Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 980 chữ

- Hôm nay ở chỗ của anh có khám sức khỏe định kỳ, mắt của anh không được tốt lắm – Anh Thiên chỉ tay vào bên mắt phải của mình - khoảng 9/10 thôi. Rồi chụp tổng quát x-quang này nọ.

- Tốt thế. Trừ mắt ra thì những chỗ khác thế nào anh? Có sao không? – Chị Nguyệt cầm bộ hồ sơ lên xem xét.

Anh Thiên lắc đầu, mọi thứ đều ổn cả.

- Hôm nào em đi khám thử xem, hôm nay có mấy người khám xong mới biết mình bị bệnh, đổ tiền đứ đừ ra.

Chị Nguyệt xem kỹ lại sổ khám bệnh, gật gù hài lòng khi biết anh trai của mình không bị gì cả thì chị mới yên tâm gom tất cả bỏ vào trong bìa kính. Chị Nguyệt để ý mấy tuần nay, Thục Ly cứ thơ thẩn mãi, đầu óc thì cứ như người trên trời, muốn nói việc gì với em thì phải nhắc lại ba bốn lần mới có thể nghe thấy tiếng đáp lời.

Từ cái đêm chủ nhật hôm ấy, mỗi lần nhìn thấy Thục Ly thì câu nói của anh Dương cứ hiện ra, đinh ninh đóng chặt như cột ở trong đầu của chị:

- Sao thế em? Đang lo lắng hả? Cuộc thi vào cuối tuần này sẽ ổn thôi.

Thục Ly gật đầu lại ôm lấy chị Nguyệt, dụi dụi đầu như một cô mèo con:

- Thi xong, Bảo có hẹn em, bạn ấy có chuyện muốn nói với em.

Chị Nguyệt xoa xoa đầu Thục Ly, cổ vũ tinh thần cho em. Thục Ly im lặng một hồi lại siết chặt chị Nguyệt hơn, thủ thỉ bằng giọng bất lực:

- Chị Nguyệt, em thật sự rất muốn gặp anh Dương.

Hóa ra không phải một mình anh Dương mong muốn được để ý em cả đời, mà chính em cũng đã mong mỏi những lần được gặp mặt anh Dương từ rất lâu rồi. Đã được mấy tuần rồi, anh Dương không thường xuyên lui đến nhà như trước. Riêng Thục Ly lại không thể đơn phương đi tìm anh mà không có lý do.

Chị Nguyệt đứng chôn chân tại chỗ trước câu thổ lộ nỗi niềm của đứa em gái, chị vuốt nhẹ tóc Thục Ly, lẳng lặng xoa đầu vỗ về.

Anh Thiên đưa Thục Ly đến trường từ sớm, dặn dò và nhắc nhở em kiểm tra kỹ càng trước giờ thi:

- Làm bài tốt nhé.

Thục Ly gật đầu chắc nịch, trông em còn rất là tự tin. Thời gian ngồi chờ đợi trong phòng thi không quá lâu, cũng không áp lực gì. Em bình tĩnh mở đề và làm bài giống như những gì đã được tiếp thu ở lớp. Bài văn được em viết ra cũng không quá tệ như những gì em đã nghĩ.

Tuy rằng đây chỉ mới là đợt thi loại lần thứ hai nhưng hầu hết các bạn đều chăm chỉ và siêng năng hết sức mình. Khi Thục Ly buông bút xuống vẫn còn dư ra rất nhiều thời gian, em quan sát xung quanh một hồi lại tự gây áp lực cho bản thân.

Thục Ly tự kiểm tra lại bài viết cho thật kỹ càng, nhanh chóng nộp bài rồi quay về chỗ ngồi của mình. Em nhìn sang ngoài cửa đã vừa vặn trông thấy Bảo ngồi đợi ở bên ngoài còn không ngừng làm động tác tay cố lên. Thục Ly gật đầu đáp lại. Độ khoảng chừng nửa tiếng sau, Thục Ly rời khỏi phòng thi và gặp được Bảo. Cậu đưa cho Thục Ly một phong bì thư màu trắng được dán lại cẩn thận bằng hoa khô.

Em cẩn thận tỉ mỉ mở phong bì ra, bên trong là những mảnh giấy nhỏ được cắt rất vuông vức và gọn gàng, tất cả đều toàn là những lời động viên từ Bảo. Thục Ly có hơi ngạc nhiên, ở thời buổi công nghệ phát triển như này lại có người dùng cách thức như thế để cổ vũ, Thục Ly tuy không quen nhưng cảm thấy rất vui vẻ. Bạn bè của em trước đây ở Sài Gòn đa phần đều chỉ chúc lời tốt đẹp với nhau quá tin nhắn, thuận tiện hơn thì là mạng xã hội.

Bảo nuốt ực, mặt hơi cúi xuống vì ngại ngùng:

- Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, ừm Ly à, tụi mình cùng nhau đỗ cấp ba, cùng nhau vào Chu Văn An nhé? Sau đó, tui có nhiều thứ hơn bây giờ. Lúc đó Ly cho tui một cơ hội nha, cơ hội để bộc bạch thẳng thắn với Ly.

Các ngon tay của Bảo lúng túng hết lên cả. Thục Ly đóng phong bì lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn, thẳng thắn:

- Nếu như ông cần tâm sự thì tui luôn sẵn sàng để nghe còn về cơ hội - Thục Ly lắc đầu mỉm cười - xin lỗi nhé.

Chưa kịp bắt đầu đã bị từ chối, dù rằng cơ hội để nói ra cũng không được cho phép, Bảo của lúc này chỉ biết cười gượng gạo. Thục Ly đã nói thẳng thắn như thế thì Bảo cũng không cách nào ép em được cả. Nhiều lúc dứt khoác một lần cũng tốt như thế, sẽ không khiến cho con người ta phải ôm hy vọng lâu đến như vậy. Bảo gật đầu, cử chỉ và hành động vẫn giữ bĩnh tình giống mọi khi, có điều giọng nói có phần hơi run nhẹ:

- Vậy tui về lớp đây, chiều nay Ly được nghỉ nên tận hưởng đi nhé.

Bảo vẫy tay với Thục Ly rồi vội vàng chạy đi vô cùng gấp gáp. Em bỏ chiếc phong bì vào cặp xách, đi theo hành lang ra thẳng cổng chính.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.