Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nâng Chén Tiêu Sầu Sầu Càng Sầu

Phiên bản Dịch · 2766 chữ

Tôi không biết miêu tả cảm giác kia như thế nào, nếu có thể dùng một cụm từ, tôi cảm thấy là, ngũ lôi oanh đỉnh.

Triệu Thống ở phía sau tôi say cười rộ lên, vừa cười vừa nấc. Tôi không thể chuyển động dù chỉ một chút, một cảm giác choáng váng ập đến, làm tôi thậm chí cảm thấy khó có thể đứng vững. Tôi cực lực ngăn chặn cảm xúc của chính mình, hít sâu mấy cái, mới miễn cưỡng dịch chuyển thân thể được một ít.

Anh ta đã theo cây cột trượt xuống, nằm liệt dưới đất.

Tôi cảm thấy chân mình phát run, hàn ý thâm nhập cốt tủy, tôi khó khăn đi đến bên cạnh Triệu Thống, mùi rượu nồng nặc lập tức ập vào trước mặt, tôi bất chấp mấy thứ này, ngồi xổm xuống hỏi anh ta: “Vừa rồi anh nói cái gì? Rốt cuộc vừa rồi anh vừa nói gì hả?”

Ánh mắt anh ta tan rã mà nhìn tôi, chỉ ngây ngô cười, trong lòng tôi lửa dâng lên, đoạt lấy bầu rượu trong tay anh ta, đem rượu còn thừa rót từ đỉnh đầu anh ta xuống, ai biết anh ta chỉ sửng sốt, thoáng run lên một chút, liền bắt đầu cười ha ha, còn kêu to: “Tuyệt, tuyệt lắm!”

Tôi thấy anh ta như vậy, thật sự không có khả năng trả lời nghi vấn của tôi, chỉ có thể gọi thuộc hạ tới đem anh ta bỏ vào phòng ngủ cho khách, anh ta vừa bị nâng dậy liền nôn ra, còn may là không phun lên chính mình, mặc dù vậy mùi trên người anh ta cũng đủ để người khác buồn nôn.

Say đến như vậy cả đêm cũng chưa chắc đã tỉnh lại, tôi đành phải về phòng ngủ mình trước. Cả đêm đều trằn trọc không ngủ được, trời vừa sáng liền có nha đầu đến gọi, bảo tôi đến nhà chính, lòng tôi dù sốt ruột cũng chẳng có biện pháp nào khác. Hôm nay là ngày đầu tiên tẩu tử tôi đến đây, theo như tập tục phải đến bái kiến cha mẹ tôi, còn phải đi từ đường tế tổ, trường hợp này tôi cần phải có mặt.

Tôi đi đến bên ngoài phòng Triệu Thống dạo vài vòng, bên trong truyền đến âm thanh rất nhỏ, hơi thở vững vàng. Lòng tôi nôn nóng, lại không thể kéo dài thời gian, rơi vào đường cùng chỉ có thể gọi Tiểu Lan tới, bảo cô ấy chú ý khi nào Triệu Thống tỉnh dậy phải báo cho tôi biết, hơn nữa nhất định không được để anh ta rời đi. Tiểu Lan lần đầu thấy tôi nghiêm túc phân phó cô ấy làm việc như vậy, vẻ mặt nghiêm túc đáp ứng.

Thời điểm tôi đến nhà chính, những người khác hầu như đều tới rồi. Tôi lén lút chạy đến bên cạnh nương đứng, bà cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, dường như phê bình tôi không nên đến tận lúc này mới đến.

Tôi vốn cho rằng chỉ đơn giản là kính ly trà, kính ly rượu sau đó vào từ đường thắp hương, ai biết ca và tẩu tôi hành lễ kính trà xong, tôi là vãn bối còn phải hành lễ với ca tẩu tôi và trưởng bối. Tiếp theo đi dâng hương, trong lúc đọc văn khấn cúng, hai người quỳ gối trước mặt tổ tông thao thao bất tuyệt, bô bô một câu tôi cũng không hề nghe vào. Trong lòng vô cùng lo lắng, không biết gia hỏa Triệu Thống kia đã rời giường chưa, vẫn chưa thấy Tiểu Lan lại đây tìm tôi, mà tôi lại không thể thoát thân được, trong lúc nhất thời lo lắng mất cả hồn vía.

Mãi cho đến gần buổi trưa, nghi thức mới xong toàn bộ, vốn còn phải tham gia gia yến, tôi lấy cớ đau bụng vội vàng rời đi. Lúc đang đi đến phòng dành cho khách thì thấy Tiểu Lan, cô ấy thấy tôi liền nói: “Tiểu thư, nhanh lên, Triệu công tử phải đi!”

Tôi đi theo cô ấy hầu như toàn là chạy, hoàn toàn không có chút bộ dáng thiên kim tướng phủ nào, thời điểm đến phòng dành cho khách phát hiện Triệu Thống đã rời đi, lập tức lại hướng cửa đuổi theo. Tiểu Lan chắc cảm thấy mình không hoàn thành nhiệm vụ, dọc theo đường đi giải thích với tôi, cô ấy thở hổn hển, thở nửa ngày tôi mới hiểu được chuyện là như thế nào.

Kỳ thật Triệu Thống vừa tỉnh lại không bao lâu, phát hiện mình đang ở phủ Thừa tướng, sau đó biết mọi người đều ở từ đường, có lẽ cảm thấy cả đêm trước mình quá thất thố, thấy có chút ngượng ngùng, nói gì cũng không chịu ở lâu, rửa mặt xong liền rời đi.

Thời điểm gần đến cổng tướng phủ[1], tôi thấy được anh ta, vẫn còn kịp, chậm chút nữa anh ta đã rời đi rồi.

*[1] tướng phủ: nhà hoặc nơi làm việc của vị quan văn đầu triều

“Triệu đại nhân!” Tôi kêu lớn.

Người gác cổng liếc mắt nhìn tôi một cái, có lẽ cảm thấy tôi làm như vậy không phù hợp thân phận, tôi cũng không để ý được nhiều như vậy, cũng may nhờ một tiếng gọi này, Triệu Thống đã dừng lại quay qua nhìn.

“Gia Cát tiểu thư.” Anh ta dùng tay che ánh mặt trời, kỳ thật ánh mặt trời cũng không lóa mắt đến thế, xem ra một đêm say rượu, hiện tại tỉnh rượu rồi cũng đau đầu lợi hại đây.

Tôi chậm lại, dùng tay đè đè ngực, ổn định hơi thở một chút, đi qua bên cạnh anh ta: “Thế nào, huynh tính không chào mà về sao?”

“Không dám không dám.” Anh ta chắp tay vái chào, “Đêm trước là do tại hạ thất thố, hiện giờ chỉ mong muốn hồi phủ rửa mặt thay quần áo, ngày khác lại tới cửa nói lời cảm tạ.”

Lòng tôi cười lạnh một tiếng, hừ, khiến tôi một đêm trằn trọc khó ngủ như vậy, tưởng được ra về tiện nghi như vậy sao?

“Triệu đại nhân như vậy từ tướng phủ đi ra ngoài, sợ là không tốt chút nào?” Tôi đánh giá anh ta một chút.

Quần áo cả người anh ta đều nhăn nhúm, tóc tuy rằng đã chải qua loa, nhưng vẫn khá rối, đôi mắt sưng đỏ như đã khóc, bộ dáng quả thật chật vật.

“Vẫn là chỉnh trang một chút trước khi hồi phủ chứ.” Tôi nhẹ nhàng tỏ ý tốt, ý bảo anh ta quay lại đi.

Anh ta như cũ không nhúc nhích, nhìn qua có chút do dự.

“Triệu đại nhân chắc là không nhớ rõ,” tôi thấy nhất định phải cho anh ta điểm kích thích mới được, “Tối hôm trong lúc say rượu các hạ có nói… say ngữ[2], nhưng đều nói say rượu mới nói lời thật lòng, hôm nay Linh Hề phải thỉnh giáo đại nhân một chút.”

*[2] say ngữ: lời nói trong lúc say rượu

Sắc mặt Triệu Thống trắng bệch, vốn dĩ anh ta tỉnh rượu sắc mặt đã không tốt, bây giờ hoàn toàn nhìn như không còn giọt máu nào. Anh ta mang vẻ mặt xấu hổ mà nói: “Nếu là say ngữ, sao có thể tin được.”

Tôi thấp giọng cười một chút, ngữ khí càng thêm kiên quyết: “Linh Hề vẫn xin được thỉnh giáo.”

Anh ta trải qua một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng quyết định muốn biết lúc say mình đã nói gì rồi mới có kế sách, liền hướng bên trong phủ đi: “Không dám thỉnh giáo, luận bàn mà thôi.”

Tôi để anh ta trước tiên ở trong phòng của khách chỉnh trang mình cho tốt trước, sau đó bày đồ ăn ở đình ngắm cảnh trong hậu viện. Giờ phút này anh ta hiển nhiên cũng nóng vội cho nên động tác rất nhanh, đồ ăn vừa mới mang lên đã thấy anh ta từ đường nhỏ bước tới.

Anh ta vén áo bào lên ngồi xuống, nhìn thấy cái ly để trên bàn, bất đắc dĩ cười: “Không phải lại uống rượu nữa chứ.”

“Là trà, uống đi, để suy nghĩ cho rõ ràng một chút.” Tôi dùng khẩu khí mệnh lệnh nói.

Anh ta ngửa đầu uống một ngụm, buông cái ly nói thẳng: “Ngày hôm qua không biết tại hạ nói gì mạo phạm.”

“À, cái này.” Tôi làm bộ thoải mái, hiện giờ anh ta đã ở trong lòng bàn tay, tôi càng khí định thần nhàn, càng có thể làm chủ cuộc trò chuyện. Loại phương pháp này chính là kinh nghiệm tôi rút ta sau nhiều năm làm phóng viên.

“Triệu đại nhân đối trăng sáng ngâm thơ, Linh Hề cảm thấy câu thơ kia thật là tinh diệu, chỉ tiếc các hạ men say nặng nề, không thể nghe rõ, cho nên muốn được thỉnh giáo lại.” Tôi nói.

Nghe thấy chính mình không hề tiết lộ thiên cơ, anh ta nhẹ nhàng thở ra, ăn chút đồ ăn: “Ồ? Tại hạ có nói gì sao? Không nhớ rõ.”

Tôi giương mắt nhìn anh ta: “Các hạ hình như nói là ‘Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu. Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.’[3] Linh Hề xin được thỉnh giáo câu này.”

*[3] Trích bài thơ “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn việt hiệu thư thúc Vân” (Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) – Lý Bạch

Dịch nghĩa đoạn trên:

Người bỏ ta đi mất,

Ngày hôm qua không thể giữ lại.

Người làm loạn tâm ta,

Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền.

Đôi đũa của anh ta dừng lại, liếc tôi một cái, cười nói: “Chỉ là say rượu loạn ngữ thôi mà, bất thành văn.”

Tôi lại thấp giọng cười một chút, nghĩ thầm, tôi nhất định phải bức anh ta nói ra, vì thế tôi tiếp tục: “Còn có một câu nữa, ‘Thương tiến tửu, bôi mạc đình! Dữ quân ca nhất khúc, Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính: “Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh! Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.’[4], xin được thỉnh giáo toàn bài thơ.”

*[4] Trích bài thơ “Thương tiến tửu” (Xin mời rượu) – Lý Bạch

Dịch nghĩa đoạn trên:

Xin mời uống rượu

Chớ có ngừng chén

Tôi xin ca một khúc cho các anh

Xin các anh vì tôi lắng tai nghe

Chuông trống cỗ bàn không đáng quý trọng

Chỉ xin được say hoài không muốn tỉnh

Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm

Chỉ có kẻ uống rượu mới để lại tên tuổi

Anh ta một chút biểu tình ngoài ý muốn đều không có, ngược lại cười ha ha mà nói: “Đây chỉ là cảm nghĩ lúc say của tại hạ mà thôi, đâu ra toàn thơ chứ?”

Lòng tôi kích động tột đỉnh, đã chắc chắn suy đoán của mình, nhưng trên mặt tận lực không lộ biểu cảm nào: “Không nghĩ tới Triệu đại nhân tài cao bát đẩu, học phú ngũ xa[5], câu thơ này ý cảnh rất tốt, hẳn là nên viết lại, lưu truyền với đời sau.” Nói xong tôi lập tức lôi giấy mực đã chuẩn bị tốt bên cạnh ra.

*[5] tài cao bát đẩu, học phú ngũ xa: tài cao xuất chúng, học thức uyên bác

Lúc này anh ta mới hoảng sợ, liên tục thoái thác: “Không thể không thể, câu thơ như vậy khó có thể trưng bày nơi thanh nhã, sao lại…”

“Triệu đại nhân quá mức khiêm tốn rồi.” Vừa nói tôi đã bắt đầu viết một câu “Khí ngã khứ giả”, nhưng tôi lại dùng chữ giản thể.

Anh ta cũng không hề phát hiện, thấy cản tôi không được, anh ta than một tiếng, đứng dậy chắp tay thi lễ, ngữ khí có chút cứng ngắc nói: “Ngày đó chỉ là say ngữ, vẫn chưa phải là thơ hoàn chỉnh, khiến Gia Cát tiểu thư thất vọng rồi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Tôi không ngăn cản anh ta, tự mình viết ra cả hai bài thơ của Lý Bạch, gác bút, đem hai tờ giấy đặt ở bên cạnh, tiếp tục ăn.

Quả nhiên không bao lâu sau anh ta vòng vèo quay lại, sắc mặt hình như lại trắng hơn một chút, nhưng trong mắt tràn đầy kích động. Anh ta đi tới, cũng không giống trước kia vừa thấy mặt là hành lễ, anh ta thấy hai tờ giấy bên cạnh tôi liền cầm lên xem, vừa mở ra nhìn liền hút khí lạnh, tôi thấy tay anh ta đều run cả lên.

“Cô rốt cuộc là ai?” Anh ta buông giấy, ánh mắt sáng quắc.

“Ngồi.” Tôi vẫn là cái ngữ khí không nhanh không chậm này, nhìn anh ta ngồi xuống có chút máy móc.

“Anh ở phủ Thừa tướng uống rượu say cả một đêm, buổi sáng hôm nay tôi lại là người giúp anh xử lý, hiện tại còn mời anh ăn cơm trưa, anh không cảm thấy vấn đề này hẳn phải là tôi hỏi hay sao?” Tôi đã hoàn toàn dùng ngôn ngữ hiện đại không hề che dấu: “Anh là ai?”

Anh ta hít sâu một hơi, dáng vẻ như đang áp chế cảm xúc, cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Tôi tên Tiếu Thừa Khanh.”

Điểm này tôi không dự đoán được, kinh ngạc nhìn anh ta: “Là anh?” Ngay sau đó tôi nhớ đến trước lúc đến đây gặp gỡ anh ta, “Cũng khó trách.”

Anh ta có vẻ không hiểu, “Chúng ta biết nhau sao?”

“Tôi là Cát Dị Mẫn.” Tôi bình tĩnh nói.

Anh ta vẫn cứ mang vẻ mặt nghi hoặc, hẳn là không nhớ ra tôi. Tôi thở dài một hơi, chẳng lẽ sự tồn tại con người của tôi nhạt nhẽo đến thế sao?

“Nghệ danh là tên thật đấy?” Tôi thấy anh ta vẫn không phản ứng, “Chính là người ngồi ở phía trước anh khi xe buýt gặp tai nạn?”

Lúc này anh ta rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, “Thực xin lỗi, cách lâu lắm rồi nên không nhớ rõ.”

“Cách lâu lắm rồi?” Tôi cảm thấy kỳ quái, “Anh đã đến đây bao lâu rồi?”

“Sáu năm, còn cô?” Anh ta hỏi.

Tôi kinh ngạc, sinh ra cảm giác đồng tình đối với anh ta, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi tới chưa được mười tháng.”

Anh ta cũng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, nhưng lập tức chuyển sang biểu tình ảo não: “Điều này cũng quá không công bằng!”

“Oa, lão đại, anh có lầm hay không, loại chuyện này không phải tôi có thể khống chế, anh cũng được làm đích trưởng tử của Triệu Tử Long đấy thôi.” Tôi chưa bao giờ cảm thấy được tiếp tục dùng Hán ngữ hiện đại để nói lại vui sướng như vậy.

“Cô đừng tưởng bở! Thân sinh nhi tử của ông ta còn mấy năm nữa mới sinh ra, cô còn trở thành Gia Cát Kiều đấy, còn có thể nhìn thấy Tôn Quyền, Chu Du, còn có Quan Vũ, Trương Phi, còn không phải là tham quá sao?”

Nói xong anh ta cũng ha ha cười, cả khuôn mặt giãn ra: “Mà tôi thật ra cũng đã gặp qua Quan Công và Trương Phi, kỳ thật mặt đỏ cũng chỉ tính là hồng, mặt đen cũng bất quá chỉ là do phơi nắng quá độ mà thôi. Nhưng mà…” Anh ta đắc ý ngó tôi, “Loại cơ hội này cô có tưởng cũng không tới.”

“Vậy anh có được giật râu Gia Cát Lượng không?” Tôi tuy rằng trong lòng có chút hâm mộ hiểu biết của anh ta, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ.

Anh ta sửng sốt, tiếp theo, dường như cùng một lúc, hai chúng tôi nhìn nhau bật cười ha hả.

Cười một hồi lại dần dần trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe tiếng gió thổi qua lá cây “sàn sạt”, truyền đến cùng với tiếng chim hót.

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.