Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địch ý

Tiểu thuyết gốc · 2909 chữ

Hôm nay lại là một ngày quá dỗi bình thường. Vương cật lực làm việc sau khi kì thi kết thúc và hè đã đến. Xem như là cậu có ba tháng thảnh thơi làm những gì mình muốn. Nhưng người không có sở thích cá nhân nào khác ngoài việc kiếm tiền thì biết làm gì cơ chứ. Thế nên cậu đã nhận việc gần như là cả ngày, đều là về nhà sau chín giờ tối.

Công việc Vương làm tất nhiên là thứ mình giỏi nhất, là nấu ăn. Vì trước kia phải đi học nên Vương không thể đảm nhận chức vụ bếp trưởng dẫu chủ nhà hàng luôn đưa ra những đãi ngộ tốt với số tiền lương gần như là gấp đôi gấp ba, giờ đây thì Vương đã đảm nhiệm chức vụ bếp trưởng cho nhà hàng bình dân trước đó vài cử tối và ban ngày thì làm bếp trưởng cho một nhà hàng buffet tại khu thương mại lớn nhất thành phố.

Giờ đã gần mười một giờ tối, Vương đang đem những phần thức ăn nóng hổi từ nhà hàng bình dân về nhà. Đây là một đãi ngộ mà chủ nhà hàng dành cho cậu, mọi nguyên liệu còn lại trong ngày đều dành hết cho cậu tùy ý xử lý. Vương nào chối từ, hơn nữa nguyên liệu của nhà hàng đều là hàng chất lượng được nhập trực tiếp từ quê lên vào mỗi ngày, cho dù là người có dư dả kinh tế cũng chưa chắc dám bỏ tiền ra mua mà ăn hằng ngày thế này, trong khi đó Vương còn được tùy ý sử dụng miễn phí thì đúng là phúc lộc trời cho.

Vương đã rời khỏi ga tàu điện được một lúc, cậu vẫn đi qua con đường quen thuộc như mọi khi. Và lúc băng qua một con hẻm thì cậu chợt nghe thấy tiếng hét cụt ngủn, nó vang vọng ra bên ngoài nhưng thực tế là đã bị chặn lại.

Biết là chuyện chẳng lành, Vương đặt túi thức ăn sát vào vách tường bên ngoài và thận trọng tiến vào con hẻm, càng vào gần thì âm thanh vùng vẫy càng lớn. Cho đến khi Vương đến gần như tận cùng con hẻm, hai nhân ảnh đang vùng vẫy bên trong đó. Một nam nhân ở thế chủ động đang cố gắng kiểm soát một nữ nhân với bộ quần áo chẳng còn lành lặng trên người.

Đây ắt hẳn là cưỡng hiếp. Cũng phải thôi, thời nay việc cuõng hiếp diễn ra như cơm bữa. Cho dù là giới cơ quan chức trách cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy vụ án này làm gì vì cái hệ thống đánh giá thành tích mà thăng chức. Phá án hiếp dâm thì chỉ được vài điểm, mà muốn thăng chức thì giải không ít hơn trăm vụ, hơn nữa quy trình thủ tục thì kéo dài có khi đến cả tháng. Bởi vậy với Vương thì ở hạ tầng phân lập này pháp luật vốn cũng chỉ là trò cười, luật sinh ra để kẻ giàu có điều hành, cường giả lộng hành.

Mà cái tên đang cưỡng hiếp kia ắt hẳn là một kẻ tu võ, một kẻ nằm trong đấu giới. Vương không phải đấu giả, càng không phải là người có khả năng địch lại những kẻ thức tỉnh hệ Công thuật, cậu chỉ là một kẻ thức tỉnh hệ Nông thuật - cái hệ mà sinh ra chỉ làm mát tay hơn trong việc nuôi trồng nông nghiệp.

Nhưng Vương cũng không phải là một người yếu đuối, mặc dù nhiệm vụ không tồn tại kể từ khi cậu trở về nhưng Vương vẫn hằng ngày luyện tập với chế độ gấp hai gấp ba khi trước, cậu biết trong thế giới này đã không có tiền thì phải có sức mạnh, dẫu không thể xưng bá nhưng cũng có thể vùng vẫy mà đứng lên đấu tranh trước sự áp bức của những người trên cơ về tài lực lẫn chiến lực.

Và cái tên đang làm hành động không đáng nam nhi kia, không có sự đồng thuận của đối phương mà dám làm hành động thô bỉ đó đúng là không thể chấp nhận. Nhìn cô nàng kia khóc lóc van xin phản kháng trong vô vọng thì Vương làm sao mà chịu nổi.

“Này anh kia, không phải cô ấy không muốn hay sao còn ép buộc. Gái nhà thổ chẳng phải chỉ cần bốc vác một ngày là có thể chơi rồi sao? Anh không có tiền hay sao?” Vương gằng giọng nói.

Nam nhân kia cảm thấy mình bị làm phiền liền quay người lại nhưng vẫn không quên khống chế cô gái.

“Con mẹ nó. Mày là thằng chó chết nào? Cảnh sát sao?” Ánh mắt hắn đảo xung quanh ngầm xác định liệu có phải mình bị bao vây hay không. Nhưng xem ra trước mặt chỉ có một thằng rỗi hơi thích lo chuyện bao đồng.

“Nó là một con điếm. Tao đưa tiền nó để chơi thì có gì sai? Mày cũng là quá nhiều chuyện rồi đó ranh con.” Hắn ta giữ chặt cô gái hơn nữa, luồng tay vào hạ bộ cô mà xoa xoa làm cô run lên.

“Thì ra là điếm sao?” Vương chẳng thèm nói nữa, cậu không không muốn làm một thằng nhân vật của các bộ truyện mệnh danh là võ mồm chúa tể, đấu mõm thần binh. “Còn mày là loại rác rưởi.”

Tốc độ được tôi luyện thường xuyên của Vương từ việc đi trễ nay được phát huy hết mức. Vương lao về phía tên kia như một con bò tót thấy được tấm vải đung đưa khiêu khích mà tung một cú đấm vào gò má của hắn. Tiếng nứt được phát ra trong con hẻm này đủ để chứng mình lực đấm của Vương vốn không phải là yếu.

Nam nhân kia bị đánh đau đến mức chỉ biết ôm gò má đã vỡ của mình lăn lộn trên mặt đất. Cô gái kia như thấy được một tia hy vọng liền chạy đến sau Vương mà siết chặt tà áo nép sát vào người cậu.

‘Chủ nhân có sát ý.’

Vừa lúc cô gái này nép vào sau lưng cậu thì Sys dùng thần giao cách cảm giao tiếp với Vương. Biết là chuyện chẳng lành đã xảy ra, nhưng tốc độ phản ứng của Vương không thể bắt kịp với nhịn độ của sự kiện nên đã ăn cả một con dao từ phía sau lưng, đâm xuyên qua cả lớp thịt dày dặn và được rút ra ngay tức khắc làm máu không ngừng tuôn chảy.

Vương ngã gục xuống mặt đất, như một xác chết chẳng thể cử động.

Từ bên kia, tên nam nhân ôm mặt vùng vẫy nãy giờ cũng đứng dậy với dáng vẻ chẳng có tí hề hấn nào. Đúng hơn là hắn ta thực sự lành lặn, ánh mắt tức giận của hắn hiện rõ mà tiến đén thân xác của Vương dẫm đạp lên người cậu.

“Con mẹ nó, thằng chó này đúng là đấm đau chết đi được.”

Cô gái kia thì cất con dao vào túi vắt chuyên dụng sau lưng, ngồi xuống kiểm tra quần áo Vương mà lấy ra một chiếc điện thoại cùng vài đồng xu lẻ còn sót lại trong túi.

“Thằng nhóc này nghèo chết đi được.” Cô gái tra một đầu cắm ngoại vi khác vào điện thoại Vương, chẳng mấy chốc mà mật khẩu đã được phá khóa và cả ứng dụng ngân hàng cũng được mở ra.

“Gì thế này? Thằng nhóc này vậy mà có tận hai vạn. Xem ra trúng mánh, thì ra nó chẳng dùng tiền mặt mấy, toàn bộ tiền đều nằm trong ngân hàng.” Cô nàng mừng rỡ nói, xoa xoa đầu Vương như thưởng cho một phần quà vì đã cống nạp cho cô một khoảng tiền không hề nhỏ. Với số tiền này thì cô có thể thuê một căn hộ loại khá sống cả năm mà chẳng cần lo về tiền thuê nữa.

“Cái xác này thì sao?” Tên nam nhân hỏi.

“Cứ quăng xuống hầm ma vật, cảnh sát cũng chẳng đến đó bao giờ.” Cô gái đề xuất, vẫn đang vui sướng ngắm nhìn số tiền mình vừa cướp được.

“Hai người cũng ít có ác lắm đấy.”

Hai người bất giác nghe thấy tiếng nói khác ngoài mình liền cảnh giác mà lui ra xa một khoảng, tránh xa cái xác của Vương.

Và Vương đã tỉnh dậy, cơn đau lan tỏa khắp cơ thể làm cậu phải cố gắng lắm mới giữ được hơi thở cuối cùng trước khi chẳng thể làm hoạt động hô hấp tuần hoàn này.

May mắn rằng Sys đã phát giác được nên lúc mà Vương không còn giữ nổi nữa đã chữa trị ngay cho cậu, kết quả là thọ nguyên của Sys tiêu tốn không hề ít. Trong không gian tinh thần của Vương, cậu phải nghe Sys mắng nhiếc đến điên cả đầu và phải chấp nhận yêu cầu thu thập lại thọ nguyên cho cô nàng.

Vương đứng dậy lành lặng, vết đâm khi trước đã hoàn toàn biến mất, thứ duy nhất cho biết cậu đã từng bị đâm là phần máu đã in hằn trên tà áo trắng của cậu.

“Cô có biết tôi phải bỏ cái áo này đi chỉ vì cô không hả? Có biết nó tốn bao nhiêu tiền không? Năm đồng đấy, tận năm đồng đấy con điếm.” Vương tức giận tiến tới, cô nàng run rẩy đưa con dao lên nhưng đã bị Vương vung tay làm nó văng ra xa và cô ăn ngay một cái tán trời giáng mà đầu quay ngược hẳn ra về sau và dấu hiệu sự sống hoàn toàn biến mất.

“Biết gì không? Tao ghét nhất là đánh lén.”

Tên kia đã hoàn toàn biến mất trước mặt Vương mà lẻn ra phía sau, hắn đã nghĩ rằng Vương cuối cùng cũng chỉ là một người có sức mạnh hơn người, còn hắn là một tên có tư chất làm sát thủ và đang làm một tay sai vặt cho một tên sát thủ lành nghề. Thời gian qua cũng đã học được kha khá mánh khóe, việc thuấn tốc biến đến nơi khuất tầm nhìn của kẻ địch là việc dễ như trễ bàn tay. Hắn trong tay cầm chắc con dao bén đến mức có thể cắt xuyên cả một phiến gạch nhẹ tựa lông mao với đầy sự tự tin đâm thẳng nó về phía Vương.

Nhưng Vương vốn cũng không phải kẻ ngu ngốc, trừ khi là tình huống bất ngờ như việc chẳng lường trước mình bị dàn cảnh khi nãy, còn bây giờ địch ý của tên nam nhân này Vương cảm nhận rõ mồn một thì làm sao mà chẳng biết hắn hiện diện nơi nào.

Vương lách người sang một bên, hắn ta theo quán tính mà bị rơi xuống mặt đất. Nhưng với thân thủ của một kẻ học lỏm được nhiều kỹ thuật của sát thủ liền đứng dậy mà tốc biến sang một nơi khác, nhưng hắn không hề biết tất cả kỹ thuật mình thực hiện trong mắt Vương cũng chỉ là những hành động thừa thãi. Vương hoàn toàn có thể bắt lấy nhịp độ của hắn mà tránh né hoàn hảo.

Và rồi-

“Đã mười một giờ rồi đó thằng điên.” Vương vung chân lên cao và giáng một cú từ gót chân thật mạnh đầy chuẩn xác vào gáy của nam nhân này khi hắn lao đến cậu. Toàn thân hắn bất động sau đòn tấn công đó.

Hai người dàn cảnh Vương đã hoàn toàn chết. Khi đó Sys xuất hiện, tay ôm tay Vương, ép bộ ngực đầy đặn của mình vào cậu, lẳng lơ nói.

“Đúng là chủ nhân của em, chiều em hết ý.”

Vương đưa tay xoa đầu Sys. “Điên thật, vì em mà giờ đây tôi chẳng thể thấy gì khi giết người.”

Sys cười. “Trong thế giới này anh sẽ luôn gặp nguy hiểm nếu thích lo chuyện bao đồng như thế này. Mặc dù năng lực của em đã thức tỉnh, nhưng nhiều thứ cũng đã biến mất, chẳng còn là hệ thống anh biết khi trước. Nhưng em vẫn có thể trả lại anh một thứ mà đã từng đạt được trước đó để anh sống dễ dàng hơn trong cái thế giới hỗn loạn này.”

“Nhân gian thất cách. Cái tên đúng là làm anh giờ đây thấy mình cũng chẳng phải con người nữa rồi.”

Sys hôn má Vương. “Dẫu anh là gì thì em cũng là của anh. Nhưng em cảnh báo anh nhé, khi nãy nam nhân này chết có một ý niệm xuất hiện và di chuyển về một nơi xa rất nhanh. Chắc hẳn hắn không chỉ một mình, ý niệm đó có thể là khế ước trung thành. Sau này anh vẫn nên là cẩn thận hơn vì chủ của hắn có thể trả thù anh vì hại đồ đệ của hắn đấy.”

Vương nhếch mép cười. “Giả bộ gì chứ. Chẳng phải vì em muốn thu thọ nguyên mà anh mới giết hai người họ hay sao?”

Chính Sys là người đã yêu cầu như thế. Hệ thống mà Vương có hiện tại không giống những gì mà cậu đã từng biết. Sys hiện giờ là hiện thân, có thể nói là một hệ thống hữu hình có thể giao tiếp trực tiếp mà chẳng cần gián tiếp qua qua những tấm bảng thông báo chi chít chữ như trước.

Và Sys có một thứ gọi là Thọ nguyên, nó được xem như là loại tiền tệ để sử dụng cho những hoạt động của hệ thống. Có thể là quay cầu trúng thưởng, mua hàng, nâng cấp thực lực cho Vương. Và với Sys thì nó cũng giống như mạng sống vậy, vì cô tôn sùng Vương, tồn tại chỉ vì Vương, vì vậy mà cô luôn thúc giục Vương phải thu thập Thọ nguyên để nâng cao thực lực. Thế nhưng cậu nào chịu vì chẳng thể nào giết người, bản chất của cậu đâu phải là một tên sát nhân sẵn sàng xuống tay với người khác.

Thế nên ngay ngày hôm nay, mặc dù bực tức vì sự sao nhãng của Vương dẫn đến việc bị tấn công đến mức thập tử nhất sinh thì Sys đã lợi dụng thời cơ mà dùng số thọ nguyên cơ bản mình có được từ khi thức giấc để mở khóa cái gọi là bản chất mà Vương đã đánh mất trước đó, Nhân gian thất cách, mang bản chất của Vương trở thành một kẻ máu lạnh không quan tâm gì đến cái gọi là luân thường đạo lý của một con người bình thường, dẫu có xuống tay với ai cũng chẳng có lấy một chút động tâm.

Sys biết rằng thế giới hiện nay hỗn loạn vô cùng, mặc dù hiện tại đúng là cuộc sống của Vương yên bình, nhưng sẽ sớm thôi Vương cũng có thể dính vào những thứ làm tổn hại đến chính bản thân cậu, thậm chí là người thân. Vì vậy mà Sys phải tính trước, phải thúc giục Vương nâng cao thực lực. Mà nâng cao thực lực chiến đấu với một người mang năng lực thức tỉnh Nông thuật thì khác nào bảo cá leo cây. Nên Sys phải để Vương nhúng chàm sớm nhất có thể và bắt đầu con đường thu thập thọ nguyên, nâng cao thực lực của mình.

“Vậy hai người này có bao nhiêu thọ nguyên?” Vương hỏi trong khi nhìn thấy hai cái xác của họ được Sys hấp thu và tan biến khỏi không gian tựa như chưa từng tồn tại.

“Thọ nguyên là ngẫu nhiên mà thu thập được. Hơn nữa hai người này cũng chưa Nhập giới, chỉ là Khởi sắc hạ cảnh, thọ nguyên vốn chưa được nâng cao, cũng chỉ là con số 100 năm đã bị trừ đi vô số. Tóm lại thì tổng chỉ có 40 thọ nguyên mà thôi.” Sys chán nản nói.

“Vậy thì nó là nhiều hay ít?” Vương thắc mắc, bởi cậu vốn cũng chưa được giải thích rõ ràng về trị giá của thọ nguyên trong hệ thống.

“Như hạt muối bỏ bể, nhưng với người cũng thuộc cảnh giới Khởi sắc hạ cảnh như chủ nhân thì đúng là thu hoạch không tồi, tạm thời có thể tham gia rút thưởng ở Vòng quay Nhất phẩm. Phần thưởng sẽ là Đan dược nhất phẩm cùng vài món đồ linh tinh.” Sys trả lời.

Vương đã hiểu liền xoa đầu Sys. “Cảm ơn cô. Về chuyện này thì tạm thời để khi khác hẳn nói, trước tiên phải về đã.”

Sys gật đầu, vâng lời chủ nhân răm rắp, trước khi biến mất cũng không quên hôn môi Vương một cái.

Sau đó Vương rời khỏi con hẻm, ra ngoài lấy túi thức ăn đã nguội dần mà chạy thật nhanh về nhà.

----------

Lời tác giả: Từ chương này là đánh nhau liên miên =))

Bạn đang đọc Hệ Thống Wibu sáng tác bởi WibuSystem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WibuSystem
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.