Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1219 chữ

Cả nhà anh Dương ngồi quay quần bên chiếc bàn ăn nhỏ, cuộc hẹn ăn trưa hôm trước chỉ diễn ra được một nửa thì Thanh và anh Dương lại bất đồng ý kiến với nhau. Xem thấy Thanh không có chút gì gọi là biết lỗi cả nên anh Dương cũng không muốn tiếp tục dùng bữa, anh trả hết tiền cho thu ngân rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ về. Hôm nay vừa đúng dịp cuối tuần, cả nhà rảnh rỗi mới có được một bữa ăn chung. Bình thường mẹ anh Dương ít khi xuống bếp, đa số mọi người đều tự trích tiền đi ăn riêng ở bên ngoài. Anh Triết đụng nhẹ tay Thanh, thì thầm:

- Hôm nay mẹ cố tình vào bếp đấy, ngoan ngoãn ăn ngon vui vẻ rồi tìm Dương mà xin lỗi, biết chưa?

Thanh gật đầu đồng ý thỏa hiệp, chẳng qua đẩy ngã em họ nhà người ta có một cái quên không xin lỗi, lại bị chính anh trai mình nóng giận không thèm nói chuyện như thế này, thật là lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy. Anh Dương im lặng dùng bữa, xuyên suốt câu chuyện cũng chẳng góp vào một tiếng nào. Thanh có để ý thấy, trong lòng lại cảm thấy hình như mình đã làm sai thật. Đối với người anh trai trong nhà là anh Dương, lời xin lỗi có thể nói nhưng với Thục Ly thì không. Anh Dương dành nhiều thời gian cho em gái nhà bên đấy nhiều hơn Thanh, cô khó chịu, trong lòng lại uất ức cảm thấy anh Dương chẳng tinh tế, cũng chẳng biết bênh vực người trong nhà chút nào cả.

Dọn dẹp bàn ăn xong, anh Dương liền quay trở về phòng ngay, đến cơ hội nói chuyện cũng thật khó. Thanh gõ nhẹ cửa, lên tiếng kêu anh Dương:

- Sao đấy?

- Anh, nói chuyện với em một chút đi. Em năn nỉ.

Anh Dương không lên tiếng nữa, cũng không ra ngoài mở cửa. Thanh vẫn đứng ở đấy mà gõ:

- Anh, em sai rồi. Thật đấy, hôm ấy đúng là em cố ý thật nhưng mà cũng đâu có gì đó tát lắm đâu anh.

Thanh vừa dứt câu, anh Dương đã mở cửa đứng chắn ngang. Anh khoanh tay trước ngực mà nhìn Thanh:

- Sao em lại hành xử như thế? Em nói em sai rồi vậy thì câu xin lỗi của em để ở đâu?

- E...em...em – Thanh lúng túng – nhưng mà đến bây giờ mới gặp để nói xin lỗi thì ngại lắm anh.

Anh Dương quan sát thấy biểu hiện của Thanh, xem ra cũng có chút gì đó gọi là thành ý. Anh Dương thở dài một hơi rồi xoa xoa nhẹ đầu Thanh, anh khẽ gật đầu đồng ý tha lỗi và thỏa hiệp với cô. Thanh vui vẻ nhảy cẫng cả lên. Cuối cùng thì sau hơn nửa tháng chiến tranh lạnh, người anh trai yêu dấu cũng đã chịu nói chuyện với Thanh. Vấn đề chỉ còn lại việc làm thế nào để anh Thiên và chị Nguyệt nguôi giận đi một chút. Mấy ngày này anh Dương đã thử liên lạc rất nhiều lần nhưng không ai nghe máy cả, nhắn tin thì vẫn xem đều đều. Anh Dương còn nghĩ cách nhanh nhất để giải quyết là đến tận nhà gặp mặt nói chuyện, vậy mà cớ sao mỗi lần đến lại chẳng có ai ở nhà.

Anh Dương nhìn đồng hồ, hiện tại bây giờ cũng không còn sớm nữa. Chỉ cần nghĩ đến những việc gần đây thì anh Dương đều nhức đầu như muốn nổ tung, anh Dương vẫn để ý và ghi nhớ ánh mắt hơi hoe hoe đỏ của Thục Ly lúc ấy, đột nhiên trong lòng anh Dương lại cảm thấy xót biết bao.

“Ngày mai... lại phải đi công tác rồi".

Thục Ly cả đêm thao thức vẫn không ngủ được mãi cho đến khi trời sáng. Thục Ly buộc tóc lên gọn gàng, xắn tay áo muốn nấu một vài món cho buổi sáng, cái lạnh se se ở nơi đây vẫn còn khiến cho Thục Ly chưa quen, em hít hít mũi rồi cố gắng nấu ăn nhỏ nhẹ nhất có thể. Vì chỉ cần một tiếng động nhỏ từ việc lấy muỗng hay lấy chảo đều khiến cho anh Thiên và chị Nguyệt thức giấc.

Chiếc điện thoại của anh Thiên đang sạc gần đó bỗng dưng vang lên, may mắn rằng anh Thiên bật loa nhỏ nếu không thì tiếng nhạc chuông sớm đã kêu inh ỏi khắp cả nhà rồi. Thục Ly bước đến ngó qua một chút:

- Dương? – nhìn thấy cái tên quen thuộc, Thục Ly liền đứng nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại mãi – đây là... số điện thoại của anh Dương.

Thục Ly chạy vào phòng của mình mang ra một cây bút, viết lên bàn tay nhỏ nhắn của mình dãy số vừa hiện lên màn hình ban nãy. Vài phút sau đó anh Thiên đã thức giấc rồi, Thục Ly cũng quay trở lại để nấu ăn. Anh Thiên xoa đầu, cầm chiếc điện thoại trong tay:

- Thằng nhóc này cũng kiên trì thật, gọi đến bao nhiêu cuộc thế này.

Nói rồi anh Thiên để điện thoại xuống, bước lại bàn ăn ngồi ngay ngắn đón chờ bữa sáng của Thục Ly:

- Ban nãy em nghe có ai gọi cho anh ấy ạ. Anh không gọi lại cho người ta ạ?

Anh Thiên lắc đầu:

- Anh với người ta có bất đồng với nhau.

Thục Ly nghe không hiểu lắm, mối quan hệ của anh Thiên và anh Dương rất tốt, sao đột nhiên đùng một cái lại xảy ra bất đồng từ khi nào thế? Đó cũng là lý do kể từ ngày đi chơi hôm ấy, anh Dương cũng không ghé nhà chơi nữa:

- Vậy đến khi nào thì anh với người ta mới hết bất đồng? - Thục Ly lo lắng hỏi – ý em là...

Anh Thiên ngước mặt lên nhanh chóng bật cười, Thục Ly thiếu điều như muốn chòm người ngồi lên bàn mà hỏi:

- Anh nghĩ sẽ sớm thôi, em đừng lo lắng quá.

Thục Ly gật đầu, lúc này chị Nguyệt cũng đã tỉnh dậy rồi, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức như thế này thì cơn đói bụng liền kéo đến. Mấy ngày này thật hiếm hoi lắm mới có thể gặp được anh chị cùng một lúc như thế này. Chị Nguyệt giúp Thục Ly dọn dẹp còn em quay trở lại phòng mình để chuẩn bị đi học. Số điện thoại ban nãy, Thục Ly cũng đã sớm lưu vào trong danh bạ, em muốn gọi cho anh Dương, cũng muốn nói với anh Dương rằng em rất muốn gặp anh nhưng mà đột nhiên lại gọi điện vào sáng sớm như thế này, anh Dương liệu có thấy kỳ lạ không? Thấy số máy lạ lẫm, anh Dương liệu sẽ nghe mấy chứ? Thục Ly lắc đầu, kéo hộc tủ bỏ điện thoại vào ngay ngắn. Hôm nay anh Thiên có chút thời gian rảnh rỗi, ưu tiên đưa Thục Ly đến trường trước.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.