Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C12: Long Tướng Quân

Tiểu thuyết gốc · 3128 chữ

Chợ Diêu Dương nằm gần cổng trấn, là nơi nhộn nhịp nhất của trấn nhỏ này. Phía cuối chợ có một cây si, nó từ lâu đã giống như linh vật của trấn nhỏ.

Nơi này trước đây có một cây dương rất lớn, không ai biết nó có từ khi nào. Mười năm trước, trong một đêm tuyết rơi, cây dương bỗng nhiên chết khô. Sang ngày hôm sau, tiền viện trưởng học viện của trấn cũng bị cường đạo sát hại.

Mọi người đều cho rằng, việc cây dương chết khô là một điềm báo chẳng lành. Sau đó thống nhất sẽ đến Kim Giác Tự bên trong thành Định Biên, thỉnh về một cây si, trồng ngay cạnh vị trí cây dương lúc trước. Hy vọng sẽ thay đổi được phúc vận cho nơi này, thay thế cây dương trở thành linh vật của trấn.

Nhưng phúc vận chưa thấy đến đã gặp phải đại nạn, chỉ vài tháng sau liền xảy ra bão tuyết. Điều đáng nói là bão tuyết lại xảy ra vào giữa mùa hè, làm cho những ngư phu năm đó đều mất tích trên biển. Gần một phần ba nhân khẩu Mễ Hương trấn khi ấy không có tin tức, không khí đau thương bao trùm, người ta còn gọi sự kiện đó chính là Kỳ Án Mễ Hương.

Cây si như một nhân chứng cho năm tháng ấy, nó đã đứng đấy đến nay đã được mười năm.

Ba người Lý Cửu Cửu ngồi dưới tán cây, ngày hôm qua hắn bán đi tất cả số thiết thạch tìm được cho một tiệm rèn. Kiếm về được hơn bốn mươi đồng tiền, hắn quyết định là sẽ chia làm ba phần. Hắn giữ một phần, huynh muội Đinh Tuyết Long mỗi người một phần.

_ Cầm lấy.

Đinh Tuyết Long liền ngẩn người ra, hắn vốn dĩ chỉ là muốn giúp bằng hữu một tay.

_ Làm gì.

Lý Cửu Cửu đáp lời.

_ Của ngươi.

Đinh Tuyết Long nhìn những đồng tiền trong tay đối phương.

_ Ta không thiếu tiền.

Đúng vậy, Đinh phủ là phủ đệ lớn nhất trấn Mễ Hương, ngoại trừ Trần viện trưởng, cha hắn là người có danh vọng cao nhất nơi đây. Ngoài ra, Đinh Nhất Ngôn luôn xem hắn như là bảo bối, thường xuyên lén lúc trợ cấp cho hắn. Hắn cái khác có thể thiếu, duy nhất chỉ có tiền là không.

Lý Cửu Cửu nghiêm túc nói.

_ Ta biết, nhưng đây là phần của ngươi, ngươi cứ giữ lấy.

Nói xong Lý Cửu Cửu nhét tiền đồng vào tay hắn và Lương Phù Dao, đây là phần mà hai người họ đáng có được.

Lương Phù Dao đã bảy tuổi, nàng biết đây là thứ gì, chỉ là chưa biết mệnh giá của chúng có thể mua được gì mà thôi.

_ Muội muốn ăn mì thịt dê.

Hôm qua Lương Phù Dao trở về nhà liền nghỉ ngơi, có thể vì vậy mà nàng đã khoẻ hẳn. Sáng hôm nay đã ăn hết hai bát lớn canh, sau đó còn nằng nặc đòi ra ngoài chơi, kết quả là cả bọn đã có mặt ở nơi này.

Lý Cửu Cửu cảnh cáo.

_ Muội ăn nhiều sẽ thành heo đó.

Lương Phù Dao gương mặt đáng yêu liền xụ xuống, giọng nói đáng thương.

_ Vậy muội không ăn nửa là được chứ gì.

Đinh Tuyết Long mở to hai mắt, hắn cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc, dường như hôm trước hắn đã nói qua.

Lý Cửu Cửu bật cười, hắn đứng người dậy, nắm lấy tay nàng dùng sức kéo.

_ Đi thôi, thành heo thì càng đáng yêu chứ sao!

Lương Phù Dao sắc mặt liền đỏ như hoa đào, dù là tiểu cô nương nhưng nàng vẫn rất thích được khen tặng. Bộ dáng vui vẻ nhảy lên lưng Lý Cửu Cửu, làm hắn suýt nửa là ngã úp mặt.

_ Muội muốn Cửu Cửu ca cõng muội.

_ Muội nặng lắm, ta không cõng muội.

_ Không, muội không nặng, muốn được cõng.

_ Gãy lưng ta rồi, mau xuống nhanh.

_ Không xuống, đánh chết cũng không xuống.

_…

Đinh Tuyết Long vẫn ngồi yên tại chỗ, miệng há to đến mức có thể nhét vào được cả quả trứng gà. Hắn tự hỏi chuyện này là thế nào, sao có chút không giống với ngày hôm qua. Muội muội hắn thay đổi rồi, hắn cảm thấy mình sắp bị cướp mất muội muội, đứng người dậy nhanh chóng đuổi theo.

_ Khoan, đợi ta, ta cũng muốn ăn mì thịt dê.

Tiệm mỳ không khó tìm, chỉ đi bộ một chút là đã đến nơi. Nơi này vừa mở không lâu, nghe nói chủ tiệm là người bên ngoài trấn, tay nghề nấu mỳ rất khá.

Trong tiệm lúc này rất đông người, đa phần là người bên ngoài trấn. Thời gian này là thời điểm học viện tuyển sinh, mọi người ở các thôn lân cận đổ dồn về đây cũng không có gì lạ.

Ba người Lý Cửu Cửu chọn một chiếc bàn gần ngay cửa chính, nói là chọn nhưng thật ra chỉ còn duy nhất một chiếc bàn này.

Vừa ngồi xuống không lâu, Lý Cửu Cửu đã nhìn thấy người quen ngồi cách hắn không xa.

_ Chào tiểu huynh đệ, thật là trùng hợp.

Người vừa nói chính là Trần hội trưởng, ông tính cách rất hào sảng, trước giờ chưa từng câu nệ lễ tiết. Không đợi Lý Cửu Cửu chào hỏi, ông đã chủ động tiến đến chỗ bọn họ.

Lý Cửu Cửu có chút sững sốt, hắn đưa tay làm một lễ, xem như là chào hỏi.

Trần hội trưởng cười ha hả.

_ Lần trước cũng may là có ngươi, bọn ta đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Lúc này sau lưng Trần hội trưởng là một nam nhân và một nử tử. A Cẩu cười thành tiếng, hắn đã đi theo ông ta rất nhiều năm, chỉ cần nhìn thái độ, là đã biết chủ nhân nhà hắn nghĩ gì. Giọng nói thật dễ nghe, hắn nhìn Lý Cửu Cửu, giống như một người bằng hữu thật sự.

_ Đúng vậy…đúng vậy, tiểu huynh đệ đúng là giúp thương hội chúng ta một việc lớn.

Tiểu Nạm ghét nhất là bộ dáng nịnh nọt của nam nhân kia, nàng cười khẩy một tiếng, gương mặt vẫn giống như một tảng băng.

Lý Cửu Cửu cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng dù sao vẫn thấy vui vì được người khác khách khí.

_ Thật sự là không có gì, dù sao các ngươi cũng đã trả tiền cho ta rồi.

Trần hội trưởng tươi cười.

_ Đâu thể nói như thế được, chuyện nào ra chuyện nấy. Ta trước nay vẫn rất rõ ràng, việc tiểu huynh đệ giúp bọn ta…đối với bọn ta rất có giá trị.

Nói đến đây vẻ mặt ông liền thay đổi, vẻ tươi cười đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.

_ Ta hiện tại sống ở khách điếm gần nơi này, chắc ngươi biết chỗ đấy. Nếu tiểu huynh đệ có thời gian, có thể đến đấy làm khách. Ta có trà thượng hạng mang đến từ Việt quốc, chắc chắn làm cho ngươi hài lòng.

Đây chính xác là một lời mời, Lý Cửu Cửu cảm thấy có chút khó xử. Quan hệ của bọn họ chưa tốt đến mức đấy, nhưng từ chối thẳng thừng cũng không được. Người ta đã nhiệt tình chào mời, vả lại bọn họ trông thật không giống người xấu.

Trong phút chốc, hắn không biết nên xử lý như thế nào. Nhưng rất may cho Lý Cửu Cửu, bọn người Trần hội trưởng cũng không đợi câu trả lời của hắn. Nói xong liền cáo từ rời đi.

_ Mỳ ở đây rất ngon, ngươi hãy ăn nhiều một chút, có dịp sẽ gặp lại, cáo từ!

Lý Cửu Cửu bất giác cũng làm một lễ, hắn thật sự có chút mơ hồ, mọi việc diễn ra quả thật quá nhanh. Khi hắn hoàn hồn lại, ba người Trần hội trưởng đã đi ra đến của chính.

_ Ngươi biết bọn người đó sao?

Đinh Tuyết Long nhìn ra thân phận của ba người kia, hắn thăm dò nhìn Lý Cửu Cửu.

Lý Cửu Cửu hời hợt trả lời.

_ Mới gặp mặt hôm qua…cũng xem như là có quen đi.

Đinh Tuyết Long thần thần bí bí.

_ Ngươi biết thân phận của ông ta gì không?

Lý Cửu Cửu tỏ vẻ không quan tâm.

_ Nghe bọn họ nói chuyện, dường như đến đây là để mua bán gì đó.

Đinh Tuyết Long như bị mở khoá miệng, hắn nói một tràng không ngừng nghỉ.

_ Ta đã nghe phụ thân ta nói qua, ông ta chính là hội trưởng của Trần gia thương hội. Một trong những thương hội có tiếng tăm tại Việt quốc, lần này đến đây là để mở rộng việc giao thương giữa Việt quốc và Ngô quốc. Còn có…nhà ngươi có vỏ ốc Mễ Hương hay không?

Lý Cửu Cửu ngơ ngác, đang nói về Trần gia thương hội, sao tự dưng lại nhắc đến vỏ ốc mễ hương.

_ Có…nhưng ngươi hỏi để làm gì?

Đinh Tuyết Long cười thần bí, sau đó vỗ vai động viên bằng hữu, ngươi tin tức thật là chậm quá đi.

_ Trần gia thương hội đang thu mua vỏ ốc mễ hương, mà giá thành lại rất cao.

Đinh Tuyết Long nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt ung dung nhìn vào ấm trà loãng có sẵn trên bàn. Thầm nghĩ cho ngươi tức chết.

Lý Cửu Cửu nghe đến hai chữ "giá thành" thì hai mắt liền sáng lên.

_ Mau nói, cao là bao nhiêu?

Đinh Tuyết Long vẫn dững dưng.

_ Ta nói nhiều vậy, cảm thấy khát nước rồi.

Lý Cửu Cửu cười khẩy một cái, hắn biết tên kia là đang chơi khâm hắn, lúc này chỉ muốn đấm vào mắt tên khốn đó một cái mà thôi. Nhưng vì hai chữ "giá thành" hắn sẽ bỏ qua cho tên kia một lần, cầm lấy ấm trà, rót một chén đầy.

_ Của ngươi đây, cứ từ từ uống.

Đinh Tuyết Long nhìn bộ dáng của bằng hữu, liền cảm thấy tâm tình thật vui vẻ. Cảm giác bắt chẹt tên kia thật là sảng khoái.

_ Nghe nói là lên đến hai thành.

Lý Cửu Cửu thầm suy tính, số vỏ ốc mễ hương của hắn, nếu mang vào thành bán đi sẽ được hơn hai mươi nén bạc vụn. Cũng tức là hai lượng bạc (mười nén bạc vụn = một lượng bạc), như vậy hai thành sẽ là bốn nén bạc vụn, sẽ kiếm được một khoảng kha khá. Quan trọng là không phải vận chuyển vào thành, lúc trước mọi người trong trấn hàng tháng đều phải tổ chức các thương đội, vận chuyển chúng mất hết mấy ngày.

_ Ngươi nói thật?

Đinh Tuyết Long khẳng định.

_ Ta lừa ngươi làm gì? mọi người trong trấn ai cũng biết, không tin ngươi cứ đi hỏi.

Lý Cửu Cửu cảm thấy tên này không giống nói dối, hắn đã thầm tính toán sẽ làm gì với số vỏ ốc của hắn rồi. Tâm tình bỗng chóc tốt lên hẳn, thời nào cũng vậy, có tiền vẫn luôn làm cho người khác vui vẻ.

Nhạn Môn Quan.

Biên giới hai nước Ngô Dung chính là sông Lam Giang, con sông này rộng hơn trăm thước, hai bên bờ là vách đá dựng đứng, cao đến mấy trăm thước. Khoan nói đến các trạm canh gác của hai nước, người bình thường muốn vượt sông đã là một điều vô cùng khó khăn, đại quân thì không cần phải nghỉ đến.

Hai bên bờ Lam Giang là dãy Liên Hoàn Sơn trùng trùng điệp điệp, trãi dài suốt mấy trăm dặm, xuyên suốt dọc theo biên giới ba nước Lương, Ngô, Dung cho đến bờ Đông Hải.

Trên dãy Liên Hoàn Sơn là các tông môn lớn nhỏ san sát nhau, cấm trận dày đặc, còn là lãnh địa của không ít hung thú cấp cao. Luyện khí sỹ muốn vượt qua nơi này, ít nhất phải thoả hai điều kiện. Thứ nhất, phải được sự đồng ý của các tông môn nơi họ đi qua. Thứ hai, thực lực phải là đỉnh tiêm trong thiên hạ, còn không thì đừng nên nghỉ đến.

Chính vì vậy, biên giới hai nước Ngô Dung được xem như là mệnh trời phân định, có thể nói vô cùng an toàn.

Giữa dãy Liên Hoàn Sơn có một hẽm núi, giống như một con rắn khổng lồ dài đến mấy trăm dặm, chia cắt dãy núi này thành hai nửa. Hẽm núi này rộng đến mấy dặm, đại quân có thể đi qua, kéo dài từ thành Định Biên cho đến Nhạn Môn Quan. Đây chính là lối vào Ngô quốc duy nhất đi từ nước Dung, một khi nơi này bị công phá, chính là mở toang cánh cửa tiến vào Ngô quốc. Chính vì như thế, năm xưa lớp lớp binh sĩ Ngô quốc đã ngã xuống, cũng quyết tâm một bước không lùi.

Nhạn Môn Quan chính là nhân chứng cho những năm tháng tối tăm nhất của Ngô quốc, khi mà từng lớp người ngã xuống, dùng máu tươi để viết nên trang sử. Mỗi tất đất ở đây, đều được trả giá bằng xương máu của binh sĩ Ngô quốc, có đến hàng triệu người đã mãi mãi ngã xuống ở nơi đây.

"Nhạn Môn Quan, mỗi năm cao thêm một tất.

Lam Giang dòng, mang hai cốt về với biển Đông."

Đây chính là hai câu hát nổi tiếng ở nơi đây, xương cốt của binh sĩ chính là phủ kín cả Nhạn Môn Quan, sông Lam Giang có chảy mãi cũng không rửa sạch máu hận người Dung. Nói lên sự tàn khốc trong quá khứ, từng thế hệ người đã ngã xuống.

Đồng thời nơi đây cũng là niềm kiêu hãnh của người Ngô quốc, mỗi binh sĩ đều cảm thấy tự hào khi được đứng ở nơi này, bọn họ sẽ tiếp bước tiền nhân bảo vệ từng tất đất.

Đóng giữ Nhạn Môn Quan chính là mười vạn Huyết Cừu quân, được xem như là chi quân đội thiện chiến nhất của Ngô quốc. Trong chiến tranh Ngô Dung năm xưa, Huyết Cừu quân chính là nổi khiếp sợ của Dung triều.

Người nắm giữ chi quân đội này chính là Long Chấn, Long tướng quân. Ông chính là hung thần trong mắt người Dung, tính cách quyết đoán có phần bảo thủ. Đối với kẻ địch thì là tàn nhẫn, không chút khoan nhượng.

Năm xưa từng có một nhóm nhỏ binh sĩ Dung quốc vượt qua sông Lam Giang, dường như là hộ tống một nhân vật nào đó. Bọn họ ẩn mình trong một thôn trang nhỏ, nằm ở bên trong dãy Liên Hoàn Sơn. Người dân trong thôn phát hiện được đã có ý định báo cáo lên quan phủ, nhưng bọn chúng liền bỏ trốn trong đêm. Trước khi rời đi còn phóng hoả thiêu rụi thôn trang, bắt theo hai đứa trẻ, đe doạ mọi người không được báo quan. Thôn dân sợ hãi, không ai dám báo quan, để cho bọn chúng bình an rời đi. Kết quả là vài ngày sau, mọi người lại phát hiện xác hai đứa trẻ bên cạnh một bờ suối, thi thể đã trương sình hôi thúi.

Tin tức truyền đi nhanh chóng, ai nấy đều câm hận, rất nhanh nhóm binh sĩ bị một tông phái nhỏ bên trong dãy Liên Hoàn Sơn bắt lấy, tông chủ của môn phái này là người rất ghét kẻ ác. Ông ta ra lệnh bắt giam, ngày hôm sau sẽ xử tử bên ngoài môn phái, không muốn máu của kẻ ác làm ô huế môn phái của ông.

Nhân vật được hộ tống của Dung quốc sợ đến không dám ngủ, liên tục cầu xin tha mạng. Đúng lúc này Long Chấn tìm đến, ông muốn đưa nhóm binh sĩ đó đến Nhạn Môn Quan. Không biết ông và vị tông chủ kia đã nói những gì, chỉ biết ngày hôm sau bọn chúng thật sự bị đưa đến Nhạn Môn Quan.

Nhân vật được hộ tống thoát được một kiếp, không khỏi nhẹ nhỏm trong lòng. Hắn ta biết những người áp dãi mình là binh lính Ngô quốc, chắc chắn bên phía Dung quốc sẽ tạo áp lực để bọn họ thả người, như vậy hắn ta sẽ giữ được tính mạng.

Đúng như thế, bên phía Dung quốc nhận được tin tức liền tạo áp lực, yêu cầu thả người ngay lập tức. Không nói rõ thân phận của người kia, chỉ nói là muốn hắn toàn mạng rời khỏi Ngô quốc, có yêu cầu gì bên phía Dung triều đều sẽ cố gắng đáp ứng.

Đêm đó Long Chấn cho người dẫn nhân vật kia đến thôn trang bị phóng hoả lúc trước. Ông hỏi hắn ta vì sao lại phóng hoả giết người, muốn hắn phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi thân nhân bọn họ.

"Chỉ là bọn người tầm thường, chết thì đã chết rồi, người muốn ta dập đầu với bọn họ…ha ha…người biết ta là ai không, nói ra sợ là sẽ hù chết ngươi."

Nhân vật kia tưởng rằng Dung triều đã ra mặt, người nước Ngô sẽ không dám làm gì bọn họ. Hắn ta hóng hách không xem ai ra gì, thái độ coi thường làm cho thường dân trong thôn càng thêm câm hận.

Long Chấn trước giờ chưa từng kiên nể ai, đối với kẻ địch ông chưa từng mềm lòng. Máu giận dâng lên đầu, ông ra lệnh treo hắn ta lên trước thôn trang, dùng ba trăm nhát dao từ từ cắt chết hắn ta.

Nhân vật kia tưởng rằng Long Chấn chỉ hăm doạ, hắn ta không ngừng la mắng. Chỉ khi máu tươi trên người hắn chảy ra, thì lúc ấy hắn mới cảm nhận được sợ hãi, nước mắt dàn dụa, liên tục xin tha mạng. Lúc ấy Long Chấn chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo như băng sương.

"Nếu như ngươi chưa từng nhìn thấy ác quỷ, vậy ta sẽ là ác quỷ trước mắt ngươi."

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.