm sâu dưới ba tấc đất, hôm nay lại xuất hiện thêm một thằng chán sống.

Vậy thì hắn cũng không ngại phải tiễn thêm một thằng nữa về với ông bà tổ tiên.

- ĐM! chúng mày đánh chết mẹ nó cho tao.

Ánh mắt Quốc Cường vốn đã lạnh, nghe thêm câu này lại càng lạnh thêm.

Thằng khốn này đã liên tiếp chọc vào hai nỗi đau của hắn, đã như vậy phải cho hắn ta nếm mùi đau khổ một phen.

Ba tên đàn em nhanh chóng lao về phía Quốc Cường sau khi tên Tèo thốt lên đầy tức giận. Trong mắt bọn chúng đối phương chỉ là một thằng nhóc, cơ thể thì hốc hác như sắp chết đói thì lấy đâu ra sức mà phản kháng.

Chỉ cần một người thôi có lẽ cũng đủ để dạy cho thằng nhóc này một bài học nhớ đời. Có lẽ chỉ cần một đấm thôi cũng đủ để tiễn thằng nhóc về nơi chín suối chứ chẳng cần đến cả ba tên.

Có điều đại ca đã có lệnh bọn chúng bắt buộc phải làm theo, tên nhóc này đã chọc tức đại ca. Nếu mà dây dưa mất thời gian làm cho đại ca tức giận có khi đến mạng của bọn chúng khó mà giữ được.

Quốc Cường cũng biết bản thân mình hiện tại không phải đối thủ của ba tên này, nếu đang ở thời điểm sung sức thì không hề e ngại bọn chúng chút nào.

Thấy đối phương lao lên như hổ, Quốc Cường lập tức vội vã lùi về sau.

- Muốn chạy à?

Hành động của hắn trong mắt bọn chúng lập tức biến thành hành vi muốn chạy. Một tên trong số đó tăng tốc không muốn để cho con mồi chạy thoát.

Bọn chúng không hề hay biết Quốc Cường không muốn chạy, và hắn cũng không có ý định chạy. Hệ Thống đã bắt hắn phải tham gia nhiệm vụ, nếu hắn chạy hiển nhiên sẽ bị tính là nhiệm vụ thất bại.

Cái kết của nhiệm vụ thất bại chính là bị tước thân phận Chân Mệnh Thiên Tử. Cái thân phận này hắn chẳng thèm để mắt đến, có cũng được không có cũng chẳng sao.

Nhưng cái hình phạt thứ hai kia chính là bị chết đói. Hắn vừa mới được ban cho mạng sống thứ hai nên hiển nhiên không thể bỏ phí như vậy được.

Hành động lùi về sau của hắn cơ bản chỉ là để tìm thời cơ thích hợp. Trong chiến đấu chính là phải biết khi nào nên tiến khi nào nên lui thích hợp.

Khi kẻ thù mạnh như vũ bão thì chính là cẩn phải lùi lại chờ đợi thời cơ.

Đúng như tính toán, một tên trong số bọn chúng đã không nghĩ ngợi gì mà vội vã lao lên, một tay gã vươn ra muốn túm lấy cổ áo Quốc Cường.

BỐP BỐP BỐP…

Trong ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, Quốc Cường đang trong thế lùi vội vàng về sau không ngờ dừng lại, hắn nhẹ nhàng cúi người thoát ra khỏi tầm với rồi tung ra liên tiếp ba cú đấm, hai cú vào sườn và cuối cùng là một cú móc hàm đẹp mắt.

Liên tiếp ba cú đấm nhanh như chớp đã khiến cho đối phương đổ gục xuống như một cái cây vừa bị chặt mất gốc. Cơ thể hắn ta còn giật giật vài cái, bọt trắng trong miệng trào ra ngay sau đó.

Tất cả đều đã được Quốc Cường tính toán kỹ càng, mọi cú đấm đều là nhắm thẳng vào yếu huyệt mà đánh tới. Hắn không muốn dây dưa tốn nhiều thời gian với đám người này, tốt nhất là tìm cách hạ bọn chúng càng nhanh càng tốt.

Hai tên kia chợt khựng lại, thấy đồng bọn của mình bị hạ trong chớp mắt bọn chúng liền nhận ra thằng nhóc mà chúng khinh thường này giờ đây lại không hề tầm thường.

Nếu không cẩn thận thì người tiếp theo nằm vật ra đất co giật như sắp chết kia rất có thể là bọn chúng.

- ĐM hai thằng cao to sức lực tràn đầy mà sợ cái thằng sắp chết đói à?

Từ đằng sau, ánh mắt của Tèo lập tức thu lại vẻ bất ngờ, hắn ta nhanh chóng lên tiếng quát hai thằng đàn em.

Một lời này giống như đã khiến cho hai tên tỉnh ngộ, bọn chúng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đúng là đối thủ của chúng chỉ là một thằng nhóc nhìn qua giống như sắp chết đói đến nơi.

Vậy thì có gì phải sợ?

Tinh thần đã trở lại, hai tên một lần nữa tiến về phía Quốc Cường.

Khác với lần trước, lần này hắn lại không lùi lại nữa mà chủ động tiến lên. Thấy đối thủ chủ động tiến lại gần trong lòng hai người bọn chúng mừng thầm.

Nếu như thằng nhóc kia lùi lại bọn chúng còn thấy có chút e ngại vì không biết đối phương sẽ bày trò quỷ gì, trái lại còn tiến lên thì không có gì phải e ngại nữa rồi.

Trong lòng bọn chúng tràn ngập tự tin bước chân nhanh chóng tiến về phía Quốc Cường.

BỐP…..UỴCH…..

Liên tiếp là hai tiếng động vang lên, nhìn lại đã thấy một tên trong số hai tên kia đổ vật xuống sàn, máu từ trên đỉnh đầu ngay sau đó liền tuôn ra. Trên tay Quốc Cường không biết từ lúc nào đã có thêm một cái chày gỗ dài.

Từ sớm đã quan sát thấy trên bàn có một cái chày gỗ đặt trên đó. Quốc Cường không lùi lại mà chủ động tiến lên mục đích chính là vì với lấy cái chày gỗ kia. Chỉ với một cú đập thẳng vào đỉnh đầu hắn đã khiến cho đối phương bất tỉnh nhân sự không rõ sống chết thế nào.

- Sao mày lại dùng cái đó đánh người?

Tên duy nhất đứng vững trong số ba tên sợ hãi thốt lên.

- Tao không dùng để chúng mày đánh chết tao à? Tao đẹp chứ đâu có ngu?

- Nhưng bọn tao không dùng vũ khí với mày mà…

Đúng là bọn chúng không dùng vũ khí để đánh hắn, có điều như thế đâu có nghĩa là hắn cũng sẽ không dùng.

Muốn nói đạo lý?

Chết rồi nói đạo lý ai nghe?

Người chiến thắng chính là người nói đạo lý.

Chỉ có đạo lý được nói ra từ miệng kẻ chiến thắng mới là đạo lý thực sự.

Kẻ thua cuộc muốn nói đạo lý thì chẳng ai thèm nghe.

Đây chính là đạo lý mà Quốc Cường rút ra sau từng đó năm lăn lộn. Cuộc sống của hắn khốn khổ như ngày hôm nay chính là vì những đạo lý đơn giản này.

- Mày có muốn ăn thử một chuỳ không?

Quốc Cường cầm cái chày đập nhẹ vào lòng bàn tay lên tiếng hỏi. Với những gì hắn đã thể hiện đủ khiến cho đối phương thấy sợ hãi mà không dám lao lên thêm nữa.

Giờ phút này đây tên Tèo kia có nói bất kỳ cái gì đi chăng nữa hắn ta cũng sẽ không dám lao lên. Làm trái lệnh đại ca cùng lắm chỉ là bị chửi, bị đánh một chút rồi thôi.

Nhưng lao về phía thằng nhóc với ánh mắt như muốn giết người kia?

Muốn nằm ra đất sao?

Kết quả của việc lao lên chính là hai tên đồng bọn đang co giật kia, một thằng thì sùi bọt mép, một thằng thì vỡ đầu không rõ sống chết. Vậy hắn còn lao lên thì sẽ thành cái dạng gì?

Hắn còn chưa muốn chết.

- Đi!

Tèo cũng hiểu rõ lúc này đại thế đã mất hắn nhìn về phía tên đàn em quát lên một tiếng.

Hắn hiểu rằng còn tiếp tục cố đấm ăn xôi thì kết quả vừa không có xôi ăn còn vừa bị đấm thì tốt nhất là nên rời khỏi nơi này, sau này sẽ không thiếu cơ hội trả thù.

- Chúng mày nhớ mặt bố mày đấy..!

Trước khi rời khỏi Tèo còn buông một câu đe doạ.

Một câu đe doạ hoàn toàn không có hiệu quả đối với Quốc Cường, hắn còn đang muốn tìm đến tận cửa để trả lại những gì đã phải chịu đựng đối với kẻ tên là Nhuệ Ca kia. Nghĩ đến đây liền nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Bố đéo quan tâm. Mày về nhắc thằng đại ca của mày chờ tao một thời gian nữa.

Tèo hơi nhíu mày, thằng nhóc này không ngờ lại nhắc đến đại ca của hắn. Chẳng nhẽ người đang được nhắc đến ở đây chính là đại ca đó, mà hắn ta cũng chỉ có một đại ca. Không ngờ thằng nhóc này còn có liên quan đến Nhuệ Ca.

Có vẻ như thằng nhóc này có ân oán với đại ca, nếu vậy thì dễ nói chuyện rồi. Hôm nay vừa không đòi được tiền vừa khiến hai thằng đàn em bị đánh cho nhừ tử, đang không biết phải ăn nói với đại ca thế nào thì thằng nhóc này đã chủ động nói ra.

Đến lúc về đại ca có hỏi chuyện cứ đổ hết lên đầu thằng nhóc này là xong.

Tèo vốn không biết đánh đấm gì cả, chỉ là dựa hơi đại ca sai bảo mấy thằng đàn em mà tác oai tác quái. Sau chuyện này đại ca sẽ cho cao thủ đi xử lý thằng nhóc này, vừa được xả hận vừa không phải chịu trách nhiệm. Đúng là một công đôi việc.

Sau khi Tèo cùng tên đàn em kéo theo hai tên đã bất động kia rời đi. Quốc Cường mới thở một hơi nhẹ nhõm ngồi vật xuống, giờ hắn đã sức cùng lực kiệt, cơ thể không còn một chút sức lực nào.

Tay chân hắn đã bắt đầu run lẩy bẩy. Người đàn ông chủ động chạy đến đỡ hắn ngồi lên ghế ân cần hỏi han:

- Cậu thanh niên có sao không?

Quốc Cường không trả lời chỉ khẽ gật đầu, giờ đây đến nói hắn cũng không còn sức mà nói nữa rồi.

- Thanh niên trẻ à! Cậu nên nhanh chóng rời đi trước khi bọn nó kéo thêm người đến. Người của bọn này đáng sợ lắm cậu không nên dây vào thì hơn.

“Tôi không nên dây vào? Chắc ông thì nên à?”

Hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng chứ không hề nói ra. Có thể nhận thấy được từ giọng điệu của người đàn ông này là mang theo sự lo lắng thật lòng nên không muốn lên tiếng đả kích. Hơn nữa hắn cũng chẳng còn sức mà lên tiếng.

Đang đói sắp chết đến nơi rồi người này còn bảo hắn nhanh chạy đi nữa.

“Nhiệm vụ hoàn thành. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, phần thường một bữa ăn ngon sẽ được chuẩn bị cho ký chủ ngay lập tức.”

Giọng nói của Thiên Tư vừa dứt, bụng của hắn lập tức vang lên vài tiếng ọc ọc.

Người đàn ông kia thấy vậy cũng nhanh chóng hiểu ra. Hôm nay nếu không có chàng thanh niên này giúp đỡ không biết đám người kia sẽ gây ra chuyện gì.

Bọn chúng nói ông đưa con gái đến chỗ chúng làm việc để trả nợ, nghe thì giống như có ý tốt. Nhưng ông hiểu rất rõ cái công việc chúng muốn đứa con gái thân yêu của mình làm là gì.

Gọi là rót bia cho các sếp, nhưng trên thực tế chính là “phục vụ” các sếp. nếu để con gái lọt vào tay bọn chúng thì cuộc đời nó coi như tàn lụi.

- Nhanh đi chuẩn bị đồ ăn cho anh này đi!

Ông lập tức nhìn về phía con gái mình mà lên tiếng. Nếu không có người thanh niên này thì cuộc đời con gái ông không biết sẽ thành cái dạng gì, vậy nên ông muốn chính tay nó phải chuẩn bị đồ ăn báo đáp người ta.

Quốc Cường không phải chờ lâu, một đĩa cơm rang thơm ngon nhanh chóng được mang ra đặt xuống trước mặt. Hắn cũng không ngại ngùng gì mà lập tức vùi đầu vào ăn. Đã bốn ngày rồi hắn không có gì bỏ vào bụng.

Không những vậy vừa rồi lại còn tiêu hao một chút thể lực cuối cùng còn sót lại. Chính vì vậy không ngại có người ở bên cạnh đang nhìn mình, hắn cứ thế vùi đầu vào ăn, thậm chí còn để cho không ít cơm văng ra ngoài.

Quốc Cường thậm chí còn dùng tay nhặt những hạt cơm vừa văng ra bỏ thẳng vào mồm.

- Hì hì…

Hành động của hắn khiến cho cô gái phải phì cười. Nhà mở một quán ăn nhỏ, may mắn là có không ít khách hàng đến ủng hộ nhưng nàng chưa bao giờ thấy một người nào ăn uống thô lỗ như người này.

Thế nhưng trong lòng nàng lại không hề có chút phản cảm nào, trái lại còn thấy có vài phần dễ thương, không kìm được mà bật cười thành tiếng khiến người ta quay lại nhìn.

Khuôn mặt trắng trẻo, khi cười để lộ chiếc răng khểnh cùng với má lúm đồng tiền cực kỳ dễ thương khiến cho Quốc Cường không kìm được mà nhìn nán anh mắt lại quan sát thêm một chút.

Trước đó do ở quá xa nên hắn chỉ có thể nhìn qua, có điều lúc đó cũng thấy được nàng rất xinh đẹp, giờ đây ở một phạm vi gần hơn, với một nụ cười trên môi, Quốc Cường âm thầm công nhận một lần nữa, Hệ Thống gọi nàng là Tiểu Mỹ Nhân không sai chút nào.

“Thông tin:

Tên: Lâm Bảo Ngọc

Tuổi: 17

Thể Chất Đặc Thù: Phụng Dược Linh Thể”

Ngay lập tức thông tin được truyền thẳng vào não.

Trong số tất cả chỉ có Phụng Dược Linh Thể mới khiến hắn chủ ý. Mặc dù không hiểu thế nào là thể chất đặc thù nhưng nhìn có vẻ như rất bá đạo.

“Không biết thể chất của mình là gì nhỉ?”

Quốc Cường thầm nghĩ không biết liệu bản thân có thể mang thể chất đặc thù gì, hắn được Thiên Tư lựa chọn thì chắc hẳn phải có điều gì đó đặc biệt.

Như hiểu được tâm lý của hắn, Hệ Thống ngay lập tức cho hắn câu trả lời.

“Thông Tin: Trần Quốc Cường

Tuổi: 18

Thể Chất: Phế Vật”

- “Đệt con mợ…Phế vật”

“Ký chủ có thắc mắc gì muốn ta giải đáp không?”

Giọng nói của Thiên Tư vang lên ngay sau đó, giờ còn có người ở bên cạnh nên hắn không tiện mở miệng hỏi.

Hiểu được hoàn cảnh lúc này. Không cần hắn lên tiếng hỏi Thiên Tư vẫn giải đáp thắc mắc của Quốc Cường.

“Có thể nói thể chất của ký chủ hiện nay còn thua cả phế vật.”

Nghe đến đây hắn sút chút nữa phun hết cả cơm trong miệng ra. Thể chất không chỉ phế vật mà còn thua cả phế vật.

Cô nàng Thiên Tư này có cần phải đả kích quá đáng đến như vậy không?

“Ký Chủ không cần quá thất vọng, thể chất của ký chủ so với các tu chân giả quả thì đúng là quá mức phế vật. Có điều chúng ta hoàn toàn có thể cải thiện thể chất bằng nhiều cách.”

- Có thể đạt được đến mức Phụng Dược Linh Thể như của bảo Ngọc hay không?

Quốc Cường âm thầm hỏi lại. Nghe Thiên Tư nói trong lòng hắn mới thấy phấn chấn trở lại, nếu có thể đạt được cái thể chất nghe ngầu như của Bảo Ngọc thì tốt.

“Thể chất của Lâm Bảo Ngọc là Thể Chất Đặc Thù, những người có thể chất đặc thù là do bẩm sinh mà có không thể tu luyện mà có. Những người sở hữu Thể Chất Đặc Thù đều là thiên tài tu luyện tại tu chân giới.”

Nói như vậy Bảo Ngọc chính là một thiên tài, đáng tiếc là nàng không sinh ra tại tu chân giới. Theo lời Thiên Tư nàng chính là một người mang Thể Chất Đặc Thù, nếu được sinh ra tại tu chân giới thì sẽ là một thiên tài.

“Đáng tiếc thay Thể Chất Đặc Thù bá đạo này mà lại xuất hiện tại Phàm Tục Giới này, đáng tiếc, đáng tiếc… Nếu được sinh ra tại Tu Chân giới chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực tranh giành bồi dưỡng.”

Nghe giọng điệu của Thiên Tư biểu lộ rõ ràng sự tiếc nuối trong đó. Hắn không biết Phụng Dược Linh Thể của Bảo Ngọc có ưu điểm gì mà Thiên Tư lại tỏ ra tiếc nuối đến vậy.

Không để cho hắn phải chờ lâu, giọng nói Thiên Tư vang lên chầm chậm bắt đầu giải thích:

“Có rất nhiều đan dược tồn tại, tất cả tu chân giả trong suốt quá trình tu luyện của mình đều phải sử dụng đan dược. Mỗi lần sử dụng một loại đan nào đó, dược tính đều tích tụ lại trong cơ thể, từ đó mỗi lần sử dụng dược hiệu sẽ giảm đi, sử dụng càng nhiều công hiệu sẽ càng ít. Đến một thời điểm loại đan dược đó sẽ hoàn toàn vô hiệu khi sử dụng. Tuy nhiên người mang Thể Chất Đặc Thù Phụng Dược Linh Thể hoàn toàn không chịu tác động này, cơ thể những người mang thể chất này không lưu lại dược tính, họ có thể hấp thu vô số đan dược mà không lo mất đi hiệu quả. Chính vì vậy Phụng Dược Linh Thể là một loại Thể Chất Đặc Thù được xếp vào hàng Thánh Thể vô số người ao ước.

Bạn đang đọc Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi ttn1199plus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ttn1199plus
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.