Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 740 chữ

Thục Ly ngồi tựa đầu vào chiếc bàn trà, đôi mắt lim dim hướng ra ngoài sân vườn đầy nắng, ngôi nhà yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cót két của sàn gỗ. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lại là bài nhạc không lời cực kỳ quen thuộc ấy, giai điệu ấy thật quá đỗi xinh đẹp. Thục Ly ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt tỉnh dậy thì thì đã quá nửa đêm rồi. Em đỡ trán của mình, đưa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ mà cố nhìn không gian tối tăm ở xung quanh, nơi này là căn phòng ngủ mọi ngày của Thục Ly.

“ Mọi thứ đều là giấc mơ sao? Mình đã ngủ được bao lâu rồi? Chẳng lẽ muốn gặp anh ấy đến điên luôn rồi...”.

Thục Ly mở cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng xuống nhà bếp. Anh Thiên cùng anh Dương đang ngồi ở đấy, trên bàn ngổn ngang không ít lon bia rỗng, có vẻ cả hai đang tâm sự gì đó với nhau. Anh Thiên uống nhiều đến mức đã nằm gục ra cả bàn, miệng còn nói mớ lẩm nhẩm gì đó mà chẳng thể nghe rõ nữa.

Anh Dương vẫn tay với Thục Ly, nhoẽn miệng cười. Như một lời gọi mời và thúc giục, em nhanh chóng đi lại đứng kế bên anh. Dương nhíu mày, vòng tay qua thắt lưng của Thục Ly:

- Anh xin lỗi nhé.

Anh Dương uống không nhiều nhưng vẫn ám mùi, giọng anh khàn khàn. Câu xin lỗi này dường như dạo gần đây Thục Ly đã được nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Cứ như vậy, em càng không thể hiểu rõ được anh Dương vì cái gì mà lại xin lỗi chứ? Đôi mắt anh trầm xuống, trông buồn đến não lòng nhưng thật may mắn vì anh đã không khóc. Thục Ly vỗ về vào lưng của anh:

- Em không sao mà.

Anh Dương cũng đã chìm vào giấc ngủ rồi, hơi thở của anh đều đều, chỉ như vậy thôi nhưng lại rất ấm áp, giống như rằng anh Dương thật sự đang hiện diện ở đây, có sự sống, có hơi thở, có tiếng tim đập và cả hơi ấm. Tất cả đều không phải là giấc mơ của Thục Ly. Em ngồi cạnh ghế sofa mà chăm chú nhìn anh.

“Chúng mình thật sự ở bên nhau rồi”.

Chị Nguyệt nói với Thục Ly, canh cải xanh nấu với gừng giải rượu bia cũng rất tốt, nguyên liệu dễ tìm lại dễ ăn. Sáng sớm nay chị Nguyệt đã đi chợ rồi mua về mấy ký cải lớn, giao cho Thục Ly trách nhiệm nấu ăn. Em đứng cầm vá múc mà trưng mắt nhìn nồi nước đang sôi ùng ục trước mặt. Thục Ly thật sự không biết nên nêm nếm thế nào mới phải:

- Em nên cho gừng vào trước - anh Dương dựa vào vai Thục Ly rồi nói.

Thục Ly giật nhẹ người, tiếng bước chân của anh Dương nhỏ như thế mà hành động lại vô cùng đột ngột, giống như là đang hù dọa người khác vậy. Em nghe theo lời anh Dương, hóa ra món canh này cũng rất đơn giản, mùi hương cũng rất dễ chịu:

- Hay là nay em rảnh, em đi thăm chú Tuấn đi - anh Thiên múc một muỗng canh lớn - chú về Hà Nội cũng mấy năm rồi nên em chưa có dịp gặp đúng không?

- Chú Tuấn là ai thế? - Dương hỏi với một chiếc khăn bông trên tay, lau đi gương mặt vừa được rửa sạch sẽ bằng nước lạnh.

- Ừ thì, cha đỡ đầu của con bé. Quan hệ của chú với gia đình con bé tốt lắm - Thiên lên tiếng giải đáp - nhà chú ấy à, có hai đứa con trai, Thục Ly là con gái thứ ba của nhà đấy.

Chú Tuấn là anh bạn thân thiết cùng lứa với mẹ của Thục Ly. Trước đây chú ra Sài Gòn lập nghiệp rồi đột nhiên chú nói với mẹ, chú có vẻ vẫn thích hợp với Hà Nội hơn, thế là chú chuyển về đây:

- Để xem – anh Thiên lấy chiếc điện thoại của mình ra - hôm nay... ồ, tôi có việc rồi. Hay là ba anh em các người đi đi. Dạo này thân thiết thế mà.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.