Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C13: Giữa Đường Gặp Thiếu Niên Họ Mã

Tiểu thuyết gốc · 2700 chữ

Nhạn Môn Quan là một hẽm núi rộng đến mấy dặm vuông, hai bên được bao bọc lấy bởi dãy Liên Hoàn Sơn. Đi về trước thêm vài dặm nửa chính là sông Lam Giang, cũng chính là biên giới hai nước Ngô Dung.

Từ nơi này đi đến sông Lam Giang là vô số các công sự phòng vệ, xây dựng một cách dày đặt, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi các binh sĩ Huyết Cừu quân. Nếu Nhạn Môn Quan là cánh cửa, thì đoạn đường này chính là sân trước của Ngô quốc. Tuy chỉ dài vẻn vẹn vài dặm, nhưng đã mấy trăm năm trôi qua, Dung quốc vẫn chưa một lần đi qua được.

Huyết Cừu quân có đến mười vạn người, bọn họ có một quân doanh ở gần thành Định Biên. Nơi này chỉ là một chi quân đội của bọn họ mà thôi. Nếu đem tất cả mười vạn đại quân đặt ở nơi này, quả thật có chút chật chọi.

Long Chấn bước xuống ngựa, phía sau còn có một vài tên hộ vệ. Sau khi nhận được tin tức "Nhạn Môn Quan có biến", ông đã cưỡi ngựa suốt một ngày không ngừng nghỉ để đến đây. Lúc này nhìn ông đã có chút mệt mỏi, bụi bẩn bám đầy y phục. Ông ta mặc kệ, bước nhanh vào trong quân doanh, các binh sĩ Huyết Cừu quân khi thấy ông lập tức hành lễ. Long Chấn khoát tay, đi thẳng vào doanh trướng, ngồi vào nơi chủ vị.

Ông không mặc chiến giáp, chỉ mặc một bộ y phục màu xám bình thường, dáng vẻ cao lớn uy dũng. Mài kiếm mắt ưng, luôn mang theo một tia sát ý, khuôn mặt sạm đen góc cạnh, cùng với chòm râu đã pha sương, càng làm cho ông thêm phần uy dũng.

Long Chấn ngồi xuống không lâu liền có một nam tử trẻ tuổi bước vào, hắn ta mặc một bộ chiến giáp màu đỏ như máu. Ngũ quan rõ nét, không tính là xấu, bộ dáng toát ra khí chất, chỉ có trên người của những quân nhân chinh chiến xa trường.

_ Tướng quân!

Long Chấn khoát tay, ý nói không cần lễ tiết.

_ Cao tướng quân, nơi này rốt cuộc xảy ra việc gì?

Nam tử trẻ tuổi tên đầy đủ là Cao Lâm, chính là một trong những tướng quân dưới trướng của Long Chân. Tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có bản lĩnh, rất được Long Chấn coi trọng. Chỉ cần nhìn vào việc, hắn được giao trọng trách trấn giữ Nhạn Môn Quan là đã đủ biết.

Cao Lâm sắp xếp lại câu từ, cung kính hồi báo.

_ Bên phía Dung quốc có động tĩnh, mật thám của chúng ta hồi báo, mười vạn đại quân của Dung quốc đang tiến đến Nhạn Môn Quan. Chưa hết, năm vạn thiết kỵ hướng tây thành Viễn Nam cũng đang có dấu hiệu bất thường. Có vẻ như bọn họ sẽ di chuyển đến Nhạn Môn Quan. Nhưng tin tức này chưa thể khẳng định, mật thám của chúng ta đang theo dõi kỹ càng, có tin tức sẽ lập tức hồi báo.

Long Chấn khẽ cau mài, việc này quả thật không thể xem nhẹ.

_ Quân lương…cho người theo dõi quân lương của bọn họ. Nếu muốn đánh nhau, sẽ cần điều động một lượng lớn quân lương.

Cao Lâm lập tức hiểu ra, hắn càng thêm phần bội phục.

_ Mạc tướng rõ…Nhưng mười vạn đại quân của đối phương đang trên đường đến Nhạn Môn Quan. Việc này không thể xem nhẹ, chúng ta cần phải chuẩn bị.

Canh phòng nơi này chưa đến một vạn Huyết Cừu quân, bọn họ không sợ chết, nhưng nếu mười vạn đại quân của Dung quốc tấn công, e rằng sẽ không thủ vững. Đại quân của bọn họ đang ở ngoại ô thành Định Biên, để đến được nơi này ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày. Cao Lâm lo lắng là có lý do của hắn.

Long Chấn liếc nhìn hắn, Cao Lâm lập tức cảm thấy lạnh sống lưng. Ông khàn giọng nhắc nhở.

_ Không phải là đối phương, mà là địch nhân…

Cao Lâm có chút sững sốt, nhưng rất nhanh đã biến mất.

_ Mạc tướng rõ.

Long Chấn nói tiếp.

_ Bọn chúng không có lý do, cũng không dám gây sự với chúng ta. Đại quân không thể tùy tiện điều động, sẽ làm dao động nhân tâm…

Long Chấn dừng lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, giống như có điều suy nghĩ, sau đó tiếp tục nói.

_ Nơi này cũng không phải dễ dàng công phá như bọn chúng nghĩ. Ta sẽ điều động thêm người đến đây, ngươi nhớ phải quan sát kỹ động tĩnh của bọn chúng.

Cao Lâm chấp tay trước mặt.

_ Mạc tướng đã rõ.

Long Chấn gật đầu, giọng điệu cũng nhẹ hơn vài phần, trầm tư nói.

_ Rốt cuộc bọn chúng đang bán thuốc gì?

Mễ Hương trấn.

Mỳ thịt dê ở nơi này có hương vị rất đặc biệt, chỉ có thể dùng hai từ "rất ngon" để miêu tả. Nhìn vào số lượng khách ra vào đã có thể thấy được độ nổi tiếng của quán, hương vị thật là khiến cho ngươi ta muốn quay trở lại.

Ba người rời khỏi quán, Lý Cửu Cửu không muốn tiếp tục đi chơi cùng huynh muội hai người bọn họ. Hắn muốn trở về nhà, nếu tin tức thương hội gì đấy thu mua ốc Mễ Hương giá cao là thật, hắn muốn đem số vỏ ốc của mình bán đi.

Đúng lúc này Lương Phù Dao không cẩn thận, lại va vào người một thiếu niên cao lớn. Phía sau thiếu niên là một đám người, có cả nam lẫn nữ, tuổi ước chừng không lớn hơn hắn. Rất may cả hai không ai bị ngã, chỉ nghe thấy nàng kêu lên một tiếng.

_ Ui…

_ Đi đứng kiểu gì thế, muốn chết à…

Thiếu niên tâm tình không được vui, hắn lớn tiếng quát mắng. Nhưng khi nhìn rõ đối phương là ai, hắn liền hạ giọng.

_ Là Phù Dao muội muội à, muội không việc gì chứ?

Đinh Tuyết Long nhếch môi như xem một trò vui, Lý Cửu Cửu thì dững dưng quan sát hai người. Thiếu niên này hắn biết, tên gọi là Mã Toàn Phong, chính là học viên của học viện Mễ Hương trấn, đám người phía sau chính là đồng học của hắn.

Hắn không phải người của trấn này, mà là từ thôn trang lân cận đến đây. Một năm trước hắn đến học viện để khảo hạch, tuy chỉ là ngụy linh căn, nhưng cũng đủ để hắn tự ngạo. Phải biết rằng, cả ngàn người mới có thể tìm được một người có linh căn, đủ để thấy sự trân quý của nó.

Thiên phú tu luyện của Mã Toàn Phong quả thật rất được, chỉ rèn luyện ở học viện được một năm, đã khai mở bốn mươi lăm huyệt đạo. Tuy không phải mạnh nhất học viện, nhưng cùng tuổi thì hắn là người có thực lực mạnh nhất. Các lão sư cũng đã nói, hắn có hy vọng rất lớn bước vào nhân cảnh.

Vô hình chung các đồng học luôn xem hắn như là người đứng đầu, việc gì cũng nghe theo hắn. Chính vì vậy đã khiến tính cách hắn ngày càng trở nên không tốt, cao ngạo tự đại, luôn xem thường bắt nạt người khác.

_ Muội cũng thích ăn mỳ ở quán này hay sao?

Lương Phù Dao không đáp lại, nàng chỉ "ừm" một tiếng, sau đó lui lại bên cạnh hai người Lý Cửu Cửu.

Mã Toàn Phong liếc mắt nhìn Lý Cửu Cửu, vẻ mặt không dấu đi vẻ coi thường. Sau đó nhìn sang Lương Phù Dao, gương mặt tròn như chiếc bánh đa hiện lên một nụ cười. Hắn lấy ra từ trong người một thứ gì đó, nhìn kỹ hình như là một túi quả dại nhỏ bằng đầu ngón tay.

_ Mấy ngày trước ta đi lịch luyện, có tìm được thứ này, hương vị rất ngon. Muội có muốn ăn thử không?

Lương Phù Dao tính cách ham ăn, cả trấn nhỏ này ai ai cũng biết. Có đôi lúc còn không phân biệt đúng sai, giống như "vụ án thỏ rừng" mấy ngày trước, cho nên bọn trẻ thường không thích chơi cùng nàng. Tuy nhiên, với gương mặt đáng yêu xinh đẹp của mình, thì cũng có không ít nam hài vẫn rất mến mộ nàng. Điển hình như là tên Mã Toàn Phong này, lứa tuổi nào cũng vậy, ai không yêu thích các bông hoa xinh đẹp cơ chứ.

Lương Phù Dao nhìn những quả trái cây mọng nước trong tay đối phương, gương mặt chính là vẻ thèm thuồng. Nàng không thích chơi cùng tên Mã Toàn Phong này, bởi vì hắn thường xuyên bắt nạt Cửu Cửu ca. Nhưng những trái cây kia…có vẻ rất ngon. Tại sao lại bắt nàng đưa ra một quyết định khổ sở như vậy chứ, Lương Phù Dao thẳng thắn từ chối.

_ Không, ta không muốn.

Mã Toàn Phong bị từ chối thẳng thừng, khiến hắn có chút khó xử. Trong nhất thời hắn không biết nên ứng đối như thế nào, rất may một tên thiếu niên phía sau đã lên tiếng.

_ Muội đừng có mà không biết điều, đây là của lão đại chúng ta cố tình chuẩn bị cho muội, khôn hồn thì nhận lấy đi.

Lời nói của thiếu niên ban đầu còn dễ nghe, về sau có chút lớn giọng. Mã Toàn Phong liếc hắn một cái, thiếu niên lập tức im lặng.

Đinh Tuyết Long nhếch miệng, từ lúc nào muội muội hắn đã đến lượt người khác dạy dỗ rồi.

Lý Cửu Cửu vẫn dững dưng, đây chính là thái độ không xem bọn người kia tồn tại. Hắn nắm lấy tay Lương Phù Dao, kéo nàng đi về phía trước, ôn tồn nói.

_ Đi thôi, chúng ta trở về.

Mã Toàn Phong cảm nhận được sự coi thường từ Lý Cửu Cửu, đối phương vậy mà không để hắn vào mắt.

_ Lý Cửu Cửu, ta đang nói chuyện cùng muội ấy…ngươi đứng lại cho ta.

Lý Cửu Cửu không quay đầu, bĩnh tĩnh đáp lời.

_ Muội ấy không muốn nói chuyện cùng ngươi.

Mã Toàn Phong thầm nghĩ, ngươi là ai mà thay muội ấy quyết định. Hắn lửa giận bừng bừng, ở học viện có viện trưởng che trở cho ngươi, còn ở đây…xem thử ta thu phục ngươi như thế nào.

Hắn nắm lấy tay còn lại của Lương Phù Dao, ý định muốn kéo nàng về phía mình. Sau đó sẽ đánh cho Lý Cửu Cửu một trận, sợ rằng sẽ ngộ thương nàng.

Nhưng đúng lúc hắn vừa nắm lấy tay Lương Phù Dao, Đinh Tuyết Long đã vun chân đạp hắn một cái thật mạnh. Muội muội hắn ai cũng đừng mơ chạm vào, ngươi là thứ gì mà dám nắm lấy tay muội ấy.

Đương nhiên là loại trừ tên khốn Lý Cửu Cửu ra.

Mã Toàn Phong ngã úp mặt trên đất, hắn thân pháp là không tệ, rất nhanh chóng đã đứng dậy. Đêm qua trời vừa mưa, mặt đất là vẫn còn ướt, cả người hắn đã là bùn đất. Hắn muốn lao đến đánh cho Đinh Tuyết Long một trận.

Nhưng rất nhanh đã có vài tên thiếu niên chạy đến ngăn hắn lại, bọn họ nói nhỏ gì đó vào tai Mã Toàn Phong. Chỉ thấy hắn hậm hực, có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi.

Thân phận của Đinh Tuyết Long là gì chứ, nói một cách nom na thì phụ thân hắn chính là lão nhị của trấn này. Muốn chọc vào hắn, thì mười tên Mã Toàn Phong vẫn còn chưa đủ, đương nhiên lại tiếp tục ngoại trừ tên khốn Lý Cửu Cửu kia.

Mã Toàn Phong đến lúc rời đi vẫn không phục, Đinh Tuyết Long có lẽ hắn không dám vây vào, nhưng Lý Cửu Cửu thì hắn khẳng định có thể.

_ Lý Cửu Cửu, ngươi nhớ đó cho ta.

Lý Cửu Cửu bước vào nhà, cửa chính lúc này không hề đóng. Bên trong là Tiêu Khang thúc đang ngồi, nhìn thấy hắn trở về thì có chút lúng túng. Giống như tên trộm vặt vừa bị phát hiện.

_ Cửu Cửu à, thúc đến để sửa lại cổng rào, mấy hôm trước thúc thấy nó đã bị ngã rồi.

Đúng vậy, việc cổng rào bị ngã hắn đã biết, hắn cũng đã có gia cố lại, nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan, cổng rào vẫn bị ngã. Hắn còn đang đau đầu vì việc này, dù sao hắn chỉ là một thiếu niên, có những việc vẫn chưa thể giải quyết được.

Lý Cửu Cửu nhìn một vòng xung quanh nhà, mẫu thân hắn vẫn không thấy đâu.

_ Đa tạ Khang thúc.

Tiêu Khang khẩn trương.

_ Không…không có gì, ta cũng là đang rảnh rỗi…à…mẹ cháu đang ở trong bếp.

Lúc này Như Ngọc cũng bước ra, nàng cơ thể ốm yếu, làn da lúc nào cũng là một màu nhợt nhạt, không chút sức sống. Nhưng vẫn không thể át đi vẻ xinh đẹp của nàng, nếu nàng hoàn toàn khoẻ mạnh, đây chắc chắn là một đại mỹ nhân.

_ Tiêu thúc đến sửa cổng rào giúp chúng ta, ta có mời thúc ấy ở lại dùng cơm. Cơm cũng đã gần nấu xong rồi, con vào thay y phục đi.

Lý Cửu Cửu chậm rãi trả lời, không biểu lộ ra chút cảm xúc gì, không ai biết là hắn đang nghĩ gì trong lòng.

_ Vâng, con biết rồi.

Nói xong hắn liền bước vào trong, tâm trạng vốn đang vui vẻ, bỗng chóc trĩu nặng, ngay cả chính hắn cũng không hiểu vì sao. Nhưng dù sao người đến là để giúp đỡ gia đình hắn, vẫn nên mời họ một bữa cơm. Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn thở ra một hơi tâm tư.

Lý Cửu Cửu đi đến bên giường, kéo ra từ gầm giường một chiếc hộp nhỏ. Bên ngoài được gói rất kỹ, hắn mở ra lớp vải bên ngoài. Sau đó mở ra nắp hộp, bên trong là hai lượng bạc cùng bốn nén bạc vụn. Đây chính là tất cả số tiền tiết kiệm của hắn, chỉ một thời gian ngắn nửa là hắn sẽ phải đi đến Lương Nhân Cốc, cần phải có một khoảng lộ phí.

Hắn đưa tay lấy ra từ trong người hai lượng bạc, cùng với tám nén bạc vụn khác. Sau đó bỏ tất cả vào hộp gỗ, đây chính là số tiền hắn có được sau khi bán hết số vỏ ốc Mễ Hương cho thương đội.

Sau khi chia tay hai huynh muội Đinh Tuyết Long, hắn đã trở về mang hết số vỏ ốc đến bến thuyền trong trấn. Đúng như Đinh Tuyết Long đã nói, Trần gia thương hội đang thu mua vỏ ốc Mễ Hương với giá cao. Hắn bán hết tất cả, số tiền còn cao hơn hắn đã thầm tính toán, lấy được hai lượng tám nén bạc vụn.

Cứ như vậy hắn đã có được năm lượng hai nén bạc, cộng với ba nén bạc vụn Thất lang trung cho hắn, cùng với một nén bạc hắn kiếm được từ chỗ Trần hội trưởng. Tổng hắn đã có được năm lượng sáu nén bạc, có thể miễn cưỡng xem như là đã đủ lộ phí.

Hắn cẩn thận đóng lại nắp hộp, gói lại cẩn thận, sau đó để lại vị trí cũ. Tâm trạng đã tốt hơn nhiều, có tiền quả là thật tốt.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.