Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu Trường Ngầm

Tiểu thuyết gốc · 3402 chữ

Cuối cùng Quốc Cường cũng hiểu được sự khủng bố của Phụng Dược Linh Thể, một người có thể sử dụng đan dược không giới hạn số lần mà không phải lo lắng mất đi dược hiệu là cỡ nào kinh khủng?

Nếu Bảo Ngọc có thể tu tiên, nàng chỉ cần ngồi một chỗ mà sử dụng đan dược thôi cũng đủ khả năng vượt xa những kẻ phải liều mạng tìm kiếm cơ duyên. Hiển nhiên cái giá phải trả là tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, thảo dược để luyện chế đan dược.

Bất quá đối với những thế lực đỉnh cấp mà nói cái giá này cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, để bồi dưỡng ra được một thiên tài xuất chúng cái giá này là quá nhỏ đối với bọn họ.

Thế mới hiểu được tại sao Thiên Tư lại tỏ ra tiếc nuối đến như vậy.

Một cái Thể Chất Đặc Thù được xếp vào hạng Thánh Thể đủ khiến cho các thế lực đỉnh cấp phải tranh giành đến đổ máu.

Thấy người thanh niên kia cứ nhìn mình chằm chằm. Khuôn mặt dễ thương của Bảo Ngọc nhanh chóng ửng hồng. Nàng e dè lên tiếng:

- Anh ăn xong chưa em dọn ạ?

Quốc Cường mải mê suy nghĩ về những điều Thiên Tư đã giải thích nên nhất thời không để ý đến Bảo Ngọc. Phải chờ đến khi nàng hỏi câu thứ hai hắn mới giật mình gật đầu để cho nàng dọn đi bát đũa.

Không nghĩ được ở một thế giới nhỏ bé này lại tồn tại một người mang Thể Chất kinh khủng đến như vậy.

Hắn đã được Thiên Tư giải thích ngoài kia tồn tại vô số tinh cầu rộng lớn. Nơi mà hắn đang sống chỉ là một tinh cầu cực kỳ nhỏ bé, giống như một hạt cát trong sa mạc rộng lớn.

Những tinh cầu cao cấp ngoài kia chỉ cần bốc bừa lấy một người cũng đủ huỷ diệt nơi này.

Trong lòng Quốc Cường âm thầm dâng lên một cỗ ý niệm muốn trở lên thật mạnh mẽ. Hắn đã từng yếu đuối không đủ sức chống lại những kẻ khiến mình rơi vào hoàn cảnh bần hàn.

Kể từ lúc này hắn sẽ trả lại toàn bộ những gì mình đã phải chịu, không chỉ đáp trả mà còn phải trả lại gấp nhiều lần.

Trái đất nơi mà từ trước đến nay hắn sinh sống lấy tiền tài và quyền lực làm tiếng nói. Thiên Tư đã nói, thế giới bao la ngoài kia lấy nắm đấm làm tiếng nói, kẻ mạnh hơn mới là kẻ có quyền lên tiếng. Kẻ yếu chết dưới tay người khác rồi muốn lên tiếng cũng không có cơ hội.

Quốc Cường sau khi đã lấp đầy dạ dày của mình liền rời đi. Gia đình đó chỉ có hai bố con ở trong một ngôi nhà nhỏ như vậy, hắn không mặt dày đến mức xin ngủ nhờ, mặc dù bản thân chẳng có lấy một nơi để đi.

“Ký chủ đã khoẻ mạnh, Khởi động Nhiệm Vụ Sử Thi: Chinh Phạt Hạ Thiên

Chi tiết nhiệm vụ: Chinh Phục Bản Đồ Trái Đất, Xưng Bá Thiên Hạ.

Phần Thưởng Nhiệm vụ: Một kiện Tiên Cấp Pháp Bảo, Đan dược trăm viên, Ngựa tốt một con.

Hình Phạt Thất Bại: Tước bỏ thân phận Chân Mệnh Thiên Tử, chết như một con chó rách.”

Quốc Cường nghe xong âm thầm cảm thán, phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ thì giống như được Hoàng Đế ban thưởng, còn hình phạt khi thất bại kia có phải có chút cay nghiệt hay không?

“Chế như một con chó rách!!!” Là cỡ nào sỉ nhục.

- Thiên Tư! Cô có biết những phần thưởng này từ đâu ra không?

Quốc Cường không kìm được thắc mắc phải lên tiếng.

“Ta là đại diện cho Hệ Thống. Trách nhiệm của ta là đi tìm Chân Mệnh Thiên Tử và giúp đỡ người đó. Thông tin mà ta biết không nhiều. Như ta đã nói khi năng lực của ký chủ thăng tiến thì tiềm năng của ta được mở ra cũng nhiều hơn. Nếu ta biết thông tin gì đó nhất định sẽ nói cho ký chủ biết.”

Vốn đã đoán được kết quả nên không quá thất vọng, hắn cần tiếp tục nghĩ xem bây giờ bản thân cần phải làm gì, thay vì thắc mắc những thứ đó từ đâu mà ra.

“Khởi động Nhiệm Vụ Thần Thoại: Ba mươi năm Hà Đông, Ba mươi năm Hà Tây. Đừng khinh thiếu niên nghèo.

Chi tiết nhiệm vụ: Đánh bại Trương Hãm Tài trả lại mối thù cũ.

Phần thưởng hoàn thành: Tẩy Tủy Đan, Tẩy Kinh Dịch, Tẩy Cốt Dịch.

Trừng phạt thất bại: Năng lực yếu đuối không thể đảm đương việc lớn. Tước bỏ thân phận Chân Mệnh Thiên Tử.”

Vốn đang không biết phải đi đâu về đâu thì đột nhiên Hệ Thống lại phát động ra nhiệm vụ mới. Có điều nhiệm vụ lần này có chút khác biệt so với nhiệm vụ Chinh Phạt Hạ Thiên được giao lúc trước.

Cái Nhiệm vụ Chinh Phạt Hạ Thiên kia được gọi là Nhiệm Vụ Sử Thi, nhiệm vụ vừa rồi lại có đôi chút khác biệt.

- Nhiệm Vụ Sử Thi và Thần Thoại là thế nào?

Quốc Cường thầm lên tiếng hỏi.

“ Nhiệm Vụ cũng được chia theo cấp độ. Thấp nhất là Nhiệm Vụ Thần Thoại, sau đó là Nhiệm Vụ Sử Thi, cấp độ cao nhất là Nhiệm Vụ Truyền Thuyết. Tùy vào cấp độ mà phần thưởng cũng như độ khó tăng theo. Những nhiệm vụ này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con đường tu luyện của Ký chủ.” Giọng nói của Thiên Tư không nhanh không chậm vang lên trong đầu từ tốn giải thích cho hắn.

Quốc Cường nhớ lại trước đó còn có một cái nhiệm vụ được gọi theo cách khác nữa liền hỏi:

- Vậy còn Nhiệm Vụ Bao Đồng là cái cấp độ gì?

“Nhiệm Vụ Bao Đồng là nhiệm vụ xuất hiện ngẫu nhiên, cho dù không hoàn thành cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn đến quá trình phát triển của Ký Chủ. Nhiệm Vụ Bao Đồng ký chủ có thể nhận hoặc không nhận tùy ý.”

- Tùy ý???….Xàm chó!!!...

Nghe đến đây khuôn mặt hắn lập tức nhăn nhó. Không kìm được mà thốt lên một câu.

Cái gì mà nhận hoặc không nhận tùy ý, thứ Hệ Thống chết tiệt. Ta mà không nhận ngươi liền ép ta phải nhận, nếu không nhận sẽ bị tính là thất bại. Cái giá của nhiệm vụ thất bại chính là cái chết, cái gì mà “tùy ý”? Toàn là rắm thối.

Quốc Cường không dám nói ra thành lời mà chỉ nghĩ trong đầu. Nếu hắn nói ra chắc hẳn Thiên Tư sẽ nghe được. Thiên Tư là đại diện cho Hệ Thống, chính là một phần của Hệ Thống. Hắn chửi Hệ Thống chính là chửi Thiên Tư.

Cô nàng này cao cao tại thượng, từng cử chỉ đều toát lên dáng vẻ quý phái. Hắn còn chưa dám chọc vào một tồn tại như thế.

Mục tiêu đã có Quốc Cường liền quyết định lập tức thực hiện nhiệm vụ.

Kẻ tên Trương Hãm Tài này hắn không còn xa lạ gì, đúng như Hệ Thống đã nói, bản thân Quốc Cường và Hãm Tài có một mối thù cũ. Hắn biết rất rõ hiện tại đối phương đang ở nơi nào, không nghĩ ngợi nhiều liền nhanh chóng lên đường.

- Trận đấu tiếp theo sẽ là trận đấu giữa Trương Hãm Tài và Bùi Hải Đăng, thể thức thi đấu là đánh sinh tử trong lồng sắt, tỉ lệ đặt cược là 1:3. Trận đấu sẽ diễn ra sau 5 phút nữa, mời mọi người mau chóng đặt cược.

Vừa tiến vào trong Quốc Cường liền nghe được tiếng thông báo đang phát trên loa, trong lòng không kìm được một tia hoài niệm dâng lên trong lòng.

Nơi này đối với hắn cũng không còn quá xa lạ gì nữa. Nơi đây được gọi là Đấu Trường Ngầm, một nơi ngoài vòng pháp luật, nơi mà không chỉ đến để giải trí mà con là một nơi người xem sẽ đặt cược cho những trận đấu sắp diễn ra.

Một nơi có thể khiến nhiều người tiền đầy túi mang về, nhưng cũng sẽ khiến cho nhiều kẻ tán gia bại sản. Như một điều hiển nhiên, những kẻ tán gia bại sản luôn luôn lớn hơn rất nhiều lần so với những người có tiền mang về.

Thế nhưng sự hưng phấn mà việc đặt cược mang lại luôn khiến cho mọi người không kìm được mà móc tiền ra đặt cược vào những trận đấu trên sàn.

Quốc Cường từ từ tiến đến chỗ người quản lý, hắn đã từng ở nơi này một thời gian nên vẫn có thể nhớ được người quản lý nơi này.

- Tôi muốn đăng ký!

Vừa mới đến trước mặt người quản lý Quốc Cường lên tiếng vào thẳng vấn đề.

Chỉ thấy người quản lý kia liếc nhìn một lượt từ trên xuống dưới người trước mặt âm thầm đánh giá. Nhìn qua hắn giống như một thằng vừa thua hết tiền gã nhẹ nhàng đáp lại:

- Quý khách, nếu anh muốn đặt cược có thể đến bàn đặt cược để đăng ký. Còn nếu quý khách muốn mượn tiền thì mời anh theo tôi vào trong.

Như một quản lý chuyên nghiệp, không quan tâm đối phương là ai, có xuất xứ thế nào. Nếu đã bước vào nơi này dù là một tên ăn mày hay một người doanh nhân thành đạt nếu có tiền đều được đối xử như khách quý.

Còn nếu không có tiền thì chỉ cần mở miệng bạn sẽ được cho mượn tiền để tham gia đặt cược. Quốc Cường trong mắt người quản lý chính là một người muốn mượn tiền.

- Tôi không đến để mượn tiền. Tôi muốn đăng ký tham gia thi đấu!

- Thật sự muốn tham gia thi đấu?

Mang theo ánh mắt không thể tin được người quản lý một lần nữa hỏi lại.

Đã quyết định thì không lùi bước, Quốc Cường dứt khoát gật đầu. Hơn nữa Hệ Thống cũng đã giao nhiệm vụ, tham gia thi đấu chắc chắn là điều phải làm.

Người quản lý cũng không thắc mắc thêm, nếu đã muốn đăng ký tham gia thi đấu thì bọn họ cũng không ngại đáp ứng.

Phải biết nơi đây là Đấu Trường Ngầm, không phải sàn thi đấu chuyên nghiệp. Cho dù bị đánh chết cũng hãy tự trách bản thân bọn họ không chịu trách nhiệm. Có một kẻ chán sống muốn đến đây nếm thử tư vị của cái chết thì họ đành phải ủng hộ.

Hơn nữa có thêm người tham gia thi đấu bọn họ cũng sẽ mở thêm bàn đặt cược. Vừa không mất gì mà lại còn được thêm tiền, như vậy chẳng phải không cần bỏ vốn mà vẫn ăn bốn lời sao? Chuyện tốt như vậy ai có thể bỏ qua được.

Những sự việc như vậy Quốc Cường hiển nhiên biết và hắn cũng không quan tâm, mục tiêu duy nhất của hắn hôm nay là đánh bại Trương Hãm Tài.

Thời điểm hắn hoàn thành đăng ký cũng là lúc trận đấu giữa Trương Hãm Tài cùng Bùi Hải Đăng diễn ra. Quốc Cường đành tìm một chỗ âm thầm quan sát.

Nhớ lại quá khứ hắn đã từng có một khoảng thời gian sinh hoạt ở nơi này với tư cách là một võ sĩ. Ước mơ của hắn chính là trở thành một võ sĩ thi đấu chuyên nghiệp, do chưa đủ tuổi để tham gia thi đấu chuyên nghiệp nên đành phải sinh hoạt tại đấu trường ngầm.

Khác với thi đấu chuyên nghiệp có nhiều quy tắc để đảm bảo võ sĩ không bị mất mạng thì Đấu Trường Ngầm chính là một nơi không có luật lệ. Mỗi trận đấu tại nơi này đều là một trận đánh sinh tử. Vì vậy hắn đã từng là một võ sĩ tại đây để rèn luyện cho ước mơ thi đấu chuyên nghiệp của mình.

UỴCH…

- Hay… Đánh hay lắm… Thắng rồi…hahaha

Trong lúc Quốc Cường còn mải mê chìm đắm trong ký ức của quá khứ thì trên sàn đấu. Hãm Tài nhanh chóng hạ gục đối thủ của mình chỉ với một chuỗi cú đấm liên tiếp kết hợp không cho người tên Hải Đăng kia một cơ hội phản kháng.

Thời điểm hắn nhìn lại, chỉ thấy một cơ thể đã sớm đổ gục xuống sàn, máu từ trong mũi, miệng từ từ chảy ra, nhìn qua cũng thấy được đang nguy hiểm đến tính mạng.

Ngay sau khi lồng sắt được mở ra liền có vài người chạy lên lôi cơ thể Hải Đăng đi. Từ thái độ của bọn họ cũng nhìn ra được không hề quan tâm đến sống chết của người này.

Đấu Trường Ngầm chính là như vậy, lên sàn đấu chính là đặt cược mạng sống vào nắm đấm của chính mình. Nắm đấm của mình yếu hơn đối phương thì mạng sống không phải do bản thân quyết định nữa.

- Trận đấu tiếp theo đây sẽ không khiến cho những vị khách quý của chúng tôi phải thất vọng. Đây là trận đấu giữa một võ sĩ đã từng tham gia Đấu Trường Ngầm.

m thanh thông báo lại một lần nữa vang lên. Những người đang sung sướng vì kiếm một bộn tiền trong chiến thắng cũng phải tập trung vào thông báo vừa được phát.

Vậy là tên quản lý kia đã biết được rằng hắn đã từng là võ sĩ của Đấu Trường Ngầm, điều này không khiến hắn bận tâm. Thực ra là hắn có chút thất vọng, mục đích đến nơi này chỉ để đấu với Hãm Tài, hắn không muốn phải dây dưa quá lâu ở đây.

Phải đấu với ai không phải do bản thân quyết định. Nếu đã bị sắp xếp như vậy hắn đành phải tuân theo. Cuối cùng thì cũng là do bản thân không đủ quyền thế, không đủ sức mạnh thì phải tuân theo sự sắp xếp của kẻ mạnh.

Quốc Cường âm thầm tự nhủ. Bản thân đạt được sức mạnh nhất định sẽ không cam chịu sự sắp xếp của kẻ khác áp đặt lên bản thân mình. Chỉ sau ngày hôm nay thôi mọi thứ nhất định sẽ thay đổi.

Ngay khi tên mình được gọi, hắn lập tức tiến lên. Đã một khoảng thời gian hắn không đứng trên sàn đấu..

Đối thủ của Quốc Cường là một người đàn ông cao khoảng 1 mét 8, thân hình vạm vỡ. Tỉ lệ đặt cược cho hắn giành chiến thắng là 1 ăn 15 nhưng có thể dễ dàng thấy được tất cả mọi người đều đặt cược cho người đàn ông kia.

Đa phần bọn họ chẳng quan tâm đấu sĩ là ai, họ chỉ quan tâm đặt cược vào ai sẽ có tỉ lệ chiến thắng cao hơn.

Không cần dùng đến não cũng nhìn ra được. So thân hình Quốc Cường gầy gò ốm yếu như sắp chết đói, đối thủ thì cao to vạm vỡ. So về sức chiến đấu họ không biết Quốc Cường thế nào, dù nói là võ sĩ cũ của đấu trường nhưng chưa được nhìn tận mắt thì ai biết thực lực ra sao còn người kia đã giành chiến thắng 40 trận trong tổng số 51 trận thi đấu.

Chỉ nhìn vào điểm này ai cũng cho rằng Quốc Cường không có một chút cơ hội thắng nào, vì vậy tất cả đều đặt cược cho đối thủ của hắn.

Quốc Cường cũng chẳng quan tâm bọn họ đặt cược thế nào, ngày hôm nay hắn ở đây mục đích duy nhất là giành chiến thắng, hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống đã giao.

Thiên Tư có giải thích tác dụng của những thứ mà hắn sẽ đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Tẩy Tủy Đan, Tẩy Kinh Dịch và Tẩy Cốt Dịch. Đây đều là những bảo vật khó cầu có giá trị rất cao ở tu tiên giới. Tác dụng mà nó mang lại là rất lớn.

Đúng như cái tên, khi sử dụng chúng sẽ Tẩy Tủy, Tẩy Kinh Mạch và Tẩy Cốt Nhục, khiến cho cơ cơ thể mà Thiên Tư gọi là phế phẩm của hắn lên một cấp độ mới.

KENG….

Tiếng chuông vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu khiến cho Quốc Cường bắt đầu thủ thế. Hôm nay hắn đã được ăn no, sức lực đã có nhưng vẫn cần phải thận trọng, thực lực đối thủ thế nào hắn còn chưa nắm rõ, một trong những điều tối kỵ mà hắn không bao giờ mắc phải chính là khinh địch.

Đối thủ của hắn thì khác hoàn toàn, hắn ta không thèm đặt một đối thủ gầy gò của mình vào trong mắt. Hắn không thèm thủ thế mà cứ thế trực tiếp tiến lại. Trong miệng còn thốt ra những lời đầy khinh thường:

- Mày lại đây cho ông đấm một cái rồi chịu thua thì sống sót ra khỏi đây, nếu không đừng trách ông đánh chết mày!

- Hừ…

Không thèm đáp lời, hắn chỉ thầm cười nhạt.

Không biết từ bao giờ Đấu Trường Ngầm lại xuất hiện những kẻ tầm thường thế này. Lên sàn còn chưa giao đấu đã khẳng định mình có thể đánh chết đối thủ, đây không thể gọi là tự tin mà phải gọi là ngông cuồng.

Đối phó với những kẻ ngông cuồng, cách nhanh nhất để khiến chúng tháo xuống bộ mặt ngông cuồng tự phụ chính là đập vỡ bản mặt đó ra.

Tên kia đối cũng có suy nghĩ tương tự, muốn nhanh chóng hạ gục đối thủ của mình. Chỉ có một điểm khác biệt là hắn ta muốn hạ gục Quốc Cường trong một đòn để thể hiện uy phong.

Nghĩ vậy hắn ta lao lên tung ra liên tiếp ba cú đấm về phía Quốc Cường. Vận dụng sự nhanh nhẹn của bản thân Quốc Cường nhẹ nhàng thoát ra khỏi tầm đánh tránh né ba cú đấm như búa bổ kia một cách dễ dàng.

Đối phương càng tiến lại gần hắn lại càng lùi về sau.

- Con mẹ mày chỉ biết chạy thôi à? Có giỏi thì đứng lại đánh một trận sòng phẳng với ông đây!

Mang theo dáng vẻ hết sức tức giận hắn ta hét vào mặt Quốc Cường. Từ trên khán đài cũng vang lên những tiếng chê bai nhắm vào Quốc Cường mà vang lên.

Bọn họ đến đây không phải để xem mèo đuổi chuột, nếu muốn xem mèo đuổi chuột thì ở nhà xem hoạt hình còn thú vị hơn là đến nơi này. Thứ mà bọn họ muốn xem chính là những màn đánh đấm đến mức văng máu đầy đất rồi ôm một túi tiền lớn mang về.

Nhận được sự ủng hộ của khán giả, tên kia lại càng hung hăng tiến về phía Quốc Cường, nhìn đối thủ gầy gò ốm yếu của mình cứ nhảy nhót tránh né khắp sàn đấu đã khiến hắn khó chịu, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là muốn trong một cước phế đi đôi chân của thằng nhóc khốn kiếp kia.

Nghĩ là làm hắn ta lao lên nhấc chân nhắm thẳng vào đầu gối của Quốc Cường mà đá đến. Một cú đá mang theo uy lực khủng khiếp, nếu không thể tránh né được một đòn này gãy chân là điều không thể tránh khỏi.

Quốc Cường hiển nhiên đã biết rõ ý định của đối phương, hắn không những không thèm thu chân về mà còn vươn tới, ngay sau đó là nhẹ nhàng trùng chân xuống đón lấy cú đá như búa bổ của đối phương.

RẮC RẮC…

- Aaaaaaaa….

Bạn đang đọc Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi ttn1199plus

Truyện Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ttn1199plus
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.