Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C10: Bên Trong Sơn Động

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

Sáng ngày hôm sau, Lý Cửu Cửu thức dậy với một tâm trạng rất vui vẻ, có tiền quả thật là cảm giác rất tốt.

Hắn đi ra sau vườn, gà mái hôm nay đặc biệt cảnh giác. Gà ta phòng bị cao độ, chỉ vừa thấy hắn tiến đến đã giang cánh kêu lên oan oát, thề quyết sống chết.

Lý Cửu Cửu phía sau lưng là túi vải, tay cầm một đoạn dây thừng cùng với chiếc rìu sắt, thẳng đến Đinh phủ. Kết quả là…nằm trong dự liệu của hắn, tên kia từ sáng sớm đã chạy đi tìm biểu muội. Đã qua nhiều năm, căn bệnh cuồng muội muội của hắn vẫn không thuyên giảm. Nếu hắn tự nhận sủng muội thứ hai, thì quả thật không ai dám nhận thứ nhất.

Cửa tiệm Cực Lạc.

_ Chào Đinh gia gia.

Lý Cửu Cửu vừa bước vào của tiệm đã nhìn thấy Đinh Nhất Ngôn, lão ta nằm dài trên chiếc ghế xếp, bộ dáng lười biếng như mọi ngày. Nghe thấy âm thanh của Lý Cửu Cửu, Đinh Nhất Ngôn chỉ tay ra phía sau cửa tiệm.

Lý Cửu Cửu khẽ gật đầu, cũng không biết lão ta có nhìn thấy hay không, hắn lập tức đi ra phía sau.

Phía sau của tiệm chỉ có mỗi Lương Phù Dao, nàng ta tay cầm bát lớn, bên trong hình như là chè hạt sen, ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn. Trên bàn còn có một bát chè khác ăn được quá nửa, vừa nhìn là biết, đây nhất định là của Đinh Tuyết Long. Tên này nghe âm thanh của hắn, nhất định là đã bỏ trốn.

_ Đinh Tuyết Long ra đây.

Xung quanh vẫn im lặng, Lương Phù Dao cúi đầu thật thấp, ca ca đã tặng nàng chè hạt sen, nàng nhất định không được chỉ điểm hắn.

Lý Cửu Cửu quan sát xung quanh, hậu viện không lớn, bên phải là phòng của Đinh Nhất Ngôn và Lương Phù Dao, bên ngoài đã được khoá lại, tên kia không thể vào được. Bên trái là phòng của vợ chồng A Ngân cô cô, hắn không thể nào trốn vào đó được. Phía trước mặt chỉ còn lại phòng bếp, cửa đang được khép hờ, nhất định là do vội vã chưa kịp đóng kín.

Hắn bước đến trước phòng bếp, khoanh tay trước ngực.

_ Ta biết ngươi ở trong đấy, mau ra đây.

Bên trong vẫn không có âm thanh trả lời, Lý Cửu Cửu khẽ nhếch miệng, cảm thấy tên kia thật lắm trò.

_ Đinh Tuyết Long, nếu ngươi không ra đây, vậy thì ta sẽ đi vào đó.

Bên trong lập tức có âm thanh trả lời.

_ Đinh Tuyết Long không có ở đây, hắn chết rồi, đừng tìm hắn nửa.

Lý Cửu Cửu bật cười.

_ Bớt lắm lời đi, mau đi giúp ta chuyển thiết thạch về.

Cửa phòng bếp mở ra, Đinh Tuyết Long liền xuất hiện, bộ dáng đáng thương như là vừa thua bạc.

_ Cửu Cửu à, ta đã từng thề không đội trời chung với chúng, đừng bắt ta đi gặp kẻ thù của ta chứ.

_ Nhanh lên nào.

_ Không, ta sẽ không đi, đánh gãy chân ta cũng sẽ không đi…

Bên trong khu rừng, Đinh Tuyết Long trầm tư đứng trước đóng thiết thạch cao bằng đầu người. Núi nhỏ thiết thạch này nặng ít nhất cũng hơn trăm cân, bảo làm sao có thể mang chúng trở về. Hắn hoài nghi bản thân, nhìn sang bên cạnh là Lý Cửu Cửu.

_ Người nói ta, làm sao để mang chúng trở về.

Lý Cửu Cửu hiển nhiên đáp lời.

_ Không phải ngươi là luyện khí sỹ hay sao?

Đinh Tuyết Long hoài nghi.

_ Như vậy thì thế nào?

Lý Cửu Cửu chỉ vào đóng thiết thạch.

_ Luyện khí sỹ có sức mạnh ngăn sông phá núi, chỉ có đóng thiết thạch này sao có thể làm khó được ngươi.

Đinh Tuyết Long đoán ra được suy nghĩ của đối phương.

_ Ngươi muốn ta mang chúng về.

_ Đúng vậy.

_ Ở nhà còn có việc, cáo từ.

Thật ra Phàm cảnh thì cái tên đã đủ nói rõ, bọn họ vẫn chỉ là những người phàm, chưa thể gọi là luyện khí sỹ. Bất quá chỉ mạnh mẽ, linh hoạt hơn người bình thường một chút, nhờ vào việc khai mở được huyệt đạo, có thể dẫn linh khí vào cơ thể, và được tập luyện các công pháp, khẩu quyết.

Chỉ có khai mở hết bảy mươi hai nguyệt đạo, tạo thành một vòng chu thiên, linh khí mới có thể chuyển hoá thành nội lực. Đường đường chính chính là một luyện khí sỹ, rất tiếc hắn chỉ vừa khai mở được huyệt đạo thứ bảy mươi, còn kém một chút nửa.

Lý Cửu Cửu ném đoạn dây thừng qua cho Đinh Tuyết Long.

_ Làm bè gỗ.

Nhà của Lý Cửu Cửu nằm bên bờ Diêu Giang, con suối này lại thông đến nó. Chỉ cần bè gỗ đủ chắc chắn, đừng nói là có thể vận chuyển chúng đến nhà hắn, mà còn có thể chuyển đến chợ Diêu Dương.

Đinh Tuyết Long lập tức hiểu ra, thầm nghĩ tên khốn này thật là nhiều quỷ kế. Cả ba người bắt đầu chặt cây kết thành bè gỗ, phải tranh thủ thời gian, bầu trời đã xuất hiện mây đen, có thể là sẽ có mưa.

Bên trong khu rừng.

Thiếu nữ đã theo dấu hung thú suốt cả một đêm, lúc này đã phát hiện được nơi ẩn thân của nó.

Đây là một con Mao Sư Vương, chính là hung thú cấp bốn, thực lực tương đương với một luyện khí sỹ Nhân cảnh trung kỳ. Hung thú hình thể rất lớn, cao đến gần bốn thước, toàn thân giống với một con sư tử khổng lồ, trên đầu còn có thêm lông mao màu đỏ như lửa, chạy dài đến sống lưng.

Trên mặt hung thú có một vết sẹo rất lớn, kéo dài từ đầu cho đến mắt. Vết thương đã cũ, có vẻ như đây là chiến tích trong một lần đánh nhau của nó.

Hung thú không có trí tuệ, bản tính hiếu chiến, chỉ cần cảm thấy không vừa mắt là sẽ tấn công đối phương. Nhưng chúng cũng có bản năng, bản năng sợ hãi kẽ mạnh. Vì thế lãnh địa của chúng thường là nơi nhân loại không thường đặt chân đến. Chỉ có những con đánh mất lãnh địa, hoặc bị đồng loại truy sát, mới thường xuất hiện bên cạnh nhân loại, giống như con Mao Sư Vương này.

Thiếu nữ ẩn mình bên trên một ngọn cây, nàng cẩn thận quan sát, khí tức thu liệm hoàn toàn. Mao Sư Vương đang ngủ phía sau một tảng đá lớn, tuy rằng nó đã bị thương, nhưng nàng không hề xem thường thực lực của nó.

Bầu trời bắt đầu rơi xuống từng giọt nước, càng lúc càng nhiều, một trận mưa lớn cứ như thế được bắt đầu. Mao Sư Vương hình thể to lớn, mưa to sẽ làm giảm đi tầm nhìn của nó, chiến đấu bên trong rừng cây ưu thế sẽ thuộc về nàng.

Thiếu nữ đưa tay lên thắt lưng, rút ra một chiếc tiên roi màu bạc. Tay phải nắm chặt, ánh mắt loé lên một tia sát ý.

Mao Sư Vương cảm nhận được sát ý, lập tực mở mắt, đây chính là độc nhãn Mao Sư Vương. Gương mặt hung tợn gầm lên một tiếng.

Thiếu nữ thi triển bộ pháp, lập tức áp sát Mao Sư Vương, tiên roi trong tay đánh ra. Một cổ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, chỉ nghe "vút" một tiếng, tảng đá lớn phía trước lập tức vỡ nát. Mao Sư Vướng rống lên đau đớn.

Mưa rất to, ba người Lý Cửu Cửu trốn vào trong một sơn động. Bên trong sơn động lúc này có một gã ăn mày, hắn ta nằm co ro vào trong một góc, cả người gầy ốm, chỉ có da bọc xương. Râu tóc rối bù, gương mặt lem luốc không nhìn rõ dung mạo. Cả người hắn nồng nặc mùi rượu, bên cạnh còn có một vật gì đó được vải thô gói lại cẩn thận.

Lương Phù Dao có chút sợ, nàng nép phía sau ca ca. Ngoài trời mưa mỗi lúc càng to, bè gỗ của ba người đã được làm xong, thiết thạch cũng đã được chất đầy, bây giờ chỉ cần thả bè gỗ xuôi theo dòng nước, là sẽ về đến chợ Diêu Dương.

Lý Cửu Cửu tỏ ra bình tĩnh, trong ba người hắn luôn là người trầm tính, cùng trưởng thành nhất.

_ Đại thúc, chúng ta chỉ vào đây để tránh mưa, đã làm phiền người rồi.

Gã ăn mày vẫn không có động tĩnh gì, dường như gã đã say mềm. Đinh Tuyết Long có chút khó hiểu, trong gã nghèo khổ đến như vậy, tại sao lại có tiền để uống rượu.

_ Gã ta không phải đã chết rồi chứ.

Lương Phù Dao nghe như thế càng thêm sợ hãi, nàng níu chặt lấy vạc áo của ca ca, không dám nhìn vào nam nhân. Nàng tuy rằng lớn lên nhờ vào tiền của người chết, nhưng vẫn là chưa từng thấy ai chết cả.

Lý Cửu Cửu liếc Đinh Tuyết Long một cái, ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm đâu.

_ Đừng nói bậy, chúng ta lại kia ngồi đi, mưa to thế này sẽ không nhanh tạnh đâu.

Gã ăn mày thật giống như xác chết, nếu không phải hắn còn thở ra mùi rượu, Lý Cửu Cửu cũng cho rằng gã đã chết thật.

Ba người ngồi vào một góc, sơn động không lớn lắm, bọn họ có thể dễ dàng nghe thấy mùi rượu nồng nặc. Lương Phù Dao khó chịu bịt mũi, nàng nhìn ca ca.

_ Tuyết Long ca ca, muội thấy lạnh.

Nghe âm thanh của Lương Phù Dao, lúc này hai người mới chú ý đến, lúc chạy vào đây, y phục của bọn họ đã bị mưa làm ướt. Hai người thì không có vấn đề gì, một người từ nhỏ đã lăn lộn kiếm sống, một người thì đã là đệ tử tông môn khai mở bảy mươi huyết đạo. Còn nàng thì lại khác, tiểu cô nương bị ướt thế này, không khéo sẽ bị cảm lạnh.

Lý Cửu nhìn xung quanh, hang động trống trơn, ngoại trừ bốn người bọn họ, thì cũng chỉ có đá và đá, quả thật không có thứ gì sử dụng được. Hắn có chút thất vọng, nhìn sắc mặt đang dần trắng bệch của nàng mà cảm thấy lo lắng.

_ Để ta đi tìm củi khô.

Nói rồi hắn chạy ra khỏi hang động, trời mưa thế này đi tìm củi khô nghe thì không đúng lắm. Nhưng với kinh nghiệm sơn dã nhiều năm, hắn biết nơi nào có thể tìm được thứ dễ cháy.

Đinh Tuyết Long ôm lấy muội muội, hắn muốn dùng cơ thể để sưởi ấm cho nàng. Nhìn Lương Phù Dao đang run lên, hắn vô cùng lo lắng.

_ Không sao, chỉ cần thắp được lửa muội sẽ cảm thấy đỡ hơn thôi.

Không bao lâu sao Lý Cửu Cửu đã quay trở lại, cả người hắn đã ướt đến không thể ướt hơn được nửa. Bàn chân toàn là bùn đất, cũng không biết đôi giày của hắn đã rơi mất ở nơi nào. Hơi thở gấp gáp dường như là rất vội, trên vai còn vác một thân cây khô rất to.

Đinh Tuyết Long có chút khó hiểu, thân cây mục này đã ướt đến như vậy, thật sự có thể cháy được sao?

Lý Cửu Cửu dùng rùi, bổ thân cây ra thành nhiều mảnh, bên trong quả thật vẫn còn khô rang. Hắn nhặt lấy những vụn gỗ nhỏ, bắt đầu nhóm lửa.

Sức nóng của ngọn lửa làm cho Lương Phù Dao cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Nàng kéo Lý Cửu Cửu sát lại gần mình, cả ba người cứ như thế sưởi ấm cho nhau. Trong sơn động, ba thiếu niên cùng nói cùng cười, tình cảm giữa bọn họ thật tốt. Nhưng chỉ có gã ăn mày là may mắn chứng kiến, mà không biết gã thật là có chứng kiến được hay không.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.