Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1186 chữ

Tối hôm ấy, Thục Ly đã vào xem trang facebook cá nhân của anh Thiên lẫn chị Nguyệt nhưng thật kỳ lạ rằng dù có tìm kiếm như thế nào thì em vẫn không tìm thấy anh Dương. Thục Ly ngoan cố liên tục gõ tên vào thanh công cụ tìm kiếm rồi lại xóa đi, tắt hết tab di động lại tiếp tục bật lên. Thục Ly vẫn không tìm thấy anh Dương. Em đã cố gắng lục tung cả danh sách, nhấn vào trang cá nhân của từng người để kiểm tra nhưng đều vô vọng. Thục Ly tắt màn hình điện thoại, kéo chăn che kín hết cả người.

“Dừng lại thôi, đây chính là tín hiệu nói rằng mình nên ngừng tìm kiếm thôi. Sao lại thế này”.

Một tuần trôi qua vậy mà lại vô cùng vất vả, kiến thức mới, giáo viên mới, bạn bè mới. Tất cả mọi thứ, Thục Ly phải nhanh chóng thích ứng và làm quen, cái cảm giác lạc lõng ấy lại không ngừng bám lấy em dai dẳng đến mức kiệt quệ. Hơn hết cả, những ngày này em đều không có cơ hội để có thể trò chuyện cùng anh chị, cơ hội để gặp mặt anh Thiên hình như cũng không hề có.

Anh Dương ngồi trên bàn làm việc chất đầy không biết là bao nhiêu giấy tờ, chỉ cần nhìn thôi là muốn nhức hết cả đầu lên. Ly cà phê trên bàn vẫn chưa vơi đi một ít nào đã nguội lạnh. Khoảng một vài phút anh liền sẽ nhìn ra bên ngoài cánh cửa sổ kia một lúc, lại ngán ngẩm thở dài. Ban đầu anh nghĩ Thục Ly ngã có lẽ sẽ đau một chút thôi, vài ngày rồi sẽ không sao nữa, thật không ngờ phản ứng của anh Thiên và chị Nguyệt lại như thế. Trước đây ngoại trừ lúc đi công tác ra, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì anh Dương luôn đều đặn đến nhà anh Thiên chơi như một thói quen. Mấy hôm trước, anh Dương đã cố tình gọi điện đến để hỏi thăm chuyện như thế nào rồi, kết quả máy của anh Thiên cứ để bận mãi:

- Sao thế? Đèn không bật, rèm không vén, em định làm ổ trong đây sao? - anh Triết đẩy cửa nhấn nút bật công tắc đèn lên - từ chủ nhật tuần rồi trông em và con bé Thanh cứ làm sao ấy, chuyện gì xảy ra thế?

- Ừm, em có chút chuyện với thằng Thiên - anh Dương xoa xoa hai ngón tay – em tệ thật.

“ Mới mấy phút trước còn nói gì mà sẽ chăm sóc tốt cho em ấy lại không thể thực hiện được”.

Anh Triết bày ra bộ mặt khó hiểu, đứa em trai này của anh trước giờ chưa bao giờ trầm tư đến như thế. Anh Triết thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai anh Dương:

- Trưa nay có muốn ăn cơm cùng anh không? Sẵn tiện dịp này thì em với Thanh có gì thì giải quyết một thể. Cha mẹ ở nhà cũng đủ ngột ngạt lắm rồi.

Anh Dương gật đầu đồng ý, cơn mệt mỏi lại bắt đầu kéo đến, đôi vai này làm sao mà lại nhức mỏi khó chịu đến như thế. Cứ như thể gánh nặng ngày càng chồng chất. Hô hấp cũng thật khó khăn.

Chị Nguyệt ngồi trên ghế sofa, lôi ra cuốn album cũ, đa số chỉ toàn là hình của anh chị từ hồi con nhỏ. Lúc ấy Thục Ly vẫn chưa sinh ra, ở nhà ba mẹ cũng chẳng giữ lại cuốn album nào nên em cũng rất tò mò và thắc mắc muốn xem thử. Anh Thiên và chị Nguyệt là năm một, chiều cao lúc nhỏ cũng không chênh lệch là bao nhiêu, lại còn tròn tròn trắng trắng, trông rất là đáng yêu. Ba mẹ của Thục Ly vẫn hay thường trêu em khi vừa mới sinh ra, da nhăn nhúm lại mắt một mí, trông chẳng đáng yêu tí nào vậy mà chẳng biết làm sao khi lớn lên, đôi mắt của em lại hai mí rõ ràng đến như thế. Thục Ly lật đến giữ cuốn album, đây là ảnh chụp ở nhà cũ của bà ngoại, mọi người trong ảnh đều mặc quần áo tinh tươm, tay cầm bao lì xì:

- Chị Nguyệt, đây là dịp Tết ạ?

Chị Nguyệt gật đầu đồng ý với Thục Ly:

- Ừ, dịp Tết này. Lúc này cô út vẫn chưa gặp được dượng út. Đây là chị, anh Thiên - chị Nguyệt vừa nói, vừa chỉ tay vào từng người trong tấm ảnh - anh Triết, chị Dạ, anh Dương và Thanh - Thục Ly đưa mắt quan sát theo từng ngón tay của chị Nguyệt, hóa ra anh Dương lúc nhỏ trông như thế này.

“Vậy chẳng phải, chị Thanh là thanh mãi trúc mã với anh Dương rồi ư? Nói như vậy thì...”.

Thục Ly như cuốn theo câu nói của chị Nguyệt, “anh Dương và Thanh” sao lại nghe hợp nhau đến như thế, đến mức trong tấm ảnh thuở nhỏ này, hai người bọn họ sớm cũng đã đứng cạnh nhau. Bỗng dưng chị Thanh tặc lưỡi, nhấn mạnh liên tục ngón tay lên tấm ảnh, nói chính xác hơn là nhấn vào khuôn mặt của Thanh. Thục Ly rất muốn lên tiếng hỏi chị làm sao thế nhưng em không biết làm cách nào để cất lời cả:

- Cái con bé này sao lớn lên lại xấu tính như thế? Rõ ràng hai người anh trai tốt tính thế.

- Chị Thanh có hai người anh trai ạ? - Thục Ly bất ngờ, nhướn mày hỏi.

- Ừm, là người này - chị Nguyệt chỉ tay vào anh Triết - anh lớn nhất đó và người này - chị Nguyệt chỉ tay vào anh Dương - anh nhỏ, chị nói với em, cái con bé này chính là bị anh trai của mình chiều hư rồi. Chắc con bé nghĩ em nhỏ tuổi hơn sẽ được cưng chiều nên mới như thế. Thật là chị đợi cả tuần nay một câu xin lỗi đàng hoàng rồi vậy mà không thấy bóng dáng đâu cả.

Thục Ly chớp chớp mắt ngẩn cả người ra, em không biết bây giờ mình có nên mừng thầm trong lòng hay không đây, hóa ra anh Dương và Thanh lại chẳng phải mối quan hệ đó. Em thật sự vui biết bao, trong bụng thật sự như muốn mở hội vậy. May mắn rằng ngày hôm ấy, em đã không ăn đi số kẹo được cất giữ cẩn thận trong chiếc hộp giấy đó.

Thục Ly nhanh chóng chạy vào phòng, cuộn tròn mình trong chiếc chăn nhỏ. Chị Nguyệt trông thấy hành động lạ của Thục Ly lại cảm thấy vô cùng khó hiểu. Mấy ngày nay nhìn em có vẻ buồn buồn vậy mà chỉ sau khi xem hết được một nửa cuốn album này lại có thể khiến em tràn đầy sức sống như thế ư.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.