Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C2: Ngày Đại Hỷ

Tiểu thuyết gốc · 2586 chữ

Gia gia của Đinh Tuyết Long tên là Đinh Nhất Ngôn, ông là chủ một cửa tiệm bán quan tài, nằm ngay ở ngã tư lớn giữa trấn. Đây là nghề gia truyền của nhà họ Đinh, đến đời Đinh Nhất Ngôn đã là đời thứ tư.

Lúc này tại gian bếp phía sau cửa tiệm, hai người Đinh phu nhân và A Ngân đang tất bật chuẩn bị cho bữa trưa.

A Ngân nhìn sang đại tẩu, như có như không thăm dò, lơ đảng hỏi.

_ Đại ca, chắc là còn hận phụ thân lắm.

Người mà A Ngân nhắc đến, không ai khác, chính là phụ thân của Đinh Tuyết Long, Đinh Thiếu. Giữa hai người bọn họ có một cố sự, nói ra thì rất dài. Suốt nhiều năm đã trôi qua, Đinh Thiếu vẫn chưa thể tha thứ cho ông.

Mấy năm trước, Đinh lão phu nhân qua đời, sự phẫn hận của Đinh Thiếu giành cho Đinh Nhất Ngôn lại càng nhiều hơn.

Đinh phu nhân là người rất khéo ăn nói, vừa nghe câu hỏi của A Ngân, nàng liền đoán ra ý tứ dò xét của đối phương. Nàng đặt một đĩa cá đã nấu chín lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng.

_ Không thể gọi là hận, chỉ là đại ca muội, huynh ấy vẫn chưa sẵn sàng mà thôi.

Nàng thái mỏng một ít hành lá, đặt lên bên trên đĩa cá, tiếp tục nói.

_ Huynh ấy vẫn thường xuyên thăm dò tình hình của phụ thân ở chỗ tỷ, chỉ là không trực tiếp hỏi. Mấy năm nay, tỷ và Long nhi thường xuyên đến đây, huynh ấy đều giả vờ như không biết. Có thể thấy được, trong lòng huynh ấy, vẫn luôn quan tâm đến phụ thân người.

A Ngân như bỏ được tảng đá trong lòng, hai người đều là người quan trọng đối với nàng, nàng thật không biết làm sao cho tốt.

_ Tỷ thật tốt, đại ca thật may mắn khi cưới được tỷ.

Đinh phu nhân tỉ mỹ thái một quả ớt, quả ớt ngâm vào trong nước, liền nở ra như một bông hoa màu đỏ. Nàng quay đầu nhìn sang A Ngân, sau đó nhẹ mĩm cười. Nhẹ nhàng đặt bông hoa màu đỏ kia vào miệng cá, đĩa cá càng thêm hấp dẫn, lúc này nàng mới thật sự hài lòng, vui vẻ nói.

_ Muội đó, chỉ khéo dỗ ngọt người khác.

A Ngân tiếp lời.

_ Muội nói là thật lòng, tỷ không tin, muội có thể thề.

_ Thôi không cần, tỷ tin là được chứ gì.

_…

Hai người, ngươi một câu ta một câu, trò chuyện rất là vui vẻ. Nếu ai không biết, còn tưởng đó là hai tỷ muội ruột thịt.

Đinh Tuyết Long và Lương Phù Dao trở về, thì trên bàn đã đầy ấp thức ăn. Lương Phù Dao lập tức lao đến, giống như heo tinh bị bỏ đói bao năm.

_ Vào rửa tay trước rồi mới được ăn.

A Ngân nghiêm khắc dạy bảo con gái. Lương Phù Dao không vì bị mắng mà mất đi nhuệ khí, nàng chạy như bay ra phía sau. Cứ như rằng, sợ ai đó sẽ ăn hết phần của mình vậy.

Đinh Nhất Ngôn thương cháu gái, sợ rằng nàng sẽ bị ngã, đành gọi với theo.

_ Chậm thôi, kẻo bị ngã.

Đinh Tuyết Long nhìn bộ dáng của muội muội, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn cũng nghe theo lời của nhị cô cô, đi ra phía sau tìm nơi rửa tay trước khi ăn.

Trên bàn ăn Đinh phu nhân và A Ngân trò chuyện rất là vui vẻ, A Ngân là người rất nhiệt tình, hoà đồng. Đinh phu nhân lại rất khéo ăn nói, hai người rất hợp ý nhau. Câu chuyện nói mãi, cứ như sẽ không bao giờ kết thúc.

Đinh Nhất Ngôn gắp một chiếc đùi gà, bỏ vào bát cơm của Đinh Tuyết Long, lão rất thương yêu người cháu trai này. Trước đây lão còn mong rằng, hắn sẽ theo nghề đóng quan tài gia truyền của nhà họ Đinh. Nhưng giờ đây, hắn đã chân chính trở thành một luyện khí sỹ, tương lai phong quang vô hạn, ước mong của lão cũng đành tan biến. Dù vậy lão vẫn luôn rất tự hào về hắn.

_ Long nhi, con ăn nhiều vào.

Đinh phu nhân là người rất hiểu chuyện, quan hệ của hai người Đinh Nhất Ngôn và Đinh Thiếu hoà hoãn hơn nhiều, phần lớn đều là công lao của nàng. Nàng nhìn về phía Lương Phù Dao, gắp một ít cá, bỏ vào bát của nàng.

_ Dao nhi cũng ăn nhiều một chút, như vậy mới nhanh lớn xinh đẹp được.

Lương Phù Dao rất đơn thuần, nàng được khen, liền vui vẻ cười đến híp mắt.

Đinh Tuyết Long cũng gắp cho nàng một ít rau xanh, ôn nhu nhìn muội muội, giọng nói vô cùng sủng nịnh.

_ Ăn thêm nhiều rau xanh cũng rất tốt.

Lương Phù Dao nhìn bát cơm chuyển thành màu xanh, gương mặt liền xụ xuống, bĩu môi nói.

_ Muội không thích ăn rau xanh.

Đinh Tuyết Long cau mài, tỏ vẻ nghiêm khắc. Lương Phù Dao lập tức ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Đinh Nhất Ngôn nhìn vào chiếc đùi gà còn lại trên đĩa, đây đương nhiên là của cháu gái ông. Ông đưa tay gắp lấy, đặt vào bát cơm của Lương Phù Dao.

_ Cái này là của Dao nhi.

Lương Phù Dao nhìn vào bát cơm đã đầy ấp, che kín cả gương mặt nàng. Gương mặt rạng rỡ, bắt đầu thu thập chúng.

Nhìn bộ dáng của tiểu yêu ham ăn này, cả bàn ăn đều cuời thành tiếng. Lúc này Đinh Nhất Ngôn quay sang nhìn Đinh Tuyết Long, quan tâm hỏi.

_ Con ở nơi đó có quen không? có bị ai ức hiếp hay không?

Đinh Nhất Ngôn tuy không đề cập là ở nơi nào, nhưng Đinh Tuyết Long biết, ông muốn hỏi về cuộc sống của hắn ở môn phái.

_ Ở đó rất tốt ạ, mỗi ngày đều rất vui vẻ, đặc biệt là sư phụ, người rất tốt với cháu.

Đinh Nhất Ngôn gật gù, nghe cháu trai bảo bối nói như vậy, trong lòng lão cũng an tâm hơn nhiều.

_ Rất tốt a…

Hơn một năm trước, cha hắn mang theo tín vật của lão đạo mù năm xưa. Ngày đêm lên đường, tìm đến Quang Thánh Điện, với hy vọng giúp hắn gia nhập môn phái luyện khí nhất đẳng này. Quang Thánh Điện lúc ấy đã phong môn, trở thành ẩn tông, không quản việc của giới luyện khí. Hai người tưởng chừng sẽ không được chào đón, giống như rất nhiều những người khác.

Nhưng không ngờ rằng, khi bọn họ vừa đến chân núi, đã có chấp sự của Quang Thánh Điện chờ sẵn. Giống như họ đã biết trước, hai người nhất định sẽ đến, nên cử người chờ đợi.

Không trãi qua bất kỳ cuộc kiểm tra linh căn nào, cũng không cần biết linh căn của hắn là gì. Hắn cứ như vậy, trở thành đệ tử Quang Thánh Điện.

Không những vậy, chỉ ít ngày sau, Lạc Nhạn Chân Nhân tuyên bố thu nhận hắn làm đại đệ tử của mình. Tin tức làm chấn động cả Quang Thánh Điện, phải biết rằng, Lạc Nhạn Chân Nhân là người có tư cách nhất cho chức vụ trưởng môn đời tiếp theo. Nàng nếu trở thành trưởng môn, vậy khác nào hắn sẽ trở thành người có tư cách nhất, cho vị trí trưởng môn đời tiếp theo nửa hay sao.

Nhưng rất nhanh, những lời bàn tán về hắn liền biến mất, thay vào đó là sự ngưỡng mộ của mọi người. Chỉ trong một năm này, hắn đã khai mở đến bảy mươi huyệt vị, chỉ còn kém hai huyệt vị nửa thôi, là hắn sẽ bước vào Nhân cảnh. Đều mà nhiều người cần phải mất đến ba năm để hoàn thành. Mọi người đều biết, việc hắn bước vào Nhân cảnh chỉ là ngày một ngày hai mà thôi, lúc ấy hắn sẽ trở thành huyền thoại của Quang Thánh Điện và Nam Hoang, luyện khí sỹ Nhân cảnh trẻ tuổi nhất, người có tư chất như vậy, ai có tư cách để phản đối cơ chứ.

Đi về hướng bắc của trấn Mễ Hương, đến cuối con đường mòn chính là bìa rừng. Nhà của Lý Cửu Cửu là ở nơi đó, là một căn nhà cỏ tranh cũ kỹ, xung quanh vô cùng vắng vẻ. Nhìn xa xa ngoại trừ căn nhà của hắn ra, thì cũng chỉ có duy nhất căn nhà của mẹ con Đại Dũng. Nhưng từ mấy năm trước, hai người đã đi xuống phía nam của Ngô quốc, nghe nói đâu Đại Dũng đã trở thành tướng lĩnh trong quân doanh, đi về phía nam là để kiến công. Nơi này chỉ còn lại duy nhất căn nhà của hắn.

Lý Cửu Cửu không đi vào nhà, mà mang theo giỏ tre đi vào nhà kho bên cạnh. Bên trong nhà kho đã có không ít nhứng giỏ tre khác nhau, tất cả đều chứa đầy vỏ ốc Mễ Hương. Đây là thành quả thu nhặt của hắn suốt nhiều ngày nay, nếu đem tất cả bán đi, ắt hẳn sẽ kiếm được không ít bạc.

Hắn đặt giỏ tre vào một góc của nhà kho, trước khi rời đi, hắn còn quan sát vị trí đặt giỏ tre, đưa tay dịch chuyển vài lần. Sao cho tất cả giỏ tre phải thật thẳng tấp, cân xứng với nhau. Đến khi hắn cảm thấy tất cả đều vừa mắt, lúc đó mới vui vẻ rời đi.

Hắn đưa tay khép lại cánh cửa gỗ của nhà kho, thì lúc này bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân. Theo sau đó là giọng nói cửa một nam nhân.

_ Như Ngọc, muội có nhà không?

Lý Cửu Cửu nghe thấy tiếng gọi, liền nhanh chân đi đến trước sân. Đứng trước cổng nhà lúc này là một nam nhân cao lớn, tuổi khoảng bốn mươi. Hắn mặc một bộ trang phục cũ kỹ sờn màu, phía trên còn có không ít vết khâu vụn về, gương mặt thật thà chất phát, luôn nở một nụ cười ngây ngô, khiến cho người khác luôn cảm thấy gần gủi.

Nhìn chung hắn không có gì nổi bật, nếu để hắn vào chung một đám người, thì rất khó để nhận ra.

Lý Cửu Cửu khẽ gật nhẹ đầu xem như là chào hỏi, ánh mắt nhìn nam nhân không một chút biểu cảm. Hắn rất nhã nhặn với mọi người, bình thường hắn sẽ không như vậy, nhưng đối với nam nhân này, trong lòng hắn vẫn luôn có một gút mắc, không thể nào gỡ bỏ được.

Nam nhân cũng không vì thế mà khó chịu, hắn cười ngây ngô, giọng nói lớn hơn người thường ba phần, đúng chất ăn to nói lớn của những ngư phu.

_ Cửu Cửu à, có mẹ cháu ở nhà không?

Nam nhân chưa nói dứt câu thì một mỹ phụ tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, đã từ trong nhà bước ra.

Nàng chính là mẹ của Lý Cửu Cửu tên là Như Ngọc. Nàng dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh, làn da trắng nhợt, giống như một người vừa trãi qua bạo bệnh. Nhưng gương mặt của nàng lại rất xinh đẹp, dù cho vẻ ngoài mệt mỏi thiếu sức sống, vẫn không thể che đi vẻ sắc xảo của nàng.

Như Ngọc như cười như không, giọng nói nhẹ nhàng êm tai.

_ Tiêu Khang ca, huynh tìm muội sao?

Nam nhân này và nàng quen biết nhau đã từ rất lâu, khi cả hai chỉ là những hài tử. Sau khi nàng thành thân, hắn vẫn luôn sống một mình ở bến thuyền của trấn. Hắn là một trong số ít người may mắn không ra biển vào thảm kịch năm đó. Nhiều năm nay hắn vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của hai mẹ con nàng, nhờ vậy cuộc sống của nàng cũng đỡ vất vả hơn nhiều.

Nhưng mà, Lý Cửu Cửu lại không thích người tên Tiêu Khang này. Hắn biết Khang thúc là một người tốt, vẫn luôn yêu thương, thật tâm lo lắng cho gia đình hắn, nhưng dù vậy, hắn vẫn không vui khi nhìn thấy đối phương.

Hắn không nói lời nào, gương mặt không một tia cảm xúc, quay người rời đi.

Nhà của Lý Cửu Cửu rất hui hoạnh, không hề rộn rã tiếng cười như ở Đinh gia. Trên bàn ăn lúc này chỉ có hai người, không khí rất trầm lặng.

Như Ngọc phá vỡ bầu không khí, giọng nói nhẹ nhàng.

_ Khang thúc muốn giúp gia đình mình vận chuyển vỏ ốc Mễ Hương vào thành, thúc ấy nói thúc biết một thương nhân, sẽ giúp gia đình mình bán với giá cao.

Mễ Hương trấn cách thành Định Biên ít nhất là hai ngày đường, đường đi lại rất khó khăn. Với số lượng nhiều vỏ ốc Mễ Hương, cân nặng cũng không phải là nhẹ, để vận chuyển chúng đúng là một vấn đề, nhất là khi gia đình hắn không có nam nhân khoẻ mạnh.

Lý Cửu Cửu gật đầu, tỏ ý đã hiểu, Khang thúc là vậy, vẫn luôn giúp đỡ gia đình hắn. Như Ngọc gấp cho Lý Cửu Cửu một miếng cá, nhìn hài tử trước mặt, nàng như có điều suy nghĩ.

_ Cửu nhi, con vẫn quyết định là sẽ không báo danh vào học viện hay sao?

Tiến vào học viện luôn là niềm ao ước của tất cả người Ngô quốc. Chỉ cần có linh căn, sẽ được gia nhập học viện, từ đó cuộc sống sẽ bước sang một trang mới, tương lại vinh quang vô hạn.

Lý Cửu Cửu một lần nửa gật đầu. Hắn nhìn vào bàn thức ăn, nơi đó có ba chiếc đĩa đặt cạnh nhau. Trong đó một chiếc trong bọn chúng hơi lệch sang một bên, hắn đưa tay di chuyển chiếc đĩa, sao cho cân đối với hai chiếc còn lại nhất, lúc này tâm tình mới vui vẻ hơn.

_ Lương Nhân cốc cũng rất tốt, so với vào học viện cũng không kém. Huống gì, vẫn còn chưa biết hài nhi có linh căn hay không?

Như Ngọc đặt bát cơm trong tay xuống bàn.

_ Nhưng từ nơi này đến đó khoảng cách rất xa, nếu như con thật sự gia nhập Lương Nhân cốc, vậy thì phải làm sao.

Lý Cửu Cửu nở một nụ cười, trong lòng tự giễu "rất xa, quả thật rất xa".

_ Ý hài nhi đã quyết, mẫu thân cứ yên tâm, hài nhi tự biết nên làm như thế nào.

Như Ngọc khẽ nhíu mài, nàng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại im lặng. Nàng hiểu rõ hài tử của mình, hắn tuyệt đối không phải là một người nông nổi, hắn đã lựa chọn như vậy, ắt hẳn có lý do của bản thân.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.