Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ti Mệnh Tinh Quân

Tiểu thuyết gốc · 1353 chữ

“Ngọt quá!” Yến Trang thốt lên sau khi nuốt trọn phần lê vừa nhai xuống bụng. Rồi nàng ta chỉ tay về phía những quả chín đang đeo bán trên những cành thấp, cành cao, vòi vĩnh, “Muội muội, hái cho tỷ những quả kia luôn đi!”

Nhìn bộ dạng như trẻ nhỏ đòi quà của nàng ấy, ta tự hỏi giữa ta và nàng ấy ai là tỷ tỷ của ai. Có lẽ, ta nhường nàng ấy làm tỷ tỷ vì ta bị dung mạo sắc sảo, già dặn của nàng ấy đánh lừa. Có những người dung nhan chưa bao giờ chờ đợi tuổi tác, giống như Yến Trang.

“Lê luôn ở trên cây, có bao giờ chạy mất đâu mà tỷ sợ. Hôm nay ăn như vậy đủ rồi. Trưa nay tỷ còn phải ăn cơm mà.” Ta tìm cớ thoái thác.

“Muội muội…” Yến Trang nắm tay ta, lay nhẹ, nài nỉ, “Khó khăn lắm mới có một ngày Minh ca vắng nhà. Từ ngày muội đổ bệnh, huynh ấy bắt muội kiêng cử đủ thứ. Muội sắp chết vì thèm ăn rồi. Tỷ tỷ, thương muội lần này đi.”

Thấy gương mặt hốc hác xanh xao với vóc dáng gầy gò đầy tội nghiệp của nàng ấy, ta biết mình không có quyền từ chối. Ta leo lên cây, tìm thêm ít quả chín, hái chuyền xuống cho Yến Trang.Tiếng bước chân chậm rãi của chàng từ xa vọng đến. Sau một buổi sáng lang thang trên núi, chàng đã trở về và mang theo rất nhiều thảo dược mới. Thấy Yến Trang đứng dưới gốc lê, nhìn tới nhìn lui bỏ quên cả sự xuất hiện của mình, chàng lên tiếng:

“Yến Trang, sao nàng không vào trong nhà nghỉ ngơi? Ngoài đây còn lạnh, không cẩn thận sẽ bị nhiễm phong hàn. Biết không?”

Đang ngắm nghía mấy quả lê chín, nghe chàng cảnh cáo, Yến Trang giật mình và chạy vội đến, vẫn giữ giọng trẻ con như lúc nài ép ta hái lê:

“Hôm nay thiếp khỏe rồi. Ở trong nhà ngột ngạt lắm. Muội ra ngoài này ăn lê thôi, nếu trời nổi gió, thiếp sẽ vào nhà ngay.”

“Ăn lê ít thôi. Còn phải để bụng uống thuốc.” Chàng đưa hai ngón tay đầy mùi thảo dược nhéo nhẹ lên đôi gò má nhợt nhạt của Yến Trang.

Nàng ấy cầm một quả lê chín, đưa lên gần miệng chàng, cười nghịch ngợm:

“Ca ca ăn thử đi. Lê này ngon lắm.”

Chàng cắn một miếng không chút do dự. Đến khi biết tiểu thư tinh nghịch đó lừa mình ăn quả lên chua, chàng chỉ cười, nhéo nhẹ lên làn da trắng tuyết của Yến Trang như một hình phạt của tình yêu thương mặc cho Yến Trang ra sức né tránh.

Họ đứng bên ngoài, đùa giỡn vui vẻ đến nỗi quên cả sự hiện diện của ta. Ngồi một mình trên cành lê, nhìn khung cảnh hạnh phúc phía dưới, ta chỉ muốn hái mấy quả lê cứng nhất, ném chết đôi tình nhân hạnh phúc kia. Rõ ràng, ta ngồi ở vị trí rất dễ thấy. Nhưng chàng lại làm ngơ. Một lời chào cũng không có. Là chàng thật sự không thấy hay cố tình như không thấy?

Ta leo xuống, mang mấy quả vừa hái xuống đưa cho chàng, thế nhưng, chàng lại đẩy ra, từ chối trong im lặng. Hụt hẫng, ta vào trong nhà, trở về với lò nấu thuốc đang đỏ lửa, bỏ mặc những âm thanh hạnh phúc bên ngoài. Lại một lần nữa, hình ảnh về Điệp Cốc cùng với muội muội và những kẻ khác trở về rồi vỡ tan ngay trước mắt theo giọt lệ vừa rơi xuống. Ta gạt nước mắt, cố tỏ ra bình thản rồi cầm thanh gỗ khô nhẹ tênh, ném vào trong lửa.

“Thuốc này không nên nấu quá lửa. Cạn quá nhiều nước hoặc bị cháy sẽ mất đi dược lực.” Giọng chàng vang lên sau lưng khiến ta giật mình quay lại.

Chàng ngồi xuống bên cạnh, gỡ thanh củi sắp bị ném vào lửa khỏi tay ta, đặt vào đống củi nhỏ nằm giữa ta và chàng. Thấy ta ngơ ngác như kẻ mất hồn, chàng lại hỏi:

“Trước đây, cô từng nói mình là dược sư?”

Ta gật đầu.

“Cô có cách nào để chữa trị dứt điểm căn bệnh của Yến Trang không?” Giọng chàng vẫn lạnh lẽo với ta như cũ nhưng trong ánh mắt ánh lên tia hi vọng kín đáo.

“Tạm thời, tôi chỉ có thể khống chế nó trong một thời gian dài để Yến Trang không phải uống thêm thuốc. Còn phương pháp chữa trị dứt điểm… e là tôi phải trở về quê để tìm lại sách của sư phụ để tìm giải pháp.” Ta bất lực thở dài khi nhận ra mình nói dối quá vụng về. Để tránh những câu hỏi tiếp theo, ta đứng lên, nói, “Tôi vào phòng Yến Trang hỏi thăm tỷ ấy một chút. Nói chuyện với huynh sau.”

Chàng không nói gì.

Ta vòng ra sau chàng, nhìn những sợi tóc bạc ẩn hiện giữa những sợi tóc đen, tim ta đau thắt lại.

Chàng vốn là dược sư, chuyện sức khỏe của Yến Trang thế nào, chàng rõ hơn ai hết. Là chàng cố tình lừa người dối mình hay vì chàng đang trông chờ một điều gì đó xa xôi, thần kì hơn cả thuốc thang và hi vọng?

Rời khỏi căn phòng ngập mùi thuốc, ta đến chỗ Yến Trang đang tịnh dưỡng. Đập vào mắt ta là hình ảnh nàng ấy ngồi bên bàn, cố gắng thêu thứ gì đó trên khung vải trắng.

Thấy ta đến, Yến Trang đứng lên, hàng hứng khoe với ta xem món đồ nàng ấy đang làm. Đó là một chiếc khăn, trên đó có hai chữ “Bình an” do chàng viết đang được thêu dang dở. Có lẽ, đó là lời chúc của chàng dành để động viên nàng ấy sống lạc quan, vui vẻ. Chàng vốn là người ít lời, lại không biết nhiều câu từ hoa mỹ nhưng để tìm thêm chút động lực cho bản thân lẫn nàng ấy, chàng chọn cách tặng những con chữ bé nhỏ này. Con người, đúng thật khó hiểu.

Nhưng liệu khi biết được để có được ngày vui vẻ này, Yến Trang đã đốt cạn chút tàn lực còn lại để sống, chàng sẽ thế nào?

“Muội muội, hình như muội có tâm sự?” Yến Trang hạ khung thêu xuống, lo lắng hỏi thăm.

“Không có gì.” Ta nói nhanh, “Muội vừa nhớ ra ở quê nhà có một vị thuốc khá hay, có thể giúp tỷ khỏi bệnh. Muội đến đây để từ biệt, khi lấy được thứ thuốc đó, muội sẽ trở lại.”

Nghe nói có phương thuốc trị liệu giúp mình khỏi bệnh, tia hạnh phúc bừng sáng trong đôi mắt phượng. Nàng ấy đặt khung thêu lên bàn, nắm lấy tay ta, rối rít:

“Đa tạ muội muội. Ân tình này, tỷ sẽ dùng cả đời này để báo đáp!”

“Cứu người là trách nhiệm của muội.” Ta cố nở một nụ cười gượng gạo, trong đầu đang tính chuyện đánh nhau với hai tên khâm sai Minh giới để nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Đêm đó, lấy cớ muốn được trực thâu đêm theo dõi tình hình sức khỏe của Yến Trang, ta ngồi suốt đêm bên bàn, cho đến khi Yến Trang ngủ say, ta lấy chân nguyên, định truyền cho nàng ấy chút yêu lực kéo dài sự sống thì ai đó dùng tiên khí, đánh vào viên nội đan đó. Nếu không nhanh thu hồi, có lẽ, ta đã trọng thương.

Bên ngoài tràn ngập tiên khí nhưng không mang lại một chút cảm giác hạnh phúc, thư thái. Hơi lạnh thấu xương cùng sự thê lương bào mòn sinh khí theo gió xuyên qua người khiến ta rùng mình. Thượng tiên nào đang đến đây?

Bạn đang đọc Hồ Điệp sáng tác bởi httpluie

Truyện Hồ Điệp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi httpluie
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.