Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Ta có cách

Tiểu thuyết gốc · 2292 chữ

Trong hoàng cung Vũ Trường Minh đứng trước sự buồn phiền, bắt đầu đi dạo trong hoàng cung. Hắn lúc này vô tình lại đi để lãnh cung, nghĩ đến Trần Văn Cảnh. Hắn nở một nụ cười thú vị sau đó đi vào trong.

Vừa vào đến nơi, hắn nhìn thấy Trần Văn Cảnh lúc này đang quét dọn sân vườn. Thấy thế hắn lúc này mỉm cười nói rằng:

- Tiểu thái giám ta lại đến rồi. Hôm nay ta rất mệt mỏi. Ngươi có chuyện gì kể cho ta nghe hay không.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì nhìn về phía hắn sau đó chắp tay nói rằng:

- Gặp qua bệ hạ.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì gật đầu. Hắn ta kiếm lấy một cái ghế ngồi xuống, dùng một điệu bộ khoan thai nhìn về phía Trần Văn Cảnh. Sau đó lại tiếp tục lên tiếng.

- Nói đi. Kiếm một chuyện vui cho ta nghe. Bằng không hôm nay ta muốn cắt đầu ngươi xuống.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì trong lòng hắn đã loạn. Có điều mặt ngoài vẫn phải bình tĩnh. Hắn biết ván cược của mình vẫn đang bắt đầu, không thể nào sơ sẩy được.

Bây giờ phải thể hiện ra tài năng, để cho tên hôn quân này nhìn thấy. Chỉ có vậy hắn mới có thể ung dung từng bước lao vào con đường chính trị, đoạt lấy quyền hành của mình.

Nghĩ đến những điều này, Trần Văn Cảnh thở ra một hơi. Nhìn về phía Vũ Trường Minh nói rằng:

- Bệ hạ nghĩ một thái giám như ta, ở trong hoàng cung với bốn bức tường. Có thể có chuyện vui gì hay sao.

Vũ Trường Minh nghe vậy, hắn ta lúc này mỉm cười nói rằng:

- Đấy lại là việc của ngươi. Không phải của ta. Ngươi không kể được chuyện. Vậy thì ngươi phải chết. Thế thôi.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì lúc này hắn cũng mỉm cười. Buông chiếc chổi xuống. Sau đó đi đến ngồi trước mặt Vũ Trường Minh nói rằng:

- Ta không có câu chuyện cười nào kể cho bệ hạ. Nhưng ta có thể giúp bệ hạ giải một số thắc mắc. Đổi lại ta muốn bữa cơm tiếp theo có rượu thịt để ăn. Không phải cuộc sống ăn cháo loãng nữa.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì hắn ồ lên một tiếng. Nhìn về phía tên thái giám không biết tôn ti này hứng thú nói rằng:

- Hiện nay quốc khố của Đại Việt trống vắng . Nhưng Hạ Quốc tại phía bắc không ngừng lăm le xâm phạm. Mặc dù chiến tranh đã kết thúc nhưng các cuộc gây hấn tại biên giới chưa hề giảm sút.

- Bây giờ mở kho cứu tế cho dân chúng tại tám châu phủ phía nam đang gặp thiên tai. Thì đồng nghĩa sẽ hao hụt đi lượng quân lương của quân đội. Đến lúc đó chiến tranh bùng nổ, quân đội không có lương thực. Vậy thì chúng ta sẽ bị cảnh diệt quốc. Nhưng nếu không mở kho cứu tế cho dân chúng . Vậy thì dân chúng tại tám châu phủ phía nam, cũng bị cảnh thiên tai đầy đọa.

- Ngươi nói xem ngươi có cách giải quyết hay không. Chỉ cần ngươi có cách giải quyết, Trẫm liền thăng cho người lên hai cấp. Đồng thời từ ngày hôm nay, thức ăn của ngươi chắc chắn sẽ có thịt và rượu. Không phải ăn cháo loãng nữa.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì trầm tư. Qua một lúc hắn lên tiếng nói rằng:

- Ta có một kế sách nhưng không biết bệ hạ có dám làm hay không.

- Ồ nói xem, Trẫm tại sao không dám làm.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì lúc này hắn mỉm cười. Sau đó bắt đầu giảng giải kế hoạch của mình cho Vũ Trường Minh.

- Bệ hạ nghĩ xem trên khắp lãnh thổ Đại Việt quốc. Lực lượng giàu có nhất không phải là thường dân, mà là tầng lớp quan viên quý tộc.

- Bây giờ quốc khố Đại Việt trống rỗng. Nhưng đám quan viên quý tộc lại không nghèo khó một chút nào. Thậm chí chả nói đâu xa chính trong tám châu phủ tại phía Nam đang xảy ra thiên tai nặng nề. Đám quý tộc tại đó vẫn ngày ngày ăn thịt, ăn cá. Có cuộc sống vinh hoa.

Chính vì vậy ta nghĩ tại sao bệ hạ không trực tiếp yêu cầu bọn chúng quyên góp tài sản. Để cứu đói cho dân chúng bị nạn.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì cười nhạt sau đó nói rằng:

- Quý tộc của Đại Việt có năm thế gia lớn. Trong đó tám châu phủ phía nam, có hai gia tộc đang sống tại đó. Một là họ Lý, hai là họ Đào.

- Lực lượng thế tộc lâu đời này, có sức mạnh rất lớn trong triều đình. Việc đụng chạm đến lợi ích của họ, yêu cầu họ giao ra của cải để cứu vớt thường dân. Là điều không thể nào và cũng không ai đồng ý.

- Nếu sử dụng quyền đi của hoàng thất trực tiếp ép họ giao ra tài sản. Đây chẳng phải sẽ khiến cho nội bộ Đại Việt trở nên hỗn loạn và dễ dàng gây ra nội loạn hay sao.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì hắn lúc này mỉm cười, lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một ly. Đợi khi hắn uống xong lúc này Trần Văn Cảnh mới nói rằng:

- Người xưa có câu nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Thuyền ở đây chính là hoàng đế. Nhưng nước ở đây lại không phải quý tộc mà là dân thường.

- Hiện nay dân chúng tại tám Châu phủ không có phản loạn. Nguyên nhân chính là vì thiên tai chỉ mới diễn ra được chưa đến một năm. Dân chúng nghèo đói, nhưng cũng vẫn có thể cắn rơm cắn cỏ chịu đựng được.

- Có điều thời gian qua đi, dân chúng mất niềm tin vào triều đình. Nếu lại có thế lực nào đó xúi giục. Chắc chắn họ sẽ làm phản.

- Bây giờ bệ hạ không giải quyết vấn đề này, thì hậu quả nó để lại còn nghiêm trọng hơn so với quân các nước xâm lấn.

- Còn việc bệ hạ nói rằng các thế tộc không chịu giao ra lương thực vật tư. Vậy thì việc này thần có cách.

- Đầu tiên bệ hạ ra thông cáo cổ vũ tinh thần yêu nước. Hạ đạt mệnh lệnh cho các thế tộc giàu có tại các địa phương, tiến hành quyên góp. Giúp cho dân chúng ổn định cuộc sống.

- Đứng trước quyền uy của ngài, các thế tộc tại địa phương chắc chắn sẽ không một ai không dám quyên góp. Có điều số của cải họ quyên góp chắc chắn chỉ là dùng để đối phó triều đình.

- Đến lúc này chúng ta bắt đầu giở trò. Chỉ cần bệ hạ mua chuộc được 1 đến 2 gia tộc . Sau đó để bọn chúng quyên góp số của cải nhiều hơn . Đến lúc đó những người khác sẽ khinh thường và cười diễu cợt những gia tộc quyên góp nhiều hơn này.

- Nhưng lúc này bệ hạ lại tiến hành lập một bia công đức, tại các thành trì bị thiên tai ảnh hưởng lần này. Ghi tên những người quyên góp giúp dân chúng vượt qua khó khăn lên trên những tấm bia đá đó.

- Người quyên góp càng nhiều, tên của họ được khắc trên đầu bảng. Đồng thời những người quyên góp ít thì không chỉ tên bị khắc cuối bảng. Mà số lượng họ quyên góp cũng được ghi trên đó.

- Sau đó bệ hạ sai một ít thám tử, lẩn trong dân chúng. Không ngừng nói rằng các gia tộc giàu có, nhưng không chịu quyên góp. Khiến cho dân chúng tức giận, hướng về những gia tộc này chửi bới nguyền rủa.

- Thần tin rằng đến lúc đó, vì danh vọng của gia tộc. Cũng như chúng sẽ sợ hãi sức mạnh của đám dân chúng đang đói bụng. Chắc chắn sẽ phải lấy ra lượng lớn của cải để quyên góp.

- Vậy là đã giải quyết được vấn đề lương thực cho dân chúng trong thời gian ngắn. Mà thời gian ngắn vượt qua, thì vụ mùa thu hoạch đầu năm đã đến. Lúc này có lương thực vào tay, các vùng phía nam sẽ ổn định. Từ đây Đại Việt Quốc hoàn toàn có thể tập trung quốc lực. Chống lại các nước lân bang có ý định xâm lấn nước ta.

Vũ Trường Minh nghe Trần Văn Cảnh nói vậy hắn đầu tiên là khinh thường. Sau đó là giật mình, cuối cùng là sợ hãi. Nhìn về phía tên tiểu thái giám trước mặt này, không nghĩ rằng hắn lại tàn ác như vậy.

Cách làm của Trần Văn Cảnh là gom góp thù hận. Mặc dù người dân sẽ được lợi nhưng các gia tộc quyền quý này, sẽ lại thù ghét triều đình.

Có điều cách này lại giúp triều đình giải nguy về vấn đề lương thực hiện nay. Đợi khi dân chúng ổn định, lúc đó những gia tộc kia có thể làm gì được chứ. Phản loạn sẽ bị triều đình trấn áp, mà không phát lương thực cho dân chúng. Thì sẽ bị dân chúng nhổ nước bọt cho đến chết. Nghĩ đến việc này Vũ Trường Minh lúc này cười lớn nói rằng:

- Quách Cường vào đây.

Vũ Trường Minh vừa nói vậy, lúc này một thái giám áo đen lập tức đi vào.

- Bệ hạ có gì căn dặn.

- Phong Trần Văn Cảnh làm áo tím thái giám. Chức vụ của hắn thì vẫn ở lại tại đây trưởng quản lãnh cung. Có điều lương thực cho hắn thì mỗi ngày ba bữa phải có rượu và thịt.

Nghe Vũ Trường Minh nói vậy, Quách Cường nhìn về phía tên tiểu thái giám áo lam trước mặt mỉm cười hòa ái nói rằng:

- Tuân lệnh bệ hạ.

Thấy cảnh này, Trần Văn Cảnh cũng biết điều đứng dậy. Quỳ một chân xuống đất làm một lễ bái với Vũ Trường Minh nói rằng:

- Đa tạ bệ hạ ban thưởng.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì hài lòng gật đầu, sau đó dắt theo Quách Cường rời đi. Trần Văn Cảnh nhìn họ rời đi thì lúc này hắn cười tươi như hoa. Rốt cuộc kế hoạch của mình thành công.

Chỉ là một kế sách nhưng hắn đang từng bước hủy hoại đất nước này. Thực ra trong lòng hắn còn có nhiều kế sách tốt hơn, chẳng những không động chạm đến quyền lực của các phe phái. Mà vẫn có thể giải quyết tình trạng thiếu lương thực tại các nơi có thiên tai. Nhưng hắn không nói ra.

Hắn muốn để Vũ Trường Minh tự tay thúc ép các thế lực phản kháng hắn. Sau đó dẫn đến quốc gia này hủy diệt thì Trần Văn Cảnh mới hài lòng.

Buổi trưa ngày hôm đó, lúc này Phạm Văn Hiếu đích thân đến đây. Nhìn về phía Trần Văn Cảnh đang ngồi ăn cơm, ông ta nở một nụ cười hòa ái nói rằng:

- Trần đại nhân mới có hơn nửa năm, đã được bệ hạ trọng dụng. Thật sự khiến ta cảm thấy vui mừng.

Nghe hắn ta nói vậy, Trần Văn Cảnh lúc này đặt bát cơm xuống bàn. Sau đó đứng dậy đi về phía Phạm Văn Hiếu mỉm cười, chắp tay nói rằng:

- Thì ra là Phạm đại nhân. Ta có được ngày hôm nay đều là nhờ ngài trước dẫn dắt. Có điều trong hoàng cung luật lệ quá nhiều. Cho nên ta không dám tự ý rời khỏi đây bái kiến đại nhân.

Phạm Văn Hiếu nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nhìn về phía tên tiểu thái giám ngày nào hắn đưa vào cung. Bây giờ đã có chức quan ngang bằng với hắn.

Mặc dù kẻ này chỉ có quan chức, không có thực quyền. Nhưng dù sao cũng là đồng cấp, hơn nữa hắn ta lại lấy được lòng bệ hạ. Thật sự là một điều đáng quý trong hoàng cung. Nghĩ đến những điều này, hắn ta lại mỉm cười lên tiếng nói rằng:

- Trần đại nhân ngươi cũng không cần quan tâm chuyện ngày trước. Lúc đó ta bất quá chỉ làm theo nhiệm vụ mà thôi.

- Nào không nói chuyện ngoài lề nữa. Đây là quan phục của ngươi.

- Hiện giờ ngươi đã là áo tím thái giám, bổng lộc mỗi một tháng được 10 lượng bạc. Đồng thời ngươi có thể đi lại trong một số khu vực của hoàng cung.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì mỉm cười, sau đó tiếp nhận quần áo cũng như thẻ bài mới của mình. Nhìn thấy cảnh này, Phạm Văn Hiếu lại tiếp tục lên tiếng nói rằng:

- Trần huynh bây giờ ngươi cũng đã làm đến tam phẩm thái giám. Ngươi có muốn nhận thêm một vài tiểu thái giám đến đây làm việc giúp ngươi hay không. Dù sao một mình ngươi ở trong lãnh cung này, cũng thật sự quá lẻ loi rồi.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì ồ lên một tiếng, sau đó nói rằng:

- Chẳng phải nói trong lãnh cung chỉ có một thái giám lo việc quét dọn hay sao.

Nghe thấy Trần Văn Cảnh nói lên nghi vấn thì lúc này Phạm Văn Hiếu mỉm cười nói rằng:

Bạn đang đọc Hoạn Quan sáng tác bởi thanhphong1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.