Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1016 chữ

Anh Thiên xách chiếc ba lô của Thục Ly lên vai bước ra trước. Anh Dương bước xuống mở cốp xe, sắp xếp ngay ngắn gọn gàng đống hành lý ít ỏi. Thục Ly được ưu ái ngồi kế cửa sổ, sẵn tiện cho việc ngắm cảnh xung quanh:

- Anh Dương, chị Thanh, buổi sáng vui vẻ.

- Buổi sáng vui vẻ nhé - anh Dương thắt dây an toàn, ngoái đầu lại mỉm cười với em. Nụ cười ấy vẫn giống như mọi hôm, dịu dàng ấm áp.

Anh Thiên nhíu mày:

- Anh nhớ chỉ gọi điện rủ thằng Dương thôi mà chứ có gọi em đến đâu? Hôm nay em không bận à?

- À, ý anh là có thêm em nên xe chật chỗ chứ gì? Có em nên anh không được ngồi ghế phụ với anh Dương chứ gì. Anh chê em à? - Thanh bĩu môi.

- Ừ - anh Thiên đáp, câu trả lời này cũng khiến Thanh bất ngờ quá rồi, cứ nghĩ anh Thiên sẽ nhường nhịn mình giống như hằng ngày vậy mà trông hôm nay anh Thiên cứ cọc cọc khó chịu, mặt mũi cứ nhăn nhúm lên hết cả. Chị Nguyệt nghe thấy thế liền vỗ nhẹ vào đùi của anh Thiên, khẽ lắc đầu.

Không khí trầm hơn hẳn, xe cũng bắt đầu lăn bánh. Thục Ly luôn xoay người nhìn mãi ra thế giới phía sau khung kính xe, trong suốt chuyến đi cũng chỉ nghe thấy được tiếng của chị Nguyệt và Thanh trò chuyện. Anh Thiên ngồi cạnh cũng đã ngủ gật đi. Anh Dương dừng xe trước một cửa tiệm bán bánh mì theo lời của chị Nguyệt. Thục Ly ngồi gần cửa nhất liền được giao cho một nhiệm vụ quan trọng đó chính là mua bánh mì:

- Chị một, anh Thiên một, em một, hai người có muốn ăn không? - chị Nguyệt vỗ vỗ vai Thanh.

- Em không.

Anh Dương không trả lời, lập tức mở cửa bước xuống xe. Thục Ly nghe lời chị dặn cũng liền đẩy cửa đi mua ngay. Em không nghe thấy anh Dương lên tiếng nên có lẽ anh cũng không muốn ăn giống Thanh đi. Thục Ly không để ý, bước chân thẳng lên bục cầu thang, chẳng hiểu vì sao liền vấp mà ngã té. Anh Dương đứng gần quầy bán vẫn luôn để ý đến Thục Ly, thấy em chúi người về phía trước liền đưa tay đỡ ngang hông:

- Em không sao chứ? Làm anh giật mình rồi.

Thục Ly đứng lại cho ngay ngắn, lắc đầu huơ tay bảo không sao cả thì anh Dương lúc này mới buông em ra. Thục Ly bước vào trong gọi bánh mì, vậy mà anh Dương cũng bước vào đứng phía sau lưng của Thục Ly, đôi mắt hướng xuống trông chừng rất cẩn thận cho đến khi người bán bánh mì cho hết cả ba ổ vào trong túi giấy:

- Có phải anh đã làm gì không đúng với em không? Hay là do...-

Anh Dương vẫn chưa nói xong, Thục Ly liền cất tiếng cắt ngang lời:

- Không phải đâu. Anh đối xử tốt với em, em rất vui. Nhưng mà là do em không quen. Anh đừng lo lắng về chuyện đó.

“ Là do em để ý anh".

Anh Dương nhìn em, Thục Ly vẫn luôn cúi đầu như thế. Những biểu cảm trên khuôn mặt em, anh Dương không thể nào nắm bắt được:

- Anh không biết nói thế nào với em, thôi thì trong khoảng thời gian mà em sống ở đây, hãy để anh bảo vệ em. Giống như ban nãy vậy. Ít nhất thì anh có thể trông chừng để em không bị ngã.

Anh Dương mỉm cười, đặt tay lên tóc Thục Ly, nhẹ nhàng xoa xoa trấn an em. Cuộc nói chuyện tuy nhanh gọn nhưng rốt cuộc vẫn đổi lấy được một cái gật đầu đồng ý từ Thục Ly. Thanh kéo cửa xe xuống, nói lớn:

- Anh, nhanh lên đi thôi.

Thục Ly mở cửa xe đưa bánh mì cho anh chị, còn phần em lại gói gọn mang bỏ vào trong ba lô. Trong suốt chuyến đi, không ai nói với nhau câu gì, chỉ có âm thanh từ chiếc loa không dây vẫn luôn phát nhạc đều đều. Anh Dương dừng xe trước cổng công viên rồi quay xe tìm chỗ đậu. Anh Thiên cùng chị Nguyệt vào trước để mua vé, đến lúc này chị Nguyệt mới vỗ vai anh trai của mình rồi hỏi:

- Hôm nay anh làm sao thế? Anh không khỏe ở chỗ nào hả? Sáng nghe anh nói chuyện sao em thấy anh khó ở thế?

- Anh phát hiện, em gái thằng Dương không có hảo cảm tốt lắm với Ly - anh Thiên lấy trong túi quần ra chiếc ví - bé gái khoảng mười lăm tuổi thì mua vé người lớn hay trẻ em thế? Tính theo chiều cao sao?

- Vâng ạ! - người bán vé đáp.

- Cái gì mà hảo cảm với không hảo cảm? Làm sao anh biết? Anh quen biết Thanh đâu phải mới đây, mắc gì lại không hảo cảm.

- Vậy cho tôi năm vé, cảm ơn - anh Thiên xoay người lại - cái hôm Dương nó vừa đi công tác về đã chạy ù qua nhà mình đây, cũng phải thôi. Em cứ chị chị em em mãi nên cũng không để ý gì cả - anh Thiên gõ nhẹ vào đầu chị Nguyệt xong lại đưa cho chị năm chiếc vé vừa mua được.

Chị Nguyệt se se nhẹ mép tờ vé mà đứng ngẩn ra một chút. Nhớ lại hôm ấy, Thanh chỉ nũng nịu đòi anh trai gắp thức ăn cho thôi kia mà. Anh Thiên đã nhạy bén đến đâu mà có thể nhìn thấy được như thế kia? Tai nghe không bằng mắt thấy, sau khi biết được suy nghĩ của anh trai, chị Nguyệt đường như đã để mắt đến Thanh hơn mọi lần. Mặc dù trông Thanh vẫn luôn bám dính với anh Dương giống như mọi khi.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.