Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết Lộ Thiên Cơ

Phiên bản Dịch · 2652 chữ

Ly trà đều đã lạnh, chúng tôi vẫn trầm mặc như thế.

“Cô nói, chúng ta còn có thể trở về hay không?” Sau một lúc lâu anh ta rốt cuộc mở miệng, nhưng không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm chén trà của mình, ngữ khí có chút thương cảm.

“Anh rất muốn trở về sao?” Tôi nói, “Thật ra nơi này cũng khá tốt đó, có thể gặp được nhiều danh nhân như vậy.” Kỳ thật ngoài miệng tuy rằng tôi nói vậy, trong lòng lại rất rõ ràng đây chỉ là lừa mình dối người, nếu nói tôi không hề nghĩ đến gia đình, không lo lắng cho người trong nhà, khẳng định là đang khoác lác.

“Có thể do thời gian cô đến đây chưa lâu.” Anh ta nói, “Năm thứ nhất đến đây tôi cũng như thế này, hết thảy mọi thứ đều mới mẻ, còn có thể an ủi chính mình rằng nơi này rất tốt, nhưng mà…”

Anh ta lại ngửa đầu uống một ly trà, “Nhưng mà khi thời gian ngày một lâu hơn, tôi thường xuyên nhịn không được nghĩ đến, khoảng thời gian chúng ta ở đây và khoảng thời gian ở quê nhà từ lúc xảy ra tai nạn có bằng nhau hay không, vả lại,” anh ta tự giễu cười cười, “Hiện tại tôi mới hiểu được cái gọi là ‘mỗi phùng giai tiết bội tư thân’ [1], trước kia tôi đi học cũng giỏi, đi làm cũng tốt, ngày nghỉ phép không trở về nhà nhiều, nhưng nay không giống xưa, đến cả một phương pháp liên lạc cũng không có.”

Tôi thở dài, “Đêm qua là sinh nhật của ai vậy?” Tôi thấy anh ta kinh ngạc giương mắt nhìn, liền bổ sung, “Trong lúc say anh luôn miệng nói, đại thọ sáu mươi, sinh nhật vui sướng gì đó.”

“Đúng vậy, là mẹ tôi, đúng ra năm ấy là sinh nhật sáu mươi tuổi của bà, tôi còn định tổ chức tiệc rượu và mua lễ vật, muốn cho bà kinh hỉ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Tôi cũng không biết thời gian qua lâu như vậy bà như thế nào rồi, có điều vào lúc này mỗi năm đều nhớ tới.”

Tôi đột nhiên có chút đồng tình với anh ta, nghĩ đến bố mẹ của chính mình, không biết vào đầu năm mới nhận được tin tức về tôi, lại là tin tôi xảy ra chuyện, bọn họ cũng lớn tuổi như vậy rồi, không biết sẽ thương tâm đến cỡ nào. Nghĩ đến đây, tôi thở dài.

“Anh nghĩ, nếu chúng ta chết thì có thể trở về hay không?” Tôi hỏi.

Anh ta cười thảm một chút, “Tôi làm sao biết được? Hay là cô hy sinh một chút, chết thử xem sao?”

“Vậy sao anh không thử xem?” Tôi phản bác nói, “Anh đến đây nhiều năm như vậy rồi, nói thế nào cũng mang tư cách người đi trước, muốn thử cũng phải là anh thử trước.”

“Lady first (Ưu tiên phụ nữ).” Anh ta đột nhiên bật ra một câu tiếng Anh.

Tôi hiện tại cảm thấy tiếng Anh cùng giọng nói quê hương giống nhau, vô cùng thân thiết, “It’s perfect that you still speak English. From now on, that will be our secret communication language. (Thật tốt khi anh vẫn còn nói tiếng Anh. Từ giờ trở đi, đây chính là ngôn ngữ giao tiếp bí mật của chúng ta.)” Bởi vì vẫn luôn dùng để viết tùy bút, cho nên tiếng Anh của tôi rất lưu loát.

Anh ta sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói với tôi: “Đại tỷ, cô đang khi dễ tôi sáu năm không chạm qua tiếng Anh à?”

“Ai là đại tỷ của anh?” Tôi trừng mắt nói, “Trở về luyện tập cho tốt.”

Anh ta bày ra bộ dáng sợ hãi, sau đó nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, nói nghiêm túc, cô tốt nhất không cần thử, thời điểm tôi tới đây được ba năm, có một lần bị trọng thương thiếu chút nữa đã chết, vốn dĩ tôi cho rằng lúc gần chết có thể thấy được đường trở về, hoặc ít nhất cũng sẽ có manh mối, nhưng cuối cùng cái gì cũng không có, cho nên trừ phi cô thật sự muốn chết, nếu không tốt nhất không nên thử.”

Tôi gật đầu, kỳ thật tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc thử chế, ít nhất hiện tại tôi chưa nghĩ đến việc rời khỏi nơi này. Chỉ là tôi không biết, tôi có thể có được dũng khí như anh ta hay không, một người ở thế giới này sinh sống trong sáu năm.

Tuy nhiên hiện tại cũng không phải một người, không phải sao. Ít nhất cũng có người hiểu được cảm giác của tôi.

Hai người chúng tôi nói chuyện đến hăng say, nói từ những chuyện thú vị khi còn ở thế giới kia, nói tới những việc nhìn thấy nghe thấy ở thế giới này. Tôi đã từng cảm thấy người này tâm tư thâm trầm, nhưng không hề biết anh ta thâm trầm như vậy là do đang giữ một bí mật thật lớn như vậy. Hiện giờ gánh nặng này coi như đã giải quyết được một phần, anh ta cũng là người rộng rãi thẳng thắn, trái ngược với tôi sinh viên khoa khoa học tự nhiên, anh ta là sinh viên khoa văn chính cống, hơn nữa rất có tài, hiện tại lại lạc vào niên đại này, anh ta đối với tôi hẳn là “xài” được hơn rất nhiều.

Anh ta nói cho tôi về Triệu Thống này, trong lịch sử cũng không ghi chép lại quá nhiều, là nhi tử của Triệu Vân, nhưng cả năm sinh năm mất đều không được ghi lại, ngược lại đệ đệ của ông Triệu Quảng, có sách ghi lại về sau đi theo Khương Duy chết trận sa trường. Ngoài ra anh ta liệt kê chút cho tôi vài sự kiện nổi tiếng vào mấy năm tiếp theo.

Đối với thân phận của tôi, anh ta lắc đầu tặc lưỡi, sách ghi chép về nữ tử thời đại này rất ít, ngay cả phi tần của Lưu Thiền, được ghi vào sách sử cũng chỉ có bốn người, hai người là Hoàng hậu, một người khác là người sinh ra Thái tử, mẫu bằng tử quý, còn một người là bởi vì khi Thục quốc bị phá không cam lòng chịu nhục nên đã thắt cổ tự sát.

Cuối cùng anh ta đưa ra kết luận, anh ta là trưởng tử còn không được sách sử ghi chép, tôi một con người không có cảm giác tồn tại gì như thế này, không được ghi chép lại là chuyện bình thường.

Thật ra tôi không quan tâm lắm mấy vấn đề này, tôi nghĩ phải tự mình có thể trải qua những chuyện sau đó mới có thể cảm thấy hứng thú.

Nói chuyện đến tận hoàng hôn, thật sự kéo dài không nổi nữa anh ta mới cáo từ rời đi. Tâm tình tôi phá lệ tốt, hiện giờ tôi mới hiểu rõ được cái gì gọi là “Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ.” [1]

[1] Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ: trích bài thơ dân gian Tứ Hỷ của Trung Quốc

Bản gốc:

Cửu hạn phùng cam vũ

Tha hương ngộ cố tri

Động phòng hoa chúc dạ

Kim bảng quải danh thì

Có điều chúng tôi nói chuyện cả một buổi trưa như vậy rất khó mà giấu được nương tôi, bà gọi tôi đến, hỏi tôi ít câu, tôi bậy bạ cho qua, bà trầm mặc trong chốc lát, yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lập lòe, nhưng cuối cùng không nói gì cả, tuy rằng tôi thấy môi bà mấp máy vài cái, hiển nhiên là muốn nói gì đó.

Ca tôi sau khi kết hôn cùng tẩu tử liền tôn trọng nhau như khách, vô cùng ân ái, tôi tự nhiên cũng ngượng ngùng đến làm bóng đèn. Cũng may công phu giả dạng nam trang chuồn êm ra ngoài tìm Triệu Thống của tôi đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Thật cảm tạ tôi đã từng xem phim truyền hình ở thế kỷ 21, tôi theo công thức quen thuộc bày ra bộ dáng giả ngủ nướng hoặc là ở thư phòng đọc sách. Mấy lần đầu bị nương phát hiện, bị phạt phải chép sách, sau này tôi rút kinh nghiệm, dù bà có thông minh cỡ nào cũng khó phát hiện ra sơ hở.

Có điều vào buổi chiều mỗi ngày tôi cơ bản đều ở trong nhà, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, Thái tử Lưu Thiền giám quốc, anh ta thì làm gì có năng lực này được, cho nên không có việc gì liền giá lâm phủ Thừa tướng, có đôi khi trước khi đi còn không quên tới tìm tôi tám chuyện. Anh ta là Thái tử, tôi lại không phải là người thích nói chuyện nhiều, chỉ hối hận lúc trước đắc tội sai người rồi.

Tôi đem việc này nói cho Triệu Thống nghe, anh ta còn cười nhạo nói, nhất định là Lưu Thiền coi trọng tôi. Tôi phi, coi trọng người khác là làm cho người ta khó xử như thế này à? Anh ta hỏi tôi quốc sự, tôi trả lời thì bảo là nữ tử không hiểu chuyện, muốn cười nhạo tôi, tôi không trả lời thì nói là bất kính đối với anh ta, muốn phạt tôi, còn muốn tôi múa cho anh ta xem, muốn chết, không biết có phải lần trước tôi làm loạn khiến anh ta ghi hận cả đời không quên hay không, cái tên mập mạp này càng nhìn càng thấy ghét.

Triệu Thống nói Lưu Thiền có mập đâu. Tôi nói hiện tại không mập, nhưng không phải mấy bức họa vẽ Lưu Thiền đều mập mạp hay sao, như vậy đó chính là xu thế phát triển của anh ta.

Tôi nói về sau tôi nhất định phải canh thời gian lúc cha Gia Cát Lượng của tôi không ở nhà để trả thù Lưu Thiền một chút, còn Triệu Thống lại cảm thấy tôi đúng là suy tính kĩ càng, hành sự cẩn trọng.

Chỉ là tôi không nghĩ tới, tôi suy đi tính lại vô cùng cẩn thận, lại đắc tội với Lưu Thiền, hơn nữa còn vì thế mà trả cái giá đắt.

Nói tiếp cũng thật mất mặt, bởi vì cả câu chuyện có thể tóm gọn bằng “Mấy khối kẹo hoa lê dẫn đến huyết án.”

Con người của tôi đối với việc nấu nướng thật sự không có thiên phú gì, ở thế kỷ 21 sở trường của tôi là mì gói, nhưng ở thời đại này đến cả mì gói cũng không nấu được, bởi vì mỗi lần tôi nấu đều là thảm họa. Sau vài lần tôi thử xuống bếp đều thiếu chút nữa thiêu cháy tất cả, tôi rốt cuộc tiếp thu tôi là người thật sự ngu ngốc khoản nấu nướng.

Cho nên thời điểm tôi học được cách làm kẹo hoa lê, đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Lúc trước vào thời điểm hoa lê nở, tôi thấy vài nha đầu hái hoa lê đựng đầy mấy rổ, tò mò mấy cô ấy hái hoa làm gì. Sau đó biết được đây là lúc thích hợp để làm kẹo hoa lê, vô cùng hưng phấn muốn học. Các cô ấy đương nhiên không dám trái lệnh, kiên nhẫn mà dạy tôi.

Cũng may ngay từ đầu mấy cô ấy không lấy hoa lê để dạy tôi, bằng không năm nay không có kẹo hoa lê để ăn rồi. Các cô ấy lấy hoa khô cắt ra, đưa cho tôi thực nghiệm rất nhiều lần, rồi mới dùng hoa lê để làm thật. Sau khi làm xong tôi còn lấy một chút đưa cho Triệu Thống, đời này của tôi lần được được người khác khen “hiền duệ” bèn rất đắc ý.

Dư lại một chút tôi để dành ăn từ từ đến tháng sáu, tôi cũng biết rõ thời tiết này mà không ăn liền kẹo rất dễ bị chảy ra.

Ngày đó tôi đang ở hậu viện một bên nhai kẹo một bên đọc sách, bên trong thư phòng khá oi bức, nên khi nhiệt độ hơi giảm tôi liền đến hậu viện đọc sách hoặc viết vời lung tung.

Chắc là xem quá mức chú tâm, không chú ý Lưu Thiền đã tới phía sau tôi, mãi cho đến khi anh ta duỗi tay đoạt kẹo của tôi, tôi mới phát hiện.

Anh ta cầm lấy mâm kẹo, duỗi tay liền ném hai khối vào trong miệng nhai.

Cha tôi không ở đây, tôi liền không khách khí mà ném lễ tiết đi. Trừng trắng mắt nhìn anh ta, trong lòng niệm chú, sặc chết anh, sặc chết anh.

Có điều gia hỏa Lưu Thiền này thực quản nhất định rất thô, không thể có khả năng sặc chết được. Càng khiến tôi giận hơn chính là, anh ta còn vừa ăn vừa nói: “Một chút cũng không ăn nổi.”

“Không thể ăn ngươi còn ăn, ngươi là heo à?” Tôi căm giận nói, duỗi tay đoạt lấy mâm trong tay anh ta.

Anh ta phản ứng rất nhanh, nâng tay lên, anh ta so với tôi cao hơn không ít, như vậy tôi như thế nào cũng với không tới. Anh ta cúi đầu, trên mặt vô cùng nghi hoặc: “Ngươi… mắng ta? Ngươi dám?”

“Có gì không dám?” Tôi giận dữ kéo cánh tay anh ta, không ngờ lôi kéo làm tay anh ta run lên, mâm kẹo rớt xuống trên đất, khẳng định không thể nào ăn được nữa.

Thật ra tôi cũng không phải keo kiệt mấy khối kẹo, chỉ là càng nhìn Lưu Thiền càng không nén được giận, thấy anh ta làm rớt mâm kẹo tôi càng cho rằng anh ta cố ý, giận sôi máu lên. Rống với anh ta: “Ngươi ăn gạo hay là ăn cơm heo lớn lên? Ngươi là tên phế vật, ngoại trừ khi dễ người nhỏ yếu ra ngươi còn biết làm cái gì, hả?!”

Anh ta từ nhỏ đến lớn đều quen được sủng, nhất định không ai dám đối xử với anh ta như vậy, nghe xong môi đều run lên, chỉ vào tôi la lên: “Ngươi… Ngươi ngươi… Lớn mật! Phụ hoàng ta còn chưa bao giờ mắng ta như vậy, phụ hoàng mà trở lại ta sẽ bảo người chém đầu ngươi, ta muốn Thừa tướng…”

Tôi nghe thấy anh ta muốn liên lụy tới cha, khí xộc thẳng lên não, không chờ anh ta nói xong, liền hướng về phía anh ta rống: “Phụ hoàng của ngươi sẽ không trở lại nữa! Hai tháng nữa Lục Tốn sẽ đốt lửa lên thiêu liên doanh suốt bảy trăm dặm, bức phụ hoàng ngươi đến thành Bạch Đế, sang năm ngươi còn muốn gọi cha ta một tiếng ‘tương phụ’ [2] đấy!”

[2] tương phụ: cha nuôi

Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền ý thức được chính mình gặp rắc rối, sắc mặt Lưu Thiền trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, không nói một lời, trong đầu tôi loạn thành một đoàn, không biết nên chắp vá sửa sai thế nào , mở miệng ra lại không biết nên nói gì.

Lưu Thiền đột nhiên quay đầu hướng thư phòng chạy tới, tôi kinh hãi, biết sự tình không ổn, vội vàng đuổi theo.

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề

Truyện Hồi Mộng Tây Thục tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.