Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loạn thế sắp đến

Tiểu thuyết gốc · 1964 chữ

Không gian ba động, một tên béo mập mạp xuất hiện.

“Tam tài chủ, hôm nay ngài lại rảnh dỗi tiến vào trong này?” Vừa nhìn thấy Tam Vân Thiên xuất hiện, Diệp Chiến liền tươi cười chào hỏi.

Nghe vậy, Tam Vân Thiên cười hà hà nói: “Ta nào có dư thời gian như Diệp tiểu huynh đệ.”

Hắn đang định nói tiếp thì thấy không xa có một đứa bé gái trắng trẻo mập mạp, hai chân đang ngồi ở tư thế kiết già, hai tay bắt ấn trước đan điền, bốn phía xung quanh linh khí không ngừng ba động tiến vào trong thân thể.

Hắn không khỏi kinh ngạc, mới nửa năm không gặp thật không nghĩ tới tên này đã có một tiểu bảo bảo.

Nhìn ánh mắt gian tà, cùng nụ cười vô sỉ, Diệp Chiến không khỏi dở khóc dở cười nói: “Ta nói này Tam tài chủ, đứa nhóc này là họ hàng của ta, không đen tối như ngài nghĩ đâu.”

“Vậy mà ta cứ tưởng . . .”

“Được rồi, rốt cuộc hôm nay ngài tiến vào đây là có chuyện gì? Không phải nhàm chán vào đây tìm ta tán gẫu đấy chứ?”

Nhắc đến chuyện chính, gương mặt của Tam Vân Thiên lập tức trở lên nghiêm túc, âm thanh nghiêm nghị nói: “Thánh chỉ truyền tới, trong vài chục năm tới triều đình muốn chúng ta cho họ được phép đóng quân ở sát đường biển.”

“Vì không tìm được ai đại diện của vương quốc, lên tạm thời thánh chỉ do ta tiếp.”

“Có nói rõ lý do vì sao không?”

“Trên thánh chỉ viết, vì bảo vệ Vân Lan quốc khỏi bạo loạn yêu thú?”

Nghe vậy, Diệp Chiến liền cau mày trầm tư suy nghĩ, chuyện này hoàn toàn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

“À đúng rồi, ta còn loáng thoáng nghe được, không chỉ ven biển của Vân Lan quốc, mà dọc theo toàn bộ đường bờ biển của vương triều đều được điều quân xuống.” Tam Vân Thiên đột nhiên nhớ ra liền nói cho Diệp Chiến biết.

“Ừm!”

Chẳng nhẽ như lời bọn họ nói thật, loạn thú triều kinh khủng nhất từ trước tới nay, có thể uy hiếp được vương triều. Nhưng mà cũng không đúng lắm, bởi vì cho dù là đại thú triều đi nữa thì triều đình cũng sẽ không hao tâm tổn sức cho đám tu sĩ cấp thấp.

Chết thì chết, chết vài vạn ức người cũng không đến một phần trăm dân số, cũng tương tự như Vân Lan quốc tùy tiện vất bỏ.

“Mà người dẫn đầu đội quân là ai? Có tu vi như thế nào?” Diệp Chiến quay sang hỏi.

Tam Vân Thiên suy nghĩ một chút liền nói: “Chủ soái là Giận Chân vương, tu vi có thể là nguyên anh đến hóa thần, ta cũng không rõ lắm.”

“Chủ soái là một vị vương gia.”

Diệp Chiến hai mắt càng sâu nhíu lại, hai tay không ngừng xoa huyệt thái dương, hy vọng không phải như hắn suy nghĩ. Nếu không thì mọi chuyện sẽ càng ngày càng phức tạp, Vân Lan quốc đã loạn có thể sẽ càng loạn hơn.

“Tam tài chủ, ngài hãy chú ý theo dõi từng hành động của bọn họ, dù là một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Tạm thời chỉ là phỏng đoán, chúng ta còn cần phải tiếp tục theo rõi tình hình.” Diệp Chiến thở dài lắc đầu nói.

“Vậy còn thánh chỉ?”

“Ngài cứ nói là nữ quân bế tử quan, sẽ chẳng ai để ý đâu?”

Tam Vân Thiên vừa rời đi, Diệp Chiến liền đi tìm nhạc phụ cùng lão tổ thương lượng.

Kính Hồng Điện, tàng thư các.

Khương Tử Chân thấy Diệp Chiến đi đến liền cười nói: “Tiểu tử, ngươi không phải đang bận dạy dỗ một tiểu nha đầu tu tiên sao, hiện tại sao lại có thời gian chạy đến đây?”

“Lão tổ, thiên hạ sắp đại lọan tới nơi rồi mà người vẫn còn có tâm trạng đùa vui được.” Diệp Chiến lắc đầu thở dài nói.

Khương Tử Chân nghe vậy không khỏi nhíu mày nói: “Không nghiêm trọng đến mức như vậy chứ?”

“Tiểu Chiến nói không phải không có đạo lý, muốn cầm quân đánh trận vậy thì điều đầu tiên chính là phải chuẩn bị hậu cần.”

“Thịt yêu thú là thứ nhất, các mỏ tinh thiết dưới đáy biển là thứ hai.”

Nghe vậy, Diệp Chiến không khỏi cho nhạc phụ của mình một like, quả nhiên người từng đứng trên vạn ức người, chỉ một vài chi tiết nhỏ như vậy liền có thể suy đoán.

Trong khi đó, lão tổ Khương Tử Chân càng nghe càng mơ hồ, hắn vẫn chưa thể nghĩ thông và liên kết lại các vấn đề lại với nhau. Việc đưa đại quân xuôi nam tiến gần đường bờ biển với việc chuẩn bị hậu cần đánh trận thì đâu có gì liên quan?

Có thể thật sự như thánh chỉ, chỉ là muốn phòng chống bạo loạn yêu thú thôi.

Diệp Chiến nhìn sang nhạc phụ của mình nhún vai, đại ý nói ca này tiểu tế bó tay.

“Tiểu tử thối ngươi, thật là . . ..”

Cười mắng vài câu, Khương kỳ quay sang lão tổ giải thích: “Lão tổ ngài thử nghĩ xem, với thân phận là một vương gia, khi nào thì vương thượng mới giao binh phù cho hắn nắm giữ?”

“Điều thứ hai, nếu như nguy hiểm như thánh chỉ nhắc đến, vậy sẽ phải là phái những vị nguyên soái quanh năm chinh chiến xa trường mới đúng, chứ không phải là mấy công tử ca chưa bao giờ cầm binh đánh trận.”

“Thứ ba, việc huy động quân như vậy lịch sử cũng đã từng xảy ra mấy lần, tất cả đều báo trước cho một trận chiến thảm khốc.”

Nhìn vẻ mặt sáng lên như đã hiểu của lão tổ thì Diệp Chiến liền cười lắc đầu, nói đến như vậy còn không hiểu nữa thì hắn cũng đến cạn lời luôn.

“Nhưng mà phân tích như vậy cũng hơi võ đoán đi, dù sao biết đâu lần này lại khác thì sao?” Lão tổ cười cười ngượng ngùng nói.

“Ha ha ha.”

“Nếu không phải như vậy là tốt nhất, dù sao chúng ta vẫn cần một khoảng thời gian dài yên bình để lớn mạnh thực lực. Nhưng nếu thật sự xảy ra chiến loạn, chỉ cần Thần Võ vương triều không sụp đổ thì có thể lại là cơ hội để cho chúng ta hốt bạc.”

“Hử, tên tiểu tử thối ngươi lại nghĩ ra được cái gì hay?” Khương Kỳ khuôn mặt lập tức nổi lên hứng thú tò mò.

“Mọi người thử nghĩ xem, nếu cầm miếng thịt yêu thú lên ăn mà không cho gia vị thì sẽ có cảm giác như thế nào?”

“Thì đương nhiên là nhạt như nước ốc, không ăn được quá ba miếng.”

“A!” Hai mắt Khương Kỳ đột nhiên sáng lên, hắn đã hiểu ẩn ý trong lời nói của Diệp chiến, một thứ dù bất kỳ loại dược thiện từ cấp thấp hay đến cấp cao đều cần phải có.

“Tiểu chiến, chẳng nhẽ con tìm ra được mỏ muối.”

Phải biết mỏ muối, tinh thiết, linh thạch v.v… tất cả đều thuộc loại được kiểm soát rất gắt gao bởi các gia tộc tông môn, nếu một khi phát hiện ra mỏ muối, có thể thông qua Vân Thiên thương hội kiếm được rất nhiều linh thạch cùng vàng bạc.

“Đúng là muối, nhưng loại muối này nó còn cao cấp hơn rất nhiều so với muối từ mỏ muối tinh chế ra. Nhưng quan trọng nhất là số lượng chính là vô cùng vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tất cả lại đều là muối trắng có chứa linh khí.”

“Hít.” Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ, hai người Khương Kỳ cùng Khương tử chân quay sang nhìn nhau mà khiếp sợ.

Đã là muối linh khí, lại còn có thể sản xuất vô cùng vô tận.

Bỗng chốc trái tim của hai người không khỏi đập thình thịch, theo giá thị trường một linh thạch hạ phẩm một cân muối chứa linh khí. Vậy bọn họ sản xuất ra mười cân, một trăm cân, vạn cân, ức cân, thì linh thạch thu về có phải cũng cả ức linh thạch hạ phẩm.

“Ực!” Hai người không khỏi nuốt ực một hớp nước bọt, cho dù là Khương Kỳ lúc này cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.

“Tiểu Chiến, con . . . con không có nói đùa với chúng ta, đúng không?”

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hai người, Diệp Chiến không khỏi sởn da ốc, hắn ho khụ một tiếng liền lấy tờ giấy công thức sản xuất.

Mỗi người nhận lấy một tờ, khi bắt đầu đọc thì hai người rất hào hứng, nhưng sau đó dần dần chính là nhíu mày rồi đến sự hoài nghi. Không thể không hoài nghi, trong tờ giấy chỉ ghi vỏn vẹn có vài chữ, lấy nước biển bay hơn liền thành muối thô.

“Chuyện này . . .” Khương Tử Chân nhìn sang Diệp Chiến ậm ừ, không nói lên lời.

Diệp Chiến mỉm cười, hắn cũng không bất ngờ trước biểu cảm như vậy của hai người, hắn từ tốn nói: “Lão tổ, nhạc phụ, tuy cách làm này cực đơn giản nhưng nó hoàn toàn là thật.”

“Bất quá muối thô chúng ta thu về vẫn sẽ còn rất nhiều tạp chất, khi ăn sẽ có cảm giác mặn chát và khó nuốt. Vì vậy, cần phải thêm một bước nữa mới có thể hoàn toàn biến muối thô thành muối tinh phẩm chỉ chứa linh khí.”

Tiếp đó, hắn lại lấy một cái máy nhỏ đặt bên cạnh nói: “Chỉ cần cho muối thô đi qua cái máy này liền có thể biến nó thành muối tinh.”

“Ha ha ha.”

Khương Kỳ kích động, khuôn mặt quay sang nhìn lão tổ một cái. Hai người hiểu ý liền ngửa cổ cười vang. Có lẽ cách lấy nước biển làm muối không chỉ mình bọn họ biết, nhưng có thể biến nó thành muối tinh lại chỉ có duy nhất bọn họ có thể làm được.

Cái bọn họ cần chờ nhất vào lúc này, chính là tin tức chiến tranh loan truyền.

“Đúng rồi, cũng đến lúc chúng ta phải nhanh chóng xây dựng quân đội, một khi loạn thế thì cũng có cái mà đi tranh giành.”

“Tốt nhất là cần tinh hơn là cần đông.”

Nghe vậy, Khương Tử Chân lập tức mình cười xung phong: “Chuyện này cứ giao cho ta xử lý.”

“Vậy trông cậy vào lão tổ.” Nói xong, hắn liền lấy ra chiếc máy đo linh căn phiên bản tu chân giới với giá một ức điểm tu chân, phiên bản này có thể tra ra chi tiết thông tin về một người, miễn sao người đó tu vi không vượt qua trúc cơ kỳ.

Cùng với đó là một tập khế ước thiên đạo.

Ngoài ra, nhân nghĩa trí dũng tín, một người phải đạt đủ năm yếu tố trên mới đủ tư cách trở thành quan viên Vân Lan quốc.

Tiềm lực có thể quan trọng, nhưng hắn muốn vương triều đi xa thì phải nhìn xem tính cách của người đó hơn. Nếu không, không may gặp phải những tên bạch nhãn lang thì lại thành nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.

Bạn đang đọc Hố Hàng Hệ Thống sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.