Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1277 chữ

Nhân ngày Thục Ly đã thành công trải qua kỳ thi loại một cách êm đẹp mà không gặp trắc trở nào, chị Nguyệt đã hứa sẽ đến trường học đón em rồi cả hai sẽ cùng nhau đi chơi. Thục Ly đứng trước cổng lớn đã trông thấy một chiếc xe ô tô quen mắt, cả người cầm lái trông cũng thật là gần gũi. Chiếc xe chạy đến gần chỗ của Thục Ly. Anh Dương mở cửa xe bước xuống, xoa xoa đầu em:

- Lâu rồi không gặp em. Thi tốt chứ?

Thục Ly giật mình lùi về sau vài bước:

- Chị Nguyệt đâu ạ?

Anh Dương rút tay về, nhanh chóng mở cửa xe cho Thục Ly:

- Nguyệt có việc đột xuất nên nhờ anh đến đón em giúp.

Nghe thấy lời của anh Dương nói, em cũng có phần phân vân:

- Không phải anh cũng rất bận sao? Vì em thấy anh đã lâu rồi không đến nhà. Nếu như anh bận nhưng mà phải đi đón em thì không cần đâu, em tự về nhà cũng được mà.

- Anh đưa em về, anh không bận - Anh Dương kéo nhẹ tay Thục Ly, không cho phép em từ chối.

Thục Ly ngoan ngoãn bước lên xe còn được anh thắt dây an toàn cho. Anh Dương lái xe được một đoạn đường, chiếc điều hòa trên xe phà ra mát rượi. Thục Ly nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nắng chang chang thế này mà đi bộ về thì thật sự chết mất. Em còn nghĩ hôm nay sẽ có một buổi chiều vui vẻ bên chị Nguyệt đến mức em đã để luôn ví tiền ở nhà. Đây đã là lần thứ hai Thục Ly ra ngoài đường mà không có lấy một xu dính túi:

- Anh đã đắn đo rất lâu.

Anh Dương vừa cất tiếng thì trái tim của Thục Ly cũng bất giác mà đập nhanh liên hồi:

- Liệu anh có thể ích kỷ một lần được không? Chỉ duy nhất một lần này thôi.

Phong cảnh bên ngoài ngừng chuyển động, dừng trước một vách tường dày và kín. Thục Ly chầm chậm xoay đầu lại, quay sang đã bắt gặp ngay được ánh mắt của anh Dương. Anh hít vào một hơi, ân cần nói:

- Là anh thì có được không? Anh chỉ nghĩ mình có thể chăm sóc tốt cho em là được rồi nhưng mà anh không yên tâm giao em cho ai khác. Anh thật sự rất thương em.

Thục Ly mở to mắt, khóe mi đột nhiên lại rưng rưng đến khó tả. Chỉ vừa mấy tuần trước thôi, anh Dương còn mỉm cười rồi nói với em rằng nếu như em thích ai đó thì cứ hẹn hò với họ đi, anh Dương đã đẩy em đi xa đến như thế vậy mà lại ngồi ở ghế kế bên, bày ra một gương mặt hệ trọng mà nói ra ba chữ “rất thương em”. Thục Ly còn tự sợ hãi chính mình, không biết có phải đang nghe nhầm rồi không:

- Em vốn dĩ còn định chỉ để ý đến một mình anh Dương thôi. Không cần anh nói đến những lý do đó, là anh Dương thì được thôi. Dù cho là anh không ích kỷ với em thì em vẫn không muốn anh rời đi. Ít nhất là anh có thể đừng đột nhiên biến mất mà không báo trước với em không?

Anh Dương đặt tay lên gò má của Thục Ly, gật đầu đồng ý với em. Mối quan hệ khó tin và đến nhanh một cách kỳ tích như thế này vậy mà lại được xác nhận rồi. Thục Ly thích đôi bàn tay này của anh Dương, từ giây phút này trở đi, em đã có thể quang minh chính đại ôm lấy anh Dương rồi. Anh bước xuống xe, thuận tiện lại mở của giúp cho Thục Ly. Anh nắm tay em rồi dẫn em  đến trước một cánh cửa lớn, từ ngoài nhìn vào đã thấy bên trong có một khu vườn lớn, một ngôi nhà gỗ với thiết kế mở:

- Ngôi nhà này anh mua được vào mấy tháng trước, em là người đầu tiên biết chỗ này đấy. Đến Thiên cũng chưa từng đến đây đâu.

Thục Ly cởi giày bước vào trong, đây cũng là lần đầu tiên em trực tiếp được chiêm ngưỡng một ngôi nhà được thiết kế kiểu như thế này. Anh Dương chỉ tay vào một căn phòng ở trên lầu rồi nói:

- Có hai chiếc chìa khóa anh để trên bàn ở phòng kia, đều là của em hết, em tự mình đi lấy nó nhé. Anh nấu cho em một chút đồ ăn.

.

Chị Nguyệt nằm dài trên ghế:

- Ngồi cho ngay ngắn vào, nhân viên người ta ra vào lại đánh giá bây giờ. Cứ như vậy thì khi nào em mới gả đi được?

Anh Thiên cầm xấp tài liệu trên tay, không nhân nhượng mà đánh thẳng vào lưng của chị Nguyệt. Chị bĩu môi lườm anh trai một cái, giở giọng chán nản:

- Em còn có thể làm gì chứ? Đến hẹn của mình cũng phải nhường cho người ta. Em chỉ còn cách đến chỗ anh thôi. Em ấy à, chỉ hy vọng công sức bỏ ra mang lại kết quả tốt đẹp thôi.

- Gì? – Anh Thiên cọc lóc đáp. Đúng rồi, dạo gần đây mọi người xung quanh biểu hiện có vẻ lạ lắm, đến anh cũng chẳng thể theo kịp được.

Chị Nguyệt đứng dậy, ưỡn ngực vươn vai một cách thật khỏe khoắn.

.

Anh Dương nấu một ít cơm yến mạch cùng với vài món ăn kèm, trông đơn điệu nhưng thật sự ăn rất là ngon. Anh ngồi ở phía đối diện vẫn chưa ăn đũa nào đã liên tục gắp sang cho Thục Ly, cái chén cơm nhỏ trước mắt của Thục Ly nhanh chóng được lắp đầy ụ bởi một đống thức ăn:

- Anh Dương, vì sao em lại có đến hai chiếc chìa khóa thế? Mà cái đó là chìa khóa của cái gì thế ạ?

Anh chóng cằm:

- Là chìa khóa nhà và chìa khóa phòng ngủ của em.

Thục Ly bị làm cho ngốc đi, lại tiếp tục hỏi:

- Vì sao lại cho em thế? Mấy thứ này em không nhận được đâu.

Anh Dương nghiêng đầu:

- Ban nãy anh đưa em đi, em cứ nhìn ra bên ngoài mãi. Em đã nhớ đường đi đến đây rồi chứ? Sau này anh không ở nhà ba mẹ nữa, muốn tìm anh thì em có thể sang đây. Ví dụ như mưa quá thì có thể xin phép anh chị của em ngủ lại đây. Em thấy sao?

Thục Ly ngồi nghe anh nói đến chăm chú, nói đúng hơn là dành hết tâm trí để ngắm nhìn anh. Đột nhiên em nhận ra rằng, công khai say mê ngắm nhìn một người khác hẳn so với lén lút quan sát nhiều. Anh Dương huơ huơ tay trước mắt của Thục Ly, em bừng tỉnh. Anh Dương quả thật rất có sức hút đối với Thục Ly:

- À, em biết rồi ạ.

- Nghe lời anh thế à? – anh Dương lên giọng - dù sao thì anh cũng là người ngoài, em ít nhiều thì đừng nghe lời anh quá.

Anh Dương rời khỏi ghế, rót cho Thục Ly một ít nước:

- Nhưng mà nghe lời anh em cũng không chịu thiệt thòi có phải không? Dù sao thì anh cũng sẽ không lừa gạt em.

- Ừm, anh không lừa gạt em.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.