Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1266 chữ

Kể từ khi ở nhà cho đến khi vào công viên, anh Thiên vẫn luôn đi kè kè phía sau của Thục Ly. Mỗi lần đi qua một chuồng thú, anh Thiên liền đứng lại vài đôi ba phút đợi em quan sát. Hồi còn nhỏ anh Thiên vẫn luôn như thế, chỉ khác có điều người anh đi theo bây giờ là Thục Ly chứ không phải chị Nguyệt nữa. Thục Ly kéo nhẹ tay áo anh Thiên, anh liền nhanh chóng cúi người xuống:

- Anh, thỏ. Người ta cho nó ăn kìa – Em chỉ tay về phía trước.

- Em muốn cho nó ăn à?

Thục Ly gật đầu, đôi mắt đường như tỏa sáng lấp lánh và mở to hết cỡ. Anh Thiên cũng vui khi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được dáng vẻ khi thích thú một thứ gì đó của cô em gái.

Thanh kéo anh Dương đi nhanh về trước, đứng ngay phía trên Thục Ly. Thanh lắc tay của anh Dương nói vài câu rồi chỉ về phía chuồng thỏ phía trước. Thục Ly đứng phía sau cũng có thể nghe rõ được cuộc trò chuyện của hai người, đại loại như Thanh cũng muốn được cho thỏ ăn giống như em. Anh Thiên một vài phút trước đã rời đi để hỏi thăm người trông chuồng, hiện tại vẫn chưa quay về. Thục Ly nắm chặt gấu váy ngước mặt về phía trước, em lại vô tình nhìn thấy bóng lưng của anh Dương và Thanh, trong lòng Thục Ly bỗng dưng lại cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.

Thanh lùi về sau vài bước lại đụng mạnh một cái vào Thục Ly, khiến em giật mình mà không kịp giữ thăng bằng, cả người em đổ về phía sau. Tay của Thục Ly theo phản ứng liền chống mạnh xuống đất, gây ra tiếng động không nhỏ. Anh Dương nghe thấy tiếng động liền xoay người về đằng sau. Trông thấy em ngã, anh Dương nhanh chóng muốn chạy đến đỡ em đứng dậy nhưng trong phút chốc Thanh đã bắt nhịp nhanh hơn, Thanh kéo lấy áo anh Dương mà nói:

- Anh, em đau.

Nhưng rõ ràng, người bị ngã là em mà. Nhưng rõ ràng, người bị thương cũng là em mà.

“ Kết quả vẫn là anh để em bị ngã rồi".

Thục Ly mím môi, nhanh chóng đứng dậy rồi phủi phủi quần áo. Em lượm lại chiếc nón bị rơi trên mặt đất đội vào, cố gắng che giấu đi vết trầy xước sớm đã rướm một ít máu trên đôi bàn tay. Từng viên đá nhỏ li ti như ghim sâu vào trong lòng đôi bàn tay Thục Ly, đau đến tê dại như thế này:

- Em xin lỗi vì đứng đằng sau lưng anh chị mà không lên tiếng, làm chị Thanh bị đau rồi. - Thục Ly cúi gầm mặt, trong khóe mắt lại bắt đầu rưng rưng.

- Em không sao chứ? Có đau ở đâu không? – anh Dương lo lắng hỏi thăm, cánh tay phía bên này vẫn đang bị Thanh giữ chặt, nếu như là bình thường thì anh sớm đã cúi thấp người để nhìn rõ khuôn mặt của Thục Ly, giống như trước đây. Em kịch liệt lắc đầu, đôi tay bắt đầu khép chặt hơn, chạm vào vết thương đau đến điếng cả người.

- Em không sao đâu. Anh chị cứ tham quan tiếp đi ạ. Em đi tìm chị Nguyệt - Thục Ly quay người, cố gắng chạy thật nhanh trước khi nước mắt trực tràn ra khỏi khóe mi.

Anh Dương kéo tay Thanh ra, nghiêng đầu nghiêm giọng hỏi:

- Tại sao em không nói xin lỗi? Em ấy mà bị đau rồi thì em sẽ nói thế nào với Thiên và Nguyệt?

Thanh khoanh tay lại trước ngực, khó chịu:

- Em bị đau mà. Sao anh chỉ hỏi han con bé ấy? Em có phải em gái của anh không vậy?

 

- Lần sau nếu em vẫn như vậy thì ngoan ngoãn mà ở nhà đi.

Nghe đến đây, Thanh thật sự bất ngờ đến mức không thể giả vờ được nữa. Người anh trai trước giờ luôn chiều chuộng mình vậy mà giờ đây lại vì một đứa con nít không thân quen gì mà có thể thốt ra với mình như thế. Thanh trong lòng không phục, lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh Dương cũng không đôi co với Thanh mà nhanh chóng chạy theo sau Thục Ly.

Chị Nguyệt ngồi ở hàng ghế đá gần đó gần như đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Ngay sau khi trông thấy cô em gái nhỏ chạy đến chỗ mình, chị Nguyệt liền đứng dậy mà đi ra với Thục Ly. Chị Nguyệt xòe đôi bàn tay của em ra mà lại cảm thấy xót vô cùng. Thục Ly ngồi ngay ngắn trên băng ghế, đợi chị Nguyệt mở chai nước suối để mà rửa tay. Chị Nguyệt vuốt nhẹ đôi gò má của Thục Ly:

- Mắt em sao hơi đỏ đỏ thế này.

Thục Ly choàng tay ôm lấy cổ chị Nguyệt, em hơi hít hít mũi giọng thủ thỉ:

- Chị ơi, em muốn về nhà. Em muốn về nhà.

Chị Nguyệt vỗ vỗ nhẹ vào lưng của Thục Ly, cố gắng trấn an em. Anh Dương rõ ràng đứng ngay trước mắt em như thế, vậy mà lại cách xa vời vợi. Thục Ly chầm chậm nhớ lại khoảng khắc lúc ấy, rốt cuộc thì anh Dương đã có biểu cảm như thế nào? Anh Dương liệu có lo lắng cho em nhiều hay không?

- Nguyệt, Ly. Vẫn ổn cả chứ?

- Anh đừng đến đây, em với anh Thiên sẽ đưa Ly về nhà – chị Nguyệt ôm chặt lấy Thục Ly.

- Hay là để anh lấy xe rồi mình... – anh Dương đề nghị.

- Không cần đâu ạ, anh với Thanh ở lại chơi vui.

Chị Nguyệt đẩy tay anh Dương, nhẹ nhàng đỡ Thục Ly xuống rồi gọi điện thoại cho anh Thiên. Chỉ riêng hành động cố tình đẩy ngã em của Thanh, đã khiến chị Nguyệt đay nghiến. Bất quá phải làm sao bây giờ, Thanh lại là đứa em gái duy nhất của anh Dương nên chị Nguyệt bèn khó chịu lây cả anh vậy. Anh Thiên quay trở lại rồi, gương mặt cũng khó chịu không kém, anh Thiên cẩn thận ngồi xuống xem xét vết thương của Thục Ly song lại hỏi anh Dương:

- Tôi mới đi có một chút, sao cậu lại để em gái tôi thành ra như thế này?

Anh Dương im lặng không nói gì, hôm nay Thanh biểu hiện cũng rất lạ so với hằng ngày:

- Không phải đâu, tại chị Thanh không thấy em nên mới thế. Anh chị đừng cãi nhau, em cũng đâu có sao đâu - Thục Ly nở nụ cười mà nói.

Anh Thiên xoa nhẹ đầu em, thở phào rồi lại vỗ vai anh Dương, hẹn chia tay tại đây. Anh chị dẫn Thục Ly bắt xe taxi về trước còn anh Dương và Thanh sẽ lái xe về sau. Có lẽ chị Nguyệt vẫn còn hơi nhạy cảm từ sau khi nghe vài câu anh Thiên nói trước đó, cộng thêm chị Nguyệt cũng đã nhìn thấy cảnh đôi co ban nãy, trong người thật sự não nề mà:

- Anh chỉ nói vậy thôi nhưng mà thằng Dương ấy nó không có làm gì hết. Chung quy thì có lẽ do anh nhờ vả nó quá.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.