Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C9: Thương Nhân Đến Từ Việt Quốc

Tiểu thuyết gốc · 3064 chữ

Việt quốc là một tiểu quốc nằm ở phía nam Ngô quốc, hai quốc gia này tách biệt nhau hoàn toàn bởi dãy Thần Đoạn Sơn Mạch. Chỉ có các thương đội, sử dụng đại thuyền thì mới có thể qua lại giữa hai quốc gia.

Để đến được đây, bọn họ phải trãi qua một quãng đường rất dài trên biển, đối mặt với các nguy hiểm đến từ Hải tộc, cũng như thiên tai. Bù lại, lợi nhuận từ việc giao thương là rất lớn, Việt quốc vốn được biết đến với rất nhiều mỏ quặng, là một mối làm ăn hấp dẫn đối với các nước lớn như Ngô quốc.

Nhìn chung công việc giao thương giữa hai nước mang đến lợi nhuận rất cao, nhưng cũng ẩn tàng rất nhiều rủi ro. Chỉ cần một chút không may mắn, là sẽ mất hết toàn bộ. Do đó, đến nay vẫn chưa có nhiều thương đội mở rộng việc kinh doanh này, Trần Gia Thương Hội được xem như là một trong những người tiên phong.

Trần hội trưởng lúc này dẫn theo người của thương hội tiến vào trấn, bên cạnh tả hữu là A Cẩu và tiểu Nạm. Ông tìm đến khách đếm duy nhất trong trấn, vừa ra tay đã rất hào phóng, vun tay bao trọn khách điếm trong vòng một tháng.

Trước khi đến đây, ông đã tìm hiểu rất kỹ về Ngô quốc, đối với một thương nhân điều đó rất quan trọng, không thể chạy bừa đến được. Ông đã lên trước một danh sách các mặt hàng cần phải mang về, tình cờ Mễ Hương trấn cũng là một trong những nơi mà ông muốn đến.

Nơi này có một loại ốc rất đặc biệt, gọi là ốc Mễ Hương mà nơi khác không có. Mặt hàng này nếu bán ở Việt quốc, chắc chắn sẽ tạo ra một xu hướng trong lĩnh vực mặt hàng trang điểm, đem đến lợi nhuận rất cao.

Đúng với tác phong của một thương nhân, sau khi dùng bữa tại khách điếm, ông tranh thủ thời gian đi dạo khắp nơi. Quan sát cuộc sống hằng ngày của người dân trong trấn, xem xét các mặt hàng buôn bán tại đây, biết đâu sẽ tìm thấy cơ hội làm ăn mới.

_ A Cẩu, công việc chuẩn bị đến đâu rồi.

A Cẩu khom người cung kính, bộ dáng có chút hèn mọn, nở một nụ cười.

_ Nhân công đã chia thành các tổ đội đi đến các nơi, địa điểm đã được chuẩn bị thưa hội trưởng, chậm nhất hết ngày mai sẽ hoàn thành. Thuộc hạ cũng đã cho người thông cáo về việc thu mua vỏ ốc Mễ Hương, dự kiến ngày kia chúng ta sẽ có đợt hàng đầu tiên.

Hắn dừng lại một lát, sau đó bổ sung.

_ Cũng đã cho người gửi lễ vật đến Phủ Chủ và Huyện Chủ.

Trần hội trưởng gật đầu hài lòng, tên này quả thật rất có năng lực làm việc.

_ Đúng vậy, lễ vật là không thể thiếu. Người liên lạc của chúng ta đã có tin tức hay chưa?

A Cẩu chấp tay trước bụng, khom người càng thấp hơn.

_ Vẫn chưa thưa hội trưởng, thời gian vẫn còn sớm, e rằng đối phương chưa đến.

Trần hội trưởng gật đầu biểu thị đã biết, lúc này phía trước chính là học viện của Mễ Hương trấn. Vài ngày trước, học viện có một buổi lịch luyện, tất cả các học viên đã rời đi được vài ngày, bên trong có chút vắng lặng. Ông ngước nhìn cổng lớn, vẻ mặt đâm chiêu khẽ thở dài, Ngô quốc không hổ danh là cái nôi của những thiên kiêu trẻ tuổi. Chỉ cần nhìn vào hệ thống bồi dưỡng luyện khí sỹ đã biết được, đến khi nào Việt quốc của ông mới được như thế.

Lúc này có một thiếu niên đi ngang qua, ông liền thay đổi sắc mặt, tươi cười tiến đến chắn ngang trước người thiếu niên.

_ Tiểu huynh đệ, có thể cho ta hỏi một việc hay không?

Lý Cửu Cửu có chút bất ngờ, hắn nhìn người nam nhân xa lạ trước mặt, bộ dáng ông ta, có vẻ không phải là người xấu, hắn thận trọng đáp lời.

_ Ngươi muốn hỏi gì?

Trần hội trưởng tươi cười, không câu nệ thân phận, ông lấy ra một tờ giấy, bên trong có vẻ một thứ gì đó.

_ Đây gọi là cối xoay, rất thông dụng ở Việt quốc. Tiểu huynh đệ có biết ở đây ai có bán thứ này, hoặc là tương tự như thế hay không?

Lý Cửu Cửu nhìn vào tờ giấy, cối xoay này hắn biết, nhà hắn cũng có một cái. Cái này thường được làm từ đá, dùng sức người để di chuyển. Sức nặng của đá sẽ nghiền nát những thứ bên trong, mặc dù tốn sức, nhưng rất tiện lợi.

_ Cái này ta biết, chính là cối xoay…

Trần hội trưởng có chút bất ngờ, nơi này vậy mà cũng có dụng cụ này. Ông tưởng rằng chỉ có ở Việt quốc, nhưng nghĩ kỹ lại, ông cũng không phải là thương đội đầu tiên đến đây giao thương.

Lý Cửu Cửu tiếp tục nói.

_ Ở bên ngoài trấn có một công xưởng nhỏ, nơi đó có bán thứ này.

Trần hội trưởng như có điều suy tính, đã tìm được nơi bán thứ này, còn chờ gì nửa mà không qua xem. Nếu như vừa ý thì sẽ không phải mất thời gian vận chuyển từ trong thành về đây, thời gian với ông chính là bạc trắng.

_ Tiểu huynh đệ có biết công xưởng đó ở đâu hay không.

Lý Cửu Cửu chỉ tay về hướng cổng trấn, tận tình chỉ dẫn.

_ Ra khỏi trấn thì đi về bên phải, dọc theo con đường nhỏ sẽ gặp một ngã rẽ, tiếp tục rẻ phải đi thêm một đoạn, bỏ qua hai cái ngã rẽ nửa sẽ gặp một cây cầu. Rẻ trái, đi thêm khoảng một dặm đường rừng về hướng đông bắc, sẽ gặp một mỏ đá bỏ hoang. Công xưởng ở ngay đó.

Nói xong Lý Cửu Cửu cúi đầu cáo từ, dù là người lạ nhưng lễ nghĩa cấp bậc là không thể thiếu. Hắn muốn mau chóng trở về, thời gian đã không còn sớm.

Trần hội trưởng nghe xong Lý Cửu Cửu nói một tràng, gương mặt liền nghệch ra. Nào là rẻ trái rồi rẻ phải, đường mòn ông có thể tìm được, còn đường rừng thì ông đến chịu. Ông nhìn sang A Cẩu và tiểu Nạm, muốn xem thử hai người có thể tìm đường đến được nơi đó hay không. Nhưng vừa nhìn vẻ mặt của hai người ông liền tự hiểu, ông đưa tay giữ lại thiếu niên.

_ Tiểu huynh đệ ngươi xem, chúng ta cũng không phải người vùng này…ngươi có thể dẫn chúng ta đến đó được hay không?

Lý Cửu Cửu tỏ vẻ khó xử.

_ Nhưng đã muộn rồi, mẫu thân đang đợi ta ở nhà.

Trần hội trưởng nhìn lên bầu trời, bây giờ quả thật có chút muộn, mặt trời đã gần ngã bóng hướng tây. Dù ông tự nhận không phải người xấu, nhưng một đứa trẻ đi theo người lạ đến muộn thế này có chút không đúng lắm, gia đình hắn sẽ rất lo lắng. Nhưng là một thương nhân như ông, thời gian rất là quý giá, ông cố thuyết phục thiếu niên.

_ Chúng ta là thương nhân, cũng không phải người xấu. Tiểu huynh đệ chỉ cần dẫn đường chúng ta một đoạn thôi, đến khi nào tiểu huynh đệ cảm thấy chúng ta có thể tự đi là được. Ta tin tưởng vào nhân phẩm của tiểu huynh đệ, đương nhiên thù lao là không thể thiếu.

Nói đến cuối cùng ông còn vỗ vai hắn, làm ra dáng vẻ rất tin tưởng thiếu niên trước mặt này. Có thể nói bộ dáng của ông không có một tia gượng gạo, giống như là bằng hữu lâu năm.

Lý Cửu Cửu không để tâm đến những gì phía trước, hắn chỉ quan tâm đến hai chữ "thù lao" phía sau mà thôi.

_ Bao nhiêu?

Trần hội trưởng tưởng mình nghe nhằm.

_ Hả…

Lý Cửu Cửu nói thật chậm.

_ Ta hỏi ngươi sẽ trả thù lao cho ta bao nhiêu?

Lần này Trần hội trưởng đã nghe rõ hơn, còn tường rằng sẽ mất một phen tâm huyết để thuyết phục, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Gì mà người xấu với kẻ bắt cóc, gì mà mẫu thân đợi cơm, chỉ cần hai chữ "thù lao" đã có thể giải quyết sao. Bất giác ông cảm thấy tên thiếu niên này có chút thú vị, rất hợp với ông, bạc trắng mà không thích thì còn thích gì nửa.

_ Thế ngươi muốn bao nhiêu?

Lý Cửu Cửu chậm rãi suy nghĩ, sau đó liền nói.

_ Vậy thì năm mươi đồng tiền, nếu ngươi đồng ý chúng ta sẽ liền đi, không nên lãng phí thời gian.

Trần hội trưởng cười "hắc hắc" sảng khoái đồng ý, đúng vậy, thời gian không nên bị lãng phí, tên này rất hợp ý hắn.

Mọi người cùng nhau lên đường, Trần hội trưởng tính cách rất sảng khoái, không ngừng bắt chuyện.

_ Tiểu huynh đệ ngươi gọi là gì?

Lý Cửu Cửu lúc này tâm tình rất tốt, năm mươi đồng tiền có thể mua hơn bốn cân gạo, đủ cho nhà hắn ăn trong mấy ngày, công việc này lại không hề khó khăn gì.

_ Ta gọi là Lý Cửu Cửu.

Trần hội trưởng cảm thấy cái tên này rất thú vị.

_ Là Cửu Cửu…vậy ta đoán nhà ngươi còn có một huynh đệ tên là Cửu Bát nửa đúng không?

Lý Cửu Cửu có chút buồn cười, đây là lần đầu tiên có người nói hắn như vậy. Cái tên Cửu Cửu này là do mẫu thân hắn đặt cho, ai cũng biết tâm nguyện của nàng, chính là hắn có thể bình an sống cả đời, thọ đến chín mươi chín tuổi.

_ Tâm nguyện của ta là sẽ sống đến chín mươi chín tuổi, ngươi không thấy như vậy rất tốt sao?

Dưới bầu trời này, không phải là không có người sống đến mấy trăm tuổi. Nhưng họ đều là luyện khí sỹ, hay còn được mọi người gọi là tiên nhân. Đối với người bình thường như bọn họ, sống đến chín mươi chín tuổi quả thật là đều rất tốt.

_ Rất tốt, đúng vậy, như thế rất tốt…Nguyện vọng của ta là sẽ trở thành người giàu nhất thiên hạ, mặc kệ bọn họ, chúng ta cứ thực hiện nguyện vọng của mình thôi…

Thành Định Biên và Mễ Hương trấn cách nhau một đoạn đường tương đối xa, nếu đi bộ phải mất ít nhất hai ngày.

Từ thành Định Biên muốn đến Mễ Hương trấn, chỉ có một con đường duy nhất. Đây là con đường mòn xuyên qua cánh rừng, ở giữa còn có một đoạn là vách núi treo leo. Tuy không phải nguy hiểm trùng trùng, nhưng cũng ẩn tàng rất nhiều mối nguy.

Lúc này từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, một thiếu nữ cưỡi bạch mã đang hướng thẳng đến nơi này. Thiếu nữ kéo mạnh dây cương, bạch mã hí dài một tiếng sau đó dừng lại.

Thiếu nữ còn rất trẻ, tuổi chừng mười ba, tóc dài buộc cao giống như một cái đuôi ngựa. Nàng mặc một bộ hành y bó sát cơ thể, để lộ ra từng đường cong của thiếu nữ, làm cho người khác có chút ngạt thở. Hai quả đào tiên không căng mọng lắm, nhưng đã có chút đầy đặn, chiếc eo nhỏ cùng với cặp mông săn chắc. Nếu như có ai thường xuyên lẻn vào giấc mộng của những thiếu niên, thì người đó chính xác là nàng.

Gương mặt bầu bĩnh, cùng với làn da trắng như ngà. Đôi mắt lấp lánh như bầu trời đêm, chiếc mũi nhỏ, cao vút thẳng tấp. Đôi môi đỏ chúm chím, tựa như cánh hoa anh đào tràn đầy sức sống.

Mỗi khi nàng cười, xung quanh giống như là mùa xuân bao trùm, rạng rỡ ấm áp lòng người.

Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt đang nhìn một thứ gì đó trên thân cây, đây có vẻ như chính là lý do mà nàng đã dừng lại.

Nàng khẽ bật dậy, đôi chân thon dài vun lên cao, cả người liền hạ xuống mặt đất. Dáng dấp thẳng tấp, để lộ ra từng đường cong mê người. Nàng cẩn thận tiến đến thân cây, đưa mắt quan sát, đôi chân mài chẳng mấy chốc liền nhíu lại.

Bên trên thân cây là một vết sướt rất lớn, giống như là bị móng vuốt của một con vật nào đó cào xé. Nhưng phải là một con vật rất to mới có thể làm được, dưới đất có không ít vết máu đã khô. Xa xa là xác của một con hung thú, lúc này chỉ còn xót lại một nửa cơ thể.

Hung thú khác với dã thú, chúng rất nguy hiểm. Thường sống ở những nơi mà nhân loại không dám đặt chân đến, có rất ít loại chọn sống cạnh con người. Có thể là do địa bàn của chúng bị xâm chiếm, hoặc là do bị đồng loại truy sát, chúng đôi lúc sẽ xuất hiện ở gần nơi con người sinh sống.

Chúng có bản tính rất hung dữ, khi cảm nhận được nguy hiểm thì sẽ tấn công đối phương ngay lập tức. Chúng rất cường đại, có những loài có thể đánh ngang tay với cả một luyện khí sỹ Hoá Thần cảnh. Chúng là mối nguy hiểm thật sự đối với người bình thường, ở Ngô quốc không ít lần xảy ra những vụ hung thú giết chết người dân đầy thương tâm.

Thiếu nữ đi về phía xác chết kia, nàng cẩn thận quan sát xung quanh. Bên dưới mặt đất là hiện trường vô cùng hỗn loạn, cây cối ngã rạp, vết máu vun vãi khắp nơi. Còn có cả không ít dấu chân, hình thù giống như vết chân mèo, chỉ là kích thước rất lớn. Có thể suy đoán, con hung thú này phải lớn như một cổ xe ngựa, nặng ít nhất cả ngàn cân.

Thiếu nữ bỏ lại bạch mã, nàng quyết định sẽ đuổi theo con hung thú kia, không thể để cho nó làm hại người thường. Giống như những luyện khí sỹ khác, luôn tự mang trách nhiệm bảo vệ kẻ yếu bên mình.

Bên ngoài Mễ Hương trấn.

Đoàn người dưới sự dẫn đường của Lý Cửu Cửu rất thuận lợi băng qua khu rừng, khi đến một ngã rẽ thì hắn dừng lại.

_ Từ đây đi thẳng là đến được mỏ đá bỏ hoang, công xưởng nằm ngay bên cạnh. Các ngươi có thể tự mình đi là được, ta phải trở về, đã không còn sớm nửa.

Trần hội trưởng vẫn luôn giữ bộ dáng tươi cười, ông ra hiệu cho A Cẩu, miệng thì nói cảm tạ.

A Cẩu nhìn ra được đại nhân nhà hắn rất thích tên tiểu tử này, hắn nhanh nhạy lấy ra một nén bạc vụn. Bộ dáng vui vẻ đưa đến trước mặt thiếu niên.

_ Tiểu huynh đệ, cái này là của ngươi.

Lý Cửu Cửu có chút bất ngờ, không ngờ những người này lại hào phóng đến như vậy. Hắn đưa mắt nhìn nén bạc vụn, lại nhìn qua bộ dáng của những người này. Đây chắc hẳn không phải là người thiếu tiền, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định chỉ lấy phần thuộc về bản thân.

_ Ngươi có năm mươi đồng tiền hay không, ta đã nói là sẽ chỉ nhận năm mươi đồng tiền.

A Cẩu tỏ vẻ bất ngờ, hắn hiếu kỳ nhìn thiếu niên.

_ Cái này không phải là hội trưởng nhà ta thưởng thêm cho ngươi hay sao!

Lý Cửu Cửu lắc đầu.

_ Ta chỉ nên nhận năm mươi đồng tiền.

Trần hội trưởng càng cảm thấy có hứng thú với thiếu niên, làm người nhất định phải giữ được chữ tín, nhất là làm kinh doanh.

_ Cửu Cửu huynh đệ, ngươi cứ nhận lấy đi, bọn ta sẽ ở lại đây một thời gian, còn cần ngươi giúp đỡ rất nhiều. Hãy xem như là lễ vật gặp mặt vậy, trên người bọn ta thật sự là không có tiền đồng.

Nhìn biểu cảm của đối phương không giống nói dối, hắn có chút ngập ngừng nhưng vẫn quyết định nhận lấy bạc.

Thời gian đã không còn sớm, hắn tạm biệt sau đó liền quay người rời đi. Mẫu thân chắc hẳn đang đợi hắn trở về dùng cơm.

_ Ngươi thấy người này thế nào?

Trần hội trưởng nhìn bóng lưng của thiếu niên, thâm trầm dò hỏi.

A Cẩu bên cạnh liền nhay nhạy trả lời.

_ Người này rất có tiềm năng để làm kinh thương.

Trần hội trưởng nhìn sang tiểu Nạm, tỏ vẻ muốn nghe ý kiến của nàng.

_ Ta nhận thấy hắn là một người rất có nguyên tắc, tính cách trầm ổn, biết phân rõ nặng nhẹ…thích hợp trở thành bằng hữu.

Trần hội trưởng mĩm cười, ông gật đầu tán thành. Ý nghĩ của nàng hoàn toàn giống với ông.

_ Đúng vậy, hắn là một người rất thú vị.

A Cẩu bị phớt lờ có chút không vui, nhưng vẫn tươi cười nịnh nọt, bộ dáng có chút hèn mọn.

_ Đúng vậy…hội trưởng nói rất đúng.

Tiểu Nạm nhết miệng cười khẩy, nàng ghét nhất là bộ dáng hẹn mọn này của đối phương. Chỉ biết nịnh nọt, vẫy đuôi giống như một con chó. Nếu không phải vì nhiệm vụ, nàng nhất định không hít thở chung bầu không khí cùng đối phương.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.