Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 965 chữ

Thục Ly nhâm nhi miếng táo nhỏ:

- Chú đã đỡ đau hơn chưa ạ? Khi nào thì chú xuất hiện thế?

Chú Tuấn huơ huơ tay vội liền đáp:

- Chuyện nhỏ nhặt, cuối tuần này là chú được về nhà rồi.

- Vậy... hôm đó chú có thể gọi cho cháu không? Cháu muốn đến đón chú cùng với anh Thiên. Chị Nguyệt có nói với cháu là mời chú sang nhà ăn cơm một bữa - Thục Ly mỉm cười với đôi mắt kỳ vọng.

- Được chứ được chứ. Chú sẽ đánh tiếng với Thiên đưa cháu đi cùng. À mà chú nghe nói lần trước cháu có sang nhà tìm à? Sao không gọi báo trước cho chú một tiếng?

- Dạ, anh Thiên nói một tiếng là tụi cháu đi ngay trong ngày mà cho nên... - Thục Ly ngập ngừng, gãi má cười trừ - thật ra hôm đó còn có một người đi cùng cháu, anh ấy tốt lắm.

Nghe đến đây, chú Tuấn khựng lại một chút. Hóa ra người đi cùng Thục Ly hôm ấy chẳng phải anh Thiên hay chị Nguyệt, làm chứ cứ tưởng thế nào. Một chàng trai lạ mặt mà chú không biết đã nhận nhiệm vụ đưa em đi. Chẳng những thế trông Thục Ly có vẻ vui mừng khi nói ra bốn chữ “anh ấy tốt lắm". Chú Tuấn nhận ra được gì đó từ sắc mặt của em liền vỗ vỗ nhẹ vào tay Thục Ly:

- Anh ấy à? Có muốn kể cho chú nghe không?

Đôi gò má của Thục Ly hơi ửng hồng, em tỏ vẻ ngại ngùng mà gật đầu. Thục Ly chậm rãi kể lại chi tiết từng việc cho chú Tuấn nghe, trông đó có cả việc chúng em hiện đang thương nhau. Chú ngỏ lời hỏi ý của Thục Ly rằng, liệu trong tương lai sắp tới có thể dẫn anh Dương đến gặp mặt chú một lần hay không? Trước đây Thục Ly vốn dĩ chỉ là một cô bé suốt ngày chỉ nép mình trong căn phòng nhỏ đầy ánh đèn ở Sài Gòn, hằng ngày ngoài học ra thì đều là sinh hoạt câu lạc bộ ở trường, đến cả những chuyến đi ngoại khóa học tập cùng bạn bè em cũng chẳng muốn đi. Ấy vậy mà bây giờ trong lòng của Thục Ly lại chứa đựng được một người con trai rực rỡ đến như thế. Từ chiếc radio nhỏ cũng khiến cho người khác cũng phải động lòng theo. Thục Ly gật đầu đồng ý cũng bởi lẽ anh Dương cũng rất mong chờ được gặp chú Tuấn.

Lần gặp gỡ này thật là đặc biệt. Ít ra thì đối với Thục Ly chính là như thế.

Trời cũng đã bắt đầu tối dần, cũng đã đến lúc Thục Ly và anh Thiên phải về nhà. Em lễ phép chào hỏi chú và anh Lạc rồi cùng anh Thiên vui vẻ ra về.

Thục Ly kể lại mọi việc với anh Dương. Dạo trước em mới biết được lý do vì sao em không tìm thấy trang facebook cá nhân của anh. Thục Ly cũng khá bất ngờ về điều ấy, ngoài số điện thoại cá nhân ra thì anh Dương không sử dụng bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào cả. Như thế cũng tốt, anh Dương sẽ vì vậy mà không bị ai tán tỉnh làm phiền, bớt đi được một phần gánh nặng của Thục Ly. Vậy mà trước đây em cứ ngây ngô ngu ngốc, đinh ninh tin rằng anh Dương đã chặn em đi mất rồi.

Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu, anh Dương đã đáp lời lại ngay. Vẫn là câu nói giống như trước kia, anh thật sự mong chờ vào lần gặp mặt sắp tới.

Mấy hôm nay kể từ cái ngày từ bệnh viện trở về, trong lòng Thục Ly cứ lo lắng bồn chồn mãi mà không biết vì lý do gì. Anh Thiện và chị Nguyệt vẫn ổn, riêng anh Dương thì vẫn luôn trao đổi trò chuyện với em mỗi ngày đấy thôi. Anh Dương dạo này có vẻ rất bận, anh cũng không đến nhà để dùng bữa nữa, giống như trước kia vậy:

- Ly à. Dạo gần đây việc học hành của con như thế nào rồi? Vẫn ổn cả chứ? - Tiếng nói của người phụ nữ bên đầu dây bên kia không ngừng vang lên, là một giọng nói vô cùng thân thuộc.

- Mẹ à, anh chị chăm sóc cho con tốt lắm. Công việc của ba mẹ thế nào rồi?

Thục Ly ngồi nép mình ở ngoài hiên, gió lùa vào man mác, tâm trí của Thục Ly cũng đã được phần nào đó khuây khỏa:

- Mẹ... con... - Thục Ly ngập ngừng - à, không có gì đâu ạ. Sắp tới nếu như qua được vòng thi loại thì con sẽ được đi thi cấp thành phố đấy. Con sẽ cố gắng nhiều hơn.

Cuộc nói chuyện cứ kéo dài như thế, mãi cho đến ba mươi phút sau thì mẹ của em mới gác máy. Thục Ly nằm dài ra ngoài hiên, lướt lướt danh bạ đang hiện ra trước mắt.

“Khi nào thì em mới có thể được gặp anh đây? Anh đang bận việc gì thế?”.

Hạt giống hoa hướng dương được gieo trồng ở ngoài vườn, sớm như vậy đã đâm lên vài cái chồi non bé tí. Trước đây Thục Ly chưa từng có duyên với việc trồng cây này, em hy vọng chúng có thể nể mặt em một chút, ngoan ngoãn mà trưởng thành. Đợi anh Dương bận việc xong rồi sẽ đến nhà, nhìn thấy hoa đã nở thì có phải anh sẽ cảm thấy vui vẻ không.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.