Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến về Vương đô Thần Võ vương triều

Tiểu thuyết gốc · 1878 chữ

Chớp mắt đó lại một tháng nữa trôi qua, bên phía Giận Chân vương cũng không có hành động gì quá khác biệt, hàng ngày vẫn chỉ là điểm danh cùng luyện quân.

Đến hiện tại, vãn chưa thể thăm dò ra hư thực.

Trong khoảng thời gian này tiểu bảo bảo cũng đã đột phá lên luyện khí tầng hai, ai nói nó chỉ có hoàng cấp linh căn. Hoàng cấp linh căn có thể tăng cấp phi mã vậy sao? Hoàng cấp linh căn chỉ cần nửa năm liền tăng hai cấp.

Lãnh Cơ Bạch thấy thế cũng không khỏi hồ nghi, đã thử kiểm tra mấy lần nhưng kết quả không khác ban đầu là mấy.

Hai người chỉ đành tiếp tục quan sát theo dõi.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Diệp Chiến vẫn nằm thư thả bên dưới gốc cây hướng dẫn tiểu bảo bảo tu luyện.

“Diệp Chiến, tiểu ngươi vẫn còn thoải mái vậy sao? Đại họa lâm đầu rồi ngươi biết không?” Tam Vân Thiên xuất hiện với một cái đùi gà to trên tay, hắn vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói.

Nghe vậy Diệp Chiến liền cười nhạt đáp: “Ta thì có chuyện gì chứ? Nhưng Tam tài chủ ngài thì khác nha, vẫn còn ăn uống thả phanh như vậy, ngài sắp béo thành con hà mã rồi đấy.”

“Hà mã? Là con gì?”

“À không, vậy lần này ngài đến tìm ta lại là có chuyện gì?”

“Vương thượng muốn gặp ngươi?”

“Vương thượng nào?”

“Minh Vương Đế.”

“Hả!” Diệp Chiến nghe vậy không khỏi giật mình bật dậy, ánh mắt hồ nghi nhìn tên béo mập vẫn đang ung dung ăn đùi gà.

Minh Vương Đế là ai, là người muốn gặp là gặp sao?

Mấy trăm vạn ức dân số Thần Võ vương triều chắc chắn không đến 0,0000001% là đã được chiêm nhưỡng dung nhan của ngài. Một người chính xác được gọi là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cao cao tại thượng nhìn xuống giun dế.

Lại nhìn xuống hắn thử xem, một vô danh tiểu tốt, một trúc cơ sơ kỳ không hơn không kém.

“Chuyện này chắc không phải là đại tiệc hồng môn yến đấy chứ?” Diệp Chiến nhíu mày sầu mi hỏi.

“Ta nào biết, không chỉ mình ngươi mà ta cũng được triệu kiến vào trong cung nữa, có chết thì trên đường xuống suối vàng ta cũng có người bầu bạn.”

“Ha ha ha.”

Nghe điệu bộ rất bình thản của tên này Diệp Chiến chỉ muốn đá đít cho hắn một cái, chết đến nơi rồi mà vẫn thoải mái ngồi ăn.

Chẳng nhẽ Minh Vương Đế đã điều tra được quan hệ giữa hắn và Khương gia.

Nếu vậy đi một chuyến này chính là cửu tử nhất sinh, nhưng mà không đi tên này có điên quá hóa cuồng, giận cá chém thớt cắt toàn bộ con đường phát tài của bọn họ.

Dùng hai tay xoa lên huyệt thái dương, hắn càng nghĩ càng đau đẩu không thôi.

“Không cần lo hồng môn yến, nếu Minh Vương Đế muốn bắt ngươi thật sự không cần phải phí công thừa sức như vậy.”

Khương Kỳ ngự kiếm phi hành tới, vừa đáp xuống đất hắn liền mỉm cười nói.

“Hừ! Ai biết lòng người nham hiểm đâu?” Diệp Chiến không khỏi bĩu môi.

“Ha ha ha.”

“Tên tiểu tử thối này làm người cũng quá cẩn thận đi, vậy ngươi thử nghĩ xem ai là người hạ lệnh phong quốc, ai là người hạ lệnh phong hầu.”

“Nếu Minh Vương Đế muốn hại chúng ta thì trước kia cần gì phải giúp đỡ chúng ta.”

Nghe vậy, Diệp Chiến cũng bắt đầu suy nghĩ lại, quả thật gần một năm này hắn cảm nhận như có một thế lực vô hình đang nâng đỡ bọn họ vậy. Chẳng nhẽ thật sự là Minh Vương Đế trong bóng tối đang âm thầm giúp đỡ.

Nhưng mà người xưa thường có câu, làm việc với vua như chơi với cọp, không ai biết con cọp này lúc nào sẽ giương nanh vuốt về phía bạn.

Nếu vậy . . .

“Tiểu Bạch, giúp chúng ta xem một quẻ cái coi.” Diệp Chiến liền cười hì hì quay sang nịnh nọt, không nên trách hắn quá cẩn thận, đây là tu chân giới nha không có cơ hội làm lại đâu. Vẫn là quan điểm cũ, cẩu đến vô địch, trường hợp không thể cẩu vậy an toàn là trên hết.

“Không thể, ta không thích dính dáng đến một đống thiên cơ nhân quả, với lại thiên cơ của ngươi hỗn loạn mờ mịt lên có xem cũng vô ích.” Lãnh Cơ Bạch lời nói kiên quyết không thương lượng.

“Hài!” Diệp Chiến nghe vậy liền ỉu xìu, lần nào muốn tên này xem cho một quẻ thì đều tìm đủ mọi cách từ chối, chẳng nhẽ thiên cơ phản phệ lại đáng sợ đến mức như vậy sao.

“Ta nhắc nhở ngươi lại thêm một lần nữa, trong tất cả các nghề, duy nhất không được phép trở thành thiên sư.”

“Được rồi được rồi, chuyện này ngươi cũng đã nói mấy chục lần rồi, không học thì không học, ta cũng đâu có nói là sẽ học đâu.”

Khương Kỳ cũng cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao thiên sư không thể học?”

Phải biết trên Vạn Châu đại lục, trong tất cả các nghề nghiệp thì Thiên Sư chính là đứng đầu được người người tôn sùng. Một gia tộc chỉ cần một thiên sư cấp một thôi cũng đủ để gia tộc đó cải thiên nghịch mệnh, trường tồn nghìn năm.

“Đến lúc thích hợp, ta sẽ giải thích.”

Lãnh Cơ Bạch đã nói vậy, Khương Kỳ cũng không cố hỏi nữa, hắn liền quay sang nhìn Diệp Chiến cười nói: “Lần này gặp được Minh Vương Đế, chưa biết chừng sẽ lại là chuyện tốt, chiến tranh và hợp tác, lợi ích càng bền lâu hơn.”

“Đây là một tấn muối linh khí chúng ta sản xuất được trong một tháng này.”

Nói xong, hắn liền lấy ra một túi trữ vật nho nhỏ đưa cho Diệp Chiến.

“Được rồi nhạc phụ, nếu ta có mệnh hệ gì ngài nhất định phải thay ta hoàn thành nốt ước nguyện của chúng ta.”

Nhìn khuôn mặt như đưa đám tiểu tên tiểu tế, Khương Kỳ không khỏi dở khóc dở cười mắng: “Vớ vẩn, ăn nói linh tinh.”

“Ha ha ha.”

Như vậy Diệp Chiến cùng Tam Vân Bạch rời khỏi long mạch, trước tiên hai người liền trở lại Vân Thiên hầu phủ gặp mặt một người.

Để không bị kéo dài thời gian, Tam Vân Thiên liền tế xuất ra phi kiếm. Với tốc độ của kim đan kỳ, chỉ mất nửa ngày hai người liền trở về đến kinh đô Vân Lan quốc. Thời gian của bọn họ có thể không là gì, nhưng thời gian của vương thượng chính là vàng bạc linh thạch.

Vừa tiến vào phủ, hai người liền đi một mạch tiến sâu vào trong hậu viện.

Trong sân có một lão giả da mặt nhăn nheo, hai mắt mờ đục mà sâu thẳm, trên người mặc một bộ y phục thái giám như hắn thấy trong các bộ phim cổ trang. Điều kỳ lạ là từ trên người lão, không cảm nhận được bất kỳ một luồng linh khí ba động.

Trước kia, dù có gặp thất tổ của Tam gia, hắn vẫn có thể cảm nhận được sóng linh khí cuộn trào trong người. Nhưng với người này thì không, hoàn toàn như một người bình.

“Vãn bối Vân Thiên hầu, gặp qua Minh lão.” Tam Vân Thiên lập tức đi đến trước mặt lão thái dám, cung kính cúi đầu hành lễ.

Diệp Chiến nhìn vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, có lẽ thân phận của người này rất cao, cao đến mức một hầu gia vẫn phải khom lưng kính cẩn.

Vì vậy, hắn cũng không dám thất lễ, bèn đến bên cạnh Tam vân Thiên chắp lễ: “Tiểu bối Diệp Chiến, ra mắt tiền bối.”

“Lần đầu gặp mặt, có chút lễ mọn, mong ngài nhận cho.”

Nói xong, từ trong hệ thống hắn lấy ra một tấm gương hình tròn đường kính khoảng nửa mét, dùng tử đàn mộc hương bọc bốn phía xung quanh một cách tinh xảo.

Không sai, đây chính là thứ hắn thông qua tiểu bảo bảo mang từ Lam Tinh tới tu chân giới.

“Ừm, không kiêu không xiểm nịnh, biết kính trên nhường dưới, biết tiến biết thối, không tồi không tồi.”

“Món quá này, ta nhận.”

Minh lão mỉm cười ánh mắt thưởng thức nhìn hai người, đặc biệt hứng thú nhìn người thanh niên được vương thượng coi trọng.

Lão phất cây phất trần trong tay một cái, ngay lập tức chiếc gương trong tay Diệp Chiến liền biến mất và xuất hiện trong tay lão. Lão hứng thú cầm lên xem, nhưng ngay lập tức lão liền kinh ngạc mắt trữ O mồm chữ A.

“Đây . . . đây là nô gia sao?”

Tam Vân Thiên đứng một bên thu hết toàn bộ biểu cảm cảm xúc của Minh lão vào trong mắt, hắn cũng không khỏi giật mình, không biết rốt cuộc tiểu tử Diệp Chiến đã tặng vật gì lại khiến người kích động như vậy.

“Tốt tốt tốt.”

“Tiểu tử, ta càng nhìn càng yêu thích ngươi rồi đấy.”

Diệp Chiến cười mỉm cúi đầu nói: “Đa ta Minh lão yêu thích, tiểu bối cảm thấy thụ sủng nhược kinh.”

“Ha ha ha.”

Minh lão cười to một tiếng, chiếc gương vẫn không rời tay nhìn hai người nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, không lên để vương thượng đợi lâu, hai người các ngươi bám vào ta, ta sẽ dùng truyền tống phù để trở về vương đô.”

Ba người chỉ cần dùng một lần phù, chỉ mất mười năm phút liền từ kinh đô Vân Lan quốc tiến thẳng đến cổng thành vương đô Thần Võ.

Tốc độ này, thực sự quá ảo diệu đi.

Ngước mắt lên, một bức tường ngọc thạch màu xanh rêu cao hùng vĩ, dù là nhìn bằng mắt thường hay dùng linh thức thì cũng không thể biết được nó cao bao nhiêu dặm. Cổng thành phân làm ba lối vào, hai nhỏ một to ở giữa.

Dù là một bên cửa nhỏ, nhưng nó cao cũng gần nửa dặm, rộng cũng khoảng một phần ba dặm.

Đứng ở bên dưới, hắn thực sự cảm nhận được mình quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không khác gì sâu kiến so sánh với con voi.

Tại chính giữa đại môn, một cái biển gỗ chạm khắc hai chữ Thần Võ.

Nét chữ phiêu dạt mây trôi, sắc nét nhưng lại không kém mềm mại, đại đạo chi khí không ngừng lượn lờ ẩn hiện. Vừa nhìn vào, Diệp Chiến liền như lạc vào đại đạo thế giới, mọi cảm nhận với pháp tắc thiên địa cũng rõ ràng hơn.

“Hô!” Thật không hổ danh vương đô của một vương triều.

Bạn đang đọc Hố Hàng Hệ Thống sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.