Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Thuộc hạ

Tiểu thuyết gốc · 2611 chữ

- Cảnh huynh nghĩ nhiều rồi. Nếu như ngươi chỉ là áo lam thái giám thì tất nhiên sẽ chỉ có thể ở tại trong nơi này một mình mà thôi.

- Nhưng lúc này ngươi đã là áo tím thái giám. Tuy nói không có thực quyền, nhưng vẫn có nhiệm vụ trông chừng quét dọn lãnh cung.

- Chính vì thế ta vẫn có thể chọn lựa một ít thái giám đưa đến đây cho người quản lý, để quét dọn lãnh cung.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì gật đầu, trầm tư một lúc hắn lúc này nói rằng:

- Nếu đã như vậy làm phiền Phạm đại nhân điều chuyển cho ta một ít người đến đây. Dù sao ở nơi này một mình cũng thật sự buồn chán.

Phạm Văn Hiếu nghe vậy thì gật đầu, sau đó cùng với Trần Văn Cảnh nói đôi ba câu khách sáo rồi rời đi.

Một lúc sau tại phía ngoài lãnh cung, Phạm Văn Hiếu cùng với Tiểu Quế Tử đang đi cùng nhau. Nhìn về phía Phạm Văn Hiếu, Tiểu Quế Tử lên tiếng nói rằng:

- Đại nhân tên tiểu tử kia lên chức thật nhanh. Vậy mà đã sánh ngang với quan chức của ngài.

Nghe Tiểu Quế Tử nói vậy, Phạm Văn Hiếu lúc này hừ lạnh nói rằng:

- Bất quá chỉ là trò vặt mà thôi. Mặc dù không biết hắn dùng cách gì để lấy lòng hoàng đế. Nhưng hoàng đế vốn đa sầu đa cảm, càng ở gần hoàng đế chết càng nhanh.

- Có điều việc này chúng ta cũng không cần động tới. Ngươi nhớ chú ý hành động của hắn là được rồi.

- Đồng thời từ ngày mai, hãy phái hết chỗ tiểu thái giám cùng nhập cung với hắn ngày trước, đi đến lãnh cung cho hắn sai bảo.

Tiểu Quế Tử nghe vậy thì gật đầu nói rằng:

- Đại nhân yên tâm, ta sẽ giám sát chặt chẽ động tĩnh của hắn. Đồng thời ngày mai sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà đại nhân giao cho.

Phạm Văn Hiếu nghe vậy thì gật đầu, sau đó hắn cùng với Tiểu Quế Tử đi làm nhiệm vụ của mình. Không quan tâm đến việc này nữa.

Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Lúc này Tiểu Quế Tử dắt 10 tên Thái Giám đi về phía lãnh cung. Giao cho Trần Văn Cảnh quản lý.

Tại trong lãnh cung Trần Văn Cảnh nhìn về phía mười người thái giám, cùng vào cung với hắn mà thở dài lên tiếng nói rằng:

- Thật không nghĩ đến chỉ một chút thời gian ngắn ngủi lại gặp mặt bọn họ.

Nghe Trần Văn Cảnh nói vậy, Tiểu Quế Tử lúc này sắc mặt hèn mọn chắp tay nói rằng:

- Trần đại nhân nói gì vậy. Ngài thông minh, lại có tài hoa. Thăng quan tiến tước là điều bình thường. Còn bọn họ do không gặp thời thế, cho nên vẫn giữ chức áo lam thái giám là điều bình thường.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì gật đầu, sau đó để cho Tiểu Quế Tử rời đi. Nhìn về phía mười người này hắn lên tiếng nói rằng:

- Ta từ giờ sẽ là người quản lý của các ngươi. Luật lệ ta đưa ra cũng vô cùng đơn giản, đó chính là yên phận sống tốt ở đây. Hi vọng đừng có ai ngu ngốc đến mức làm điều gì giấu diếm sau lưng ta.

Nghe Trần Văn Cảnh nói vậy thì lúc này 10 người đều chắp tay nói rằng:

- Đại nhân sinh yên tâm, chúng ta một lòng trung thành với ngài.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì gật đầu. Hắn lúc này nhìn về phía Tiểu Thương mỉm cười nói rằng:

- Thật không nghĩ đến ta lại trở thành cấp trên của ngươi. Ngày trước nghe nói trong thời gian ta bị ngất, chính ngươi là người cho ta ăn cháo phải không.

Tiểu Thương nghe Trần Văn Cảnh nói vậy thì hắn lúc này rụt rè chắp tay nói rằng:

- Đó là chuyện nhỏ mà thôi. Mong đại nhân đừng để tâm.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì mỉm cười gật đầu. Nhìn về phía bọn họ một chút, sau đó hắn hiếu kỳ nói rằng.

- Lúc chúng ta vào cung có 28 người. Bây giờ ở đây có 11 người tính cả ta. Vậy những người khác đều sống tốt chứ.

Trần Văn Cảnh vừa nói vậy, lúc này 10 tên tiểu thái giám đều trầm mặc, không nói chuyện. Thấy cảnh này Trần Văn Cảnh khó hiểu, đang lúc hắn định tiếp tục hỏi thì Tiểu Thương đã lên tiếng.

- Đại nhân bọn họ đều chết hết rồi. Có người nửa đêm nhảy giếng chết. Có người vi phạm luật lệ trong cung bị đánh chết. Cũng có người có ý nghĩ trốn khỏi hoàng cung, bị thị vệ chém chết. Nói chung họ đều chết cả rồi.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì sững người, thầm nghĩ thế giới này quá tàn khốc. Bọn họ bất quá là những đứa trẻ 14, 15 tuổi mà thôi. Nhưng chỉ trong mấy tháng, hơn một nửa số đứa trẻ vào cung với hắn đã chết. Nghĩ đến cảnh này trong lòng hắn thầm hận thế giới này. Hắn cho rằng luật lệ của thế giới này chính là rác rưởi.

Hắn càng quyết tâm muốn hủy hoại nó. Muốn xóa sổ đất nước này, muốn gây dựng một đất nước mới giúp cho dân chúng có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng thế hệ dân chúng này, sẽ bị hắn chà đạp cho đến chết. Để trả mối thù của bản thân. Cũng như muốn tạo dựng quốc gia mới thì thế hệ cũ phải ngã xuống. Làm nền móng cho đất nước mới.

Nghĩ đến những điều này, Trần Văn Cảnh nhìn về phía 10 người tiểu thái giám. Hắn lên tiếng nói rằng:

- Được rồi 10 người các ngươi chia làm hai tổ, năm người một tổ. Tiểu Mạnh và Tiểu Thương sẽ là hai người chỉ huy các ngươi. Còn việc các ngươi muốn vào tổ đội của ai, vậy thì tự sắp xếp đi.

- Nhiệm vụ hàng ngày của các ngươi rất đơn giản. Đó chính là hai tổ luân phiên nhau dọn dẹp lãnh cung. Cũng như nấu nướng thức ăn, giặt giũ quần áo cho những người còn lại.

- Tuân lệnh đại nhân.

- Được rồi. Những lúc không có người ngoài, các ngươi gọi ta là Cảnh ca là được.

- Vâng thưa Cảnh ca.

- Bắt đầu bố trí người đi, ta muốn đi ngủ một chút.

- Vâng.

Nhìn về phía Trần Văn Cảnh rời đi. Lúc này Tiểu Thương và Tiểu Mạnh nhìn nhau một chút. Sau đó tiến hành nhận người, tới khi phân chia hai tổ xong. Thì Tiểu Thương là người thực hiện nhiệm vụ quét dọn đầu tiên.

Năm người của tổ do Tiểu Mạnh quản lý thì tiến hành nghỉ ngơi thu xếp đồ đạc.

Mà cùng lúc này tại Thiên Văn Điện nơi xử lý triều chính của Đại Việt Quốc. Vũ Trường Minh ngồi trên ngai vàng, nhìn về phía các đại thần lên tiếng nói rằng:

- Các vị ái khanh vừa đã nghe kế hoạch của trẫm. Không biết các ngươi có ý kiến gì không.

Vũ Trường Minh vừa nói vậy, lúc này lễ bộ thượng thư Phùng Khánh Chi đứng ra nói rằng:

- Bẩm bệ hạ việc ngài muốn yêu cầu các quý tộc, thương nhân, quan lại tại các địa phương quyên góp giúp đỡ dân chúng. Trong lúc thiên tai xảy ra là một ý kiến rất tốt.

- Có điều tám châu phủ phía nam có đến gần 1 triệu nạn dân bị ảnh hưởng bởi đợt thiên tai này. Liệu số của cải mà các thương nhân, quý tộc, quan viên góp ra. Có đủ để giúp họ ổn định cuộc sống hay không.

Vũ Trường Minh nghe vậy thì cười nhạt sau đó nói rằng:

- Hiện giờ đang là giữa tháng một năm Cảnh Tân thứ tư. Chỉ 4 tháng nữa thôi sẽ là ngày thu hoạch vụ mùa. Vậy nên chỉ cần chúng ta cố gắng giúp cho người dân sống sót trong 4 tháng này. Đợi khi họ có thể thu được lương thực. Lúc đó vấn đề tại phía Nam đã được giải quyết.

- Chính vì vậy cho dù lần này trưng thu có ít đi chăng nữa. Thì chắc chắn cũng giúp cho người dân ổn định một phần cuộc sống.

Vũ Trường Minh vừa nói vậy, các quan viên Đại Việt đều nhìn nhau một chút. Trong lòng bọn chúng tất nhiên không muốn lấy của cải của mình ra quyên góp. Nhưng mệnh lệnh hoàng đế ban ra chúng tất nhiên phải làm rồi.

Nghĩ đến những điều này, tể tướng Đào Thế Khải đứng ra nói rằng:

- Bẩm bệ hạ vi thần lấy thân làm gương, quyên góp 100 thạch lương thực cứu tế cho dân chúng.

Đào Thế Khải vừa nói vậy, lúc này các quan viên khác lần lượt đứng ra nói rằng:

- Thần Bùi Minh Tuấn nguyện quyên góp 80 thạch lương thực.

Thần Phùng Thế Chi quyên góp 80 thạch lương thực.

.....

Các quan viên không ngừng đứng ra nói số lượng lương thực bọn chúng quyên góp. Nhưng trong mắt Vũ Trường Minh thì đây là một trò cười lớn.

Một thạch lương thực tương đương với 100 cân. Mà một cân lương thực giá bán bất quá chỉ là 10 văn tiền mà thôi. Nói cách khác đám khốn này, mỗi người quyên góp chưa nổi 10 lượng bạc.

Mà số của cải chúng có thật sự so với số tiền chúng góp, chính là chín trâu, mất một sợi lông. Có điều Vũ Trường Minh nhớ đến kế hoạch của Trần Văn Cảnh bày cho hắn. Lúc này hắn ta vẫn mỉm cười, không ngừng khen ngợi các vị quan viên có đủ sự trung thành.

Đợi khi chiều hội kết thúc, lúc này hắn đi gặp Trần Văn Cảnh nói về việc này. Vừa đến lãnh cung thấy nơi này đã có thêm chục tiểu thái giám đang làm việc. Trần Văn Cảnh thì vẫn ngồi tại trước bàn thảnh thơi đọc sách.

Nhìn thấy khung cảnh này, Vũ Trường Minh bình tĩnh đi vào. Thấy hắn đến, đám tiểu thái giám lập tức hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống đất nói rằng:

- Bái kiến bệ hạ.

Thấy cảnh này Trần Văn Cảnh lúc này cũng không còn giống như trước ngạo mạn nữa. Hắn đứng dậy cũng quỳ xuống, giống các tiểu thái giám. Nhưng không có thái độ quá khom mình mà chỉ là một lễ cơ bản nói rằng:

- Bái kiến bệ hạ.

Nhìn về phía hắn, Vũ Trường Minh mỉm cười sau đó nói rằng:

- Miễn lễ.

- Tạ bệ hạ.

- Cảnh ngươi xem đi. Đây là danh sách ngày hôm nay các quan viên quyên góp. Dựa theo danh sách này, ngày hôm nay chúng ta thu được hơn một vạn thạch lương thực. Thực sự rất nhiều nha.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì mỉm cười, cầm lấy danh sách mà Vũ Trường Minh đưa cho hắn xem xét. Qua một lúc Trần Văn Cảnh đặt danh sách này xuống sau đó nói rằng.

- Bệ hạ yên tâm, đây chỉ là bước đầu thôi. Những kẻ hèn này đều là quan viên của triều đình. Quan chức của chúng thấp nhất cũng là ngũ phẩm. Vậy nên bọn chúng hùa nhau quyên góp lấy lệ là điều bình thường.

- Nhưng chúng quyên góp rồi, tấm danh sách này một khi được gửi đến địa phương. Lúc này quan viên địa phương cũng như tầng lớp địa chủ, quý tộc tại đó. Sẽ dựa vào bản danh sách này mà tiến hành quyên góp.

- Nói cách khác nếu như chúng ta không động chạm gì đến. Vậy thì suốt cả cuộc quyên góp tại tám châu phủ phía nam, số lương thực chúng ta thu được mất chục vạn thạch là cùng.

- Với số lương thực ít ỏi như vậy, mà đòi nuôi gần một triệu thường dân bị ảnh hưởng trong đợt thiên tai này, chính là mối bỏ biển.

- Vậy nên bây giờ bệ hạ hãy sử dụng một số con cờ của ngài trong tầng lớp quan viên. Để bọn chúng bắt đầu tăng thêm số lượng lương thực quyên góp vào trong danh sách này.

- Theo như thần tính toán, ngũ phẩm quan viên phải 1000 thạch. Tứ phẩm quan viên 1200 thạch. Tam phẩm quan viên hai nghìn thạch. Nhị phẩm quan viên 3.000 thạch. Nhất phẩm quan viên một vạn thạch lương.

- Chỉ cần đám quan viên này quyên góp theo số lượng mà thần vừa nói. Thì tại địa phương đám thổ hào tại đó, sẽ phải dựa theo danh sách này mà tiến hành quyên góp. Chúng ta đối với tầng lớp quan viên trấn lột một phần, thì với tầng lớp thổ hào địa phương trấn lột gấp hai lần.

- Số thổ hào này, kiếm chác của dân chúng. Vô số kẻ thôn tính đất đai, là u nhọt của đất nước. Trong nhà chúng tích góp nào chỉ có mấy ngàn thạch lương thực.

- Chỉ riêng số tiền bạc chúng có trong tay cũng thừa mua số lương thực này. Chính vì vậy bệ hạ lần này cứ thẳng tay mà làm. Thần tin rằng rất nhanh tình hình phía Nam sẽ ổn định.

- Đến lúc đó bệ hạ chỉ cần phái một ít thám tử lẩn trong dân chúng. Không ngừng tuyên dương công đức của ngài. Nói rằng chính là người vạch ra kế hoạch này. Thần tin rằng danh vọng của ngài sẽ nhanh chóng như biển sâu vô tận lan tỏa trong dân chúng.

Nghe Trần Văn cảnh nói vậy, vũ Trường Minh nhìn về phía hắn mỉm cười hài lòng. Trong lòng Vũ Trường Minh biết rằng, nhất phẩm quan viên phải đóng một vạn thạch lương. Nhưng số lương thực này quy đổi ra tiền chỉ quá là 10 vạn lượng bạc mà thôi.

- Đối với 10 vạn lượng bạc, đám nhất phẩm quan viên của Đại Việt Quốc, hoàn toàn có thể lấy ra được. Thậm chí đây cũng không phải tất cả tài sản của chúng, chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Nghĩ đến những điều này, Vũ Trường Minh nhìn về phía tên thiếu niên trước mặt mỉm cười sau đó nói rằng:

- Quách Cường ban thưởng cho Trần Văn Cảnh 100 lạng vàng. Cùng với 50 mẫu đất tốt tại ngoài kinh thành Thiên long.

- Nghe Vũ trưởng mình nói vậy, Quách Cường đứng bên cạnh vội vàng chắp tay nói rằng:

- Tuân lệnh.

Thấy cảnh này Trần Văn Cảnh cũng mỉm cười, đúng lúc hắn định đa tạ thì Vũ Trường Minh lại đưa cho hắn một tấm lệnh bài nói rằng:

- Ngươi ở trong hoàng cung này cũng có vẻ tẻ nhạt. Đây là lệnh bài của trẫm, ngươi cầm lệnh bài này có thể tùy ý xuất nhập hoàng cung.

- Có điều trẫm quy định ngươi cuối buổi chiều vào những ngày chẵn trong tháng, đều phải có mặt trong hoàng cung. Việc này để tiện cho Trẫm liên lạc ngươi, nếu có cần.

Trần Văn Cảnh nghe vậy thì mỉm cười. Hắn chắp tay làm một lễ bái với Vũ Trường Minh nói rằng:

- Đa tạ bệ hạ ban thưởng.

Bạn đang đọc Hoạn Quan sáng tác bởi thanhphong1234

Truyện Hoạn Quan tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphong1234
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.