Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ mới : Cướp Đoạt

Tiểu thuyết gốc · 3173 chữ

Trăng sáng vằng vặc, bầu trời đầy sao.

Trên đỉnh núi, Tiêu Viêm nằm trên mặt cỏ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, khẽ nhấm nháp, tùy ý để tư vị chua chát tràn ngập trong miệng…

Giơ lên bàn tay trắng nõn lên trước mặt, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay, nhìn vầng trăng bạc trên bầu trời xa xăm.

"Ai…" Nhớ đến trắc nghiệm lúc buổi chiều, Tiêu Viêm thở dài một tiếng, miễn cưỡng co tay lại, hai tay đỡ lấy đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt.

"Mười lăm năm rồi…" Âm thanh nho nhỏ bỗng nhiên không hề báo trước từ trong miệng thiếu niên xuất ra.

Trong lòng Tiêu Viêm, có một cái bí mật chỉ mình hắn biết: Hắn không phải người của thế giới này, hoặc có thể nói là, linh hồn của Tiêu Viêm không thuộc về thế giới này, hắn đến từ một nơi tên là địa cầu, tuy nhiên vì sao hắn lại đến được nơi này hắn cũng không thể giải thích được, sống qua một khoảng thời gian, hắn hiểu ra được: Hắn đã xuyên việt!

"Phì." Nhổ ra cây cỏ trong miệng, Tiêu Viêm đột nhiên nhảy dựng lên, khuôn mặt dữ tợn, đối với bầu trời thất rít gào lên:

- Ta đệt con mẹ mày, đem lão tử xuyên qua thời không sang đây làm một cái phế vật sao? Mẹ nó!

Ở kiếp trước, Tiêu Viêm là một người cực kỳ bình phàm, tiền tài gái đẹp so với hắn căn bản là hai cái đường thẳng song song, vĩnh viễn không có điểm gặp nhau, nhưng sau khi đến đấu khí đại lục, Tiêu Viêm kinh hỉ phát hiện, nhờ có kinh nghiệm hai đời, linh hồn của hắn so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều!

Phải biết rằng, tại đấu khí đại lục, linh hồn là do trời sinh, có thể theo tuổi lớn lên mà mạnh hơn một chút, nhưng chưa có công pháp nào có thể đơn độc tu luyện linh hồn, cho dù là thiên giai công pháp cũng không thể! Đây là kiến thức cơ bản nhất tại đấu khí đại lục.

Linh hồn cường hóa, cũng tạo nên thiên phú tu luyện cho Tiêu Viêm, đồng thời cũng tạo nên danh tiếng thiên tài cho hắn.

Khi một người bình thường biết mình có tiền vốn để trờ thành tiêu điểm cho ánh mắt của vô số người, nếu không có đủ định lực, rất khó có thể giữ vững tâm tính của mình, rất hiển nhiên, kiếp trước Tiêu Viêm là một người bình thường, cũng không có định lực cao hơn người khác, cho nên lúc hắn bắt đầu tu luyện đấu khí, hắn lựa chọn làm thiên tài, tiêu điểm trước con mắt của mọi người mà không phải là phát triển trong an tĩnh.

Nếu không có việc gì ngoài ý muốn, Tiêu Viêm thực sự có thể đem hai chữ thiên tài càng lúc càng vang xa, đáng tiếc, tại năm hắn mười một tuổi, danh tiếng thiên tài đột nhiên bị biến cố cướp đoạt đi, mà thiên tài cũng trong một đêm trở thành phế vật cho mọi người chế nhạo!

Sau khi hét lên vài tiếng, cảm xúc của Tiêu Viêm chậm rãi bình ổn dần, khuôn mặt lại hồi phục bộ dáng yên lặng như ngày thường, mọi việc đã đến nước này, hắn có nổi giận thế nào đi nữa cũng không thể vãn hồi đấu khí toàn mà trước đó hắn phải vất vả tu luyện.

Chua xót lắc đầu, trong lòng Tiêu Viêm kì thật có một tia ủy khuất, cơ bản là hắn đối với thân thể của chính mình xảy ra chuyện gì cũng không hề biết, ngày thường kiểm tra cũng không phát hiện ra không đúng ở chỗ nào, linh hồn theo tuổi gia tăng cũng càng ngày càng cường đại, hơn nữa tốc độ hấp thu đấu khí so với trạng thái đỉnh cao của vài năm trước còn mạnh mẽ hơn vài phần, những thứ đó này đều nói rõ lên rằng thiên phú của mình không hề suy giảm, nhưng đấu khí tiến vào cơ thể đều biến mất toàn bộ không chút ngoại lệ, tình hình quỷ dị khiến tinh thần Tiêu Viêm ảm đạm bi thương…

Ảm đạm thở dài, Tiêu Viêm nâng tay lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn màu đen, chiếc nhẫn rất cổ xưa, không biết do tài liệu nào làm ra, bên trên còn có đường hoa văn mờ nhạt, đây là lễ vật duy nhất mà mẫu thân trước khi chết đưa cho hắn, bắt đầu từ lúc bốn tuổi đến nay, hắn đã đeo nó mười năm, di vật của mẫu thân làm Tiêu Viêm đối với nó có một phần quyến luyến, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve giới chỉ, Tiêu Viêm cười khổ nói: "Mấy năm nay, thật sự đã phụ lòng kỳ vọng của mẫu thân rồi…"

Thở dài một tiếng, Tiêu Viêm bỗng nhiên quay đầu, đối với rừng cây đen nhánh ấm áp cười nói:

- Phụ thân, người tới rồi ạ?

Tuy đấu khí chỉ có tam đoạn, bất quá linh hồn cảm giác của Tiêu Viêm so sánh với một ngũ tinh đấu giả còn mẫn tuệ hơn nhiều, ngay trong lúc nhắc đến mẫu thân, hắn đã phát hiện ra trong rừng cây có động tĩnh.

- Ha ha, Viêm nhi, muộn thế này rồi, tại sao còn ở trên này?

Trong rừng cây, sau một thoáng im lặng truyền ra tiếng cười quan tâm của nam tử.

Cành cây lay động một chút, một vị trung niên nam tử bước ra, khuôn mặt mang theo nụ cười, dừng ở chỗ đứa con của mình đang đứng dưới ánh trăng.

Trung niên nhân mặc một bộ y sam họa lệ màu xám, long hành hổ bộ rất có uy nghiêm, trên mặt một đôi lông mày thô dày lại tăng thêm vài phần hào khí, đó là Tiêu Gia đương nhiệm tộc trưởng đồng thời là phụ thân của Tiêu Viêm, ngũ tinh đại đấu sư Tiêu Chiến!

- Phụ thân, chẳng phải ngài cũng chưa nghỉ ngơi sao?

Nhìn trung niên nam tử, nụ cười trên mặt Tiêu Viêm càng đậm, tuy mình có trí nhớ kiếp trước, bất quá từ lúc hắn sinh ra đến nay, vị phụ thân trước mặt này đối với hắn cực kỳ sủng ái, sau khi hắn suy sụp càng không giảm mà tăng, như vậy cũng đủ làm cho Tiêu Viêm cam tâm gọi hắn một tiếng phụ thân rồi.

- Viêm nhi, còn nghĩ tới việc trắc nghiệm buổi chiều sao?

Bước nhanh tiến lên, Tiêu Chiến cười nói.

- Ha ha, có gì để nghĩ đâu, tất cả đều trong dự kiến rồi mà.

Thiếu niên lắc lắc đầu, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.

"Hazz…" Nhìn khuôn mặt có chút non nớt của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến hít một hơi, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói:

- Viêm nhi, năm nay ngươi mười lăm tuổi rồi đúng không?

- Vâng, phụ thân.

- Qua một năm nữa, tựa hồ… phải tiến hành nghi thức trưởng thành rồi…

Tiêu Chiến cười khổ nói.

- Đúng vậy, phụ thân, còn có một năm nữa thôi!

Bàn tay có chút siết chặt, Tiêu Viêm bình tĩnh trả lời, nghi thức trưởng thành đại biểu cho cái gì hắn tự nhiên hiểu rõ, chỉ cần qua trưởng thành nghi thức, hắn không có tiềm lực tu luyện, tự nhiên sẽ bị hủy bỏ tư cách tiến vào Đấu Khí Các tiến hành tìm kiếm công pháp đấu khí, sau đó là bị phân đến các nơi có sản nghiệp của gia tộc, làm một số công việc bình thường, đây là tộc quy của gia tộc, cho dù phụ thân hắn cũng không thể thay đổi.

Mà, nếu trước hai mươi lăm tuổi vẫn chưa trở thành một đấu giả thì gia tộc cũng sẽ ghi nhận nữa!

- Thật xin lỗi con, Viêm nhi, nếu một năm sau đấu khí của con chưa đạt đến thất đoạn thì phụ thân cũng chỉ có thể nhịn đau đem con phân về trong sản nghiệp của gia tộc mà thôi, việc này cũng không phải một mình phụ thân có thể định đoạt, mấy cái lão gia hỏa kia mọi lúc đều chờ phụ thân mắc sai lầm hazz....

Nhìn Tiêu Viêm bình tĩnh, Tiêu Chiến có chút hổ thẹn thở dài.

- Phụ thân, con sẽ cố gắng, một năm sau con nhất định sẽ đạt tới thất đoạn đấu khí!

Tiêu Viêm mỉm cười an ủi.

- Một năm, tăng bốn đoạn sao? Ha ha, nếu là trước kia, có lẽ còn có thể, bất quá hiện tại… Không có một điểm cơ hội nữa rồi…Tuy an ủi phụ thân như vật, nhưng trong lòng Tiêu Viêm vẫn cười khổ tự giễu.

Cũng là phi thường hiểu rõ Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cũng chỉ đành thở dài một tiếng. Hắn biết một năm tăng bốn đoạn đấu khí có bao nhiêu khó khăn, vỗ nhẹ đầu hắn, bỗng nhiên cười nói:

- Đã không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi, hai ngày tới gia tộc sẽ có khách quý tới, con cũng đừng để thất lễ.

- Khách quý? Ai ạ?

Tiêu Viêm tò mò hỏi.

- Khi nào tới sẽ biết.

Nháy nháy mắt với Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cười to mà đi, chỉ lưu lại Tiêu Viêm với cảm giác bất đắc dĩ.

- Yên tâm đi phụ thân, con sẽ cố hết sức!

Vuốt ve chiếc nhẫn cổ xưa trên tay, Tiêu Viêm tay nắm thật chặt, ngẩng đầu lên lẩm bẩm nói.

Trong lúc Tiêu Viêm ngẩng đầu đó, chiếc nhẫn màu đen cổ xưa trên tay bỗng nhiên hiện lên một tia ánh sáng cực kỳ yếu ớt quỷ dị, ánh sát chỉ chớp lên trong nháy mắt, không có bất cứ ai phát hiện ra…

Trên giường, thiếu niên nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay trước người làm một cái kỳ dị thủ ấn, ngực nhẹ phập phồng, mỗi một lần hô hấp đều hình thành hoàn mỹ tuần hoàn, lúc hơi thở tuần hoàn có nhàn nhạt bạch sắc khí lưu theo miệng, mũi đi vào cơ thể ôn dưỡng cốt cách cùng thân thể

Lúc thiếu niên nhắm mắt tu luyện, trên ngón tay hắc sắc cổ xưa giới chỉ lại quỷ dị sáng lên sau đó lập tức biến mất…

- Hô…

Chậm rãi thở một hơi, thiếu niên hai mắt đột nhiên mở, một đôi nhàn nhạt bạch mang tại đêm tối hiện lên. Đó là vừa bị hấp thu mà chưa hoàn toàn luyện hóa đấu khí.

- Đấu khí vất vả tu luyện được, lại biết mất… Ta, Mẹ nó !

Cảm ứng đấu khí trong cơ thể, thiếu niên khuôn mặt đột nhiên phẫn nộ, thanh âm có chút bén nhọn mắng.

- Haha Ngươi luyện như thế có luyện cả đời cũng không thể hồi phục lại đấu khí được.

Bên ngoài chợt văng vẳng tiếng nói già nua của một lão nhân. Hắn đẩy cửa vào thấy Tiêu Viêm đang ngồi điều tức liền mỉm cười đầy nham hiểm.

.

.

- Ngươi là ai? Tại sao ngươi vào được đây?

Tiêu Viêm nhìn hắn đầy cảnh giác....

.....

Trước đó hai canh giờ .....

Trong quá trình cùng Tiêu Hà dọn dẹp, Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện thông báo làm Tiêu Sơn giật hết cả mình.

- Thiếu gia.... Có nhiệm vụ mới. Thiếu gia mau xem đi.

- Mau mau đưa ta xem...

Tiêu Sơn vội vàng đáp.

Keng.....

Nhiệm vụ chi nhánh: Cướp đoạt.

Chi tiết nhiệm vụ xin hãy ấn vào phần thông báo.

Hân Nghiên liền kéo bảng thông báo ra.

Chi tiết nhiệm vụ:

- Tiêu Viêm bị mất đấu khí do Dược Trần gây ra. Hãy thay Tiêu Viêm sử dụng đấu khí nuôi dưỡng Dược Trần cho đến khi hắn tỉnh lại. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ được cấp Áo choàng Ẩn Thân ( có thể che đậy khí tức tránh cường giả có thể nhìn thấy, giới hạn đến cấp Đấu Hoàng đỉnh phong)

Nhiệm vụ hoàn thành có thể nhận phần thưởng sau:

1 vạn EXP

Hoàng cấp Đan Đế Chân Giải

Thất bại tiểu huynh đệ liệt 1 tháng.

Nhìn dòng chữ cuối cùng Hân Nghiên che miệng cười trộm.

- Thiếu gia cố gắng lên nha.

- Nhiệm vụ này cũng quá lố..... Bất quá.... Ta thích.....

Tiêu Sơn mặc thử bộ áo choàng lên, thật vừa vặn, dường như nó chỉ thiết kế cho riêng hắn vậy. Nhìn bên ngoài trời, hắn mỉm cười rồi biến mất trong màn đêm....

Trở lại câu chuyện của chúng ta.....

- Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại vào đây?

Tiêu Viêm ánh mắt đầy cảnh giác nhìn áo bào lão giả.

- Ngươi không cần biết ta là ai..... Chỉ cần biết là ngươi cần ta giúp đỡ là đủ rồi...

Áo bào lão giả lên tiếng.

Tiêu Viêm nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác cao độ, cố gắng hít sâu để trấn tĩnh lại:

- Ta không cần ngươi đến thương hại ta...... Ta nghĩ ngươi nên rời khỏi đây đi....

- Haha... Cha ngươi còn nợ ta một món nợ chân tình. Hắn trả cả đời này cũng không hết được. Nể tình hắn ta qua đây giúp ngươi..... Có phải ngươi thường xuyên bị hao hụt đấu khí đúng không?

- Ngươi..... Làm sao ngươi biết..... Ngươi có mục đích gì??

Tiêu Viêm đầy nghi ngờ nhìn áo bào lão giả. Hắn chắc chắn rằng tên này có mục đích nên chuyện bị hao hụt đấu khí tên này biết được cũng là chuyện bình thường.

- Vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Ta chữa bệnh của ngươi. Ngươi đưa ta một món đồ trên người ngươi coi như là thù lao... Được không?

Áo bào lão giả nhìn Tiêu Viêm ánh mắt lấp lóe.

- Ngươi thật sự chữa được bệnh của ta?

Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi.

- Thật sự.... Ta không chỉ trị dứt điểm mà còn giúp ngươi tôi luyện gân cốt, củng cố căn cơ, thuận lợi cho con đường trở thành cường giả sau này......

Áo bào lão giả gật đầu.

- Ngươi muốn gì trên người ta? Cả người ta chẳng có thứ gì đáng giá cả......

Tiêu Viêm trả lời.

- Thứ ta muốn........ Là chiếc nhẫn trong tay ngươi.........

Áo bào lão giả trầm giọng nói.

- Không được....... Đây là di vật của mẹ ta để lại..... Có thể đổi điều kiện khác được không?

Tiêu Viêm đáp.

- Ngươi hãy nghĩ cho kỹ...... Điều kiện trao đổi chỉ có vậy.... Không nên hỏi lần thứ hai........ Nếu ngươi cảm thấy nó quá khó khăn thì coi như ta chưa từng đến đây vậy.....

Dứt lời áo bào lão giả xoay người chuẩn bị rời đi. Tiêu Viêm cắn răng đáp:

- Tốt.... Thành giao.....

Mặc dù không mấy tin tưởng lão già này nhưng hắn vẫn hy vọng căn bệnh quái gở này được chữa trị. Áo bào lão giả chỉ chờ Tiêu Viêm "mắc câu" liền xoay người tung cho hắn một viên đan dược và nói:

- Đây là Phục Sinh Đan. Nuốt nó đi......

- Phục Sinh Đan . Cái tên này nghe lạ quá.

Tiêu Viêm miệng lẩm bẩm, tay thì đưa ra bắt lấy viên đan dược này. Nhìn vào đường vân trên đan dược chí ít cũng phải nhị phẩm đan dược. Tiêu Viêm khẳng định hắn có thể là một luyện dược sư hoặc có mối liên hệ nào đó với nhị phẩm luyện dược sư thì mới đưa ra được loại đan dược như vậy.

- Sao vậy? Ngươi vẫn không tin tưởng ta à?

Áo bào lão giả có phần bực bội.

- Không....... Không hề........

Nói xong liền nhanh chóng nuốt viên đan dược xuống. Một dòng nước ấm chảy đều trong kinh mạch của Tiêu Viêm. Hắn liền rút chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra và ném cho Áo bào lão giả và tò mò hỏi:

- Của ngươi đây. Không biết ngươi cần nó để làm gì?

-Có những chuyện ngươi biết ít thôi sẽ tốt cho ngươi....... Yên tâm tu luyện đi. Nếu có vấn đề gì ta sẽ cho người liên hệ lại cho ngươi..

Dứt lời thân ảnh áo bào lão giả biến mất trong màn đêm.

.

.

.

- Tên này thật kỳ quái.... Mà thôi... Tu luyện trước đã.

Tiêu Viêm bắt đầu ngồi xếp bằng rồi tiến vào trạng thái tu luyện. 1 chu thiên.... 2 chu thiên....

Sau khi rời khỏi căn phòng Tiêu Viêm, tiếng máy móc chợt vang lên :

- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh nhận được phần thưởng sau:

1 vạn EXP

Hoàng cấp Đan Đế Chân Giải ( có thể thăng cấp)

Đan Đế Chân Giải như tên, lý giải đan phương và nguyên liệu cả đời của một vị Đấu Đế đỉnh phong kiêm Cửu phẩm luyện dược sư.

- Ồ. Hàng tốt......

- Vâng. Chỉ cần thiếu gia nâng cấp cao nhất có thể luyện được vạn vật trong thiên địa này. hihi..

Hân Nghiên che miệng cười khẽ...

Tiêu Sơn nhìn vào 1 vạn EXP thầm nghĩ:" Trước tiên phải nâng cao thực lực của mình đã.... Mình còn quá nhiều thứ phải làm ở vị diện này......" Sau đó hắn liền trở nên nghiêm túc:

- Hân Nghiên...

- Có.... Thiếu gia cần gì ạ?

Hân Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Sơn nghi ngờ hỏi.

- Đem thẻ EXP tăng thực lực của ta đi.

- Vâng. Thiếu gia.......

Hân Nghiên đáp.

- Keng...... Chúc mừng ký chủ đột phá đấu khí lục đoạn.

- Keng...... Chúc mừng ký chủ đột phá đấu khí thất đoạn.

- Keng...... Chúc mừng ký chủ đột phá đấu khí bát đoạn.

- Keng...... Chúc mừng ký chủ đột phá đấu khí đỉnh phong...... Chuẩn bị ngưng tụ đấu khí toàn....10.....9....8....7...6....5...4...3..2.....1.....

- Keng....... Chúc mừng ký chủ ngưng tụ thành công đấu khí toàn, thành công đột phá Đấu giả, trước mắt đẳng cấp Đấu giả nhất tinh.

Một dòng nước ấm chạy dọc thân người. Tiêu Sơn cảm thấy thân thể khá khó chịu liền tự mình đi chuẩn bị một bồn tắm. Ngâm mình trong dòng nước ấm, Tiêu Sơn cảm giác mình đang thoát thai hoán cốt vậy..... Thật thoải mái....... Sau khi tắm xong nhìn lại bồn tắm toàn màu đen kịt và bốc mùi hôi thối..... Hắn vội vàng đổi nước mới....... Cứ như vậy liên tục hai đến ba lần mới hết mùi hôi thối. Tiêu Sơn liền thay quần áo rồi lên giường, ngồi xếp bằng bắt đầu vận chuyển Đấu khí, củng cố lại căn cơ...... Dần dần Tiêu Sơn chìm vào trong tu luyện lúc nào chẳng hay...... Một đêm trôi qua thật tẻ nhạt......

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay, Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.