Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1420 chữ

Thứ bảy tuần này, chú Tuấn đã xuất viện rồi. Anh Lạc đột nhiên lại có công việc, chỉ đành nhờ vả anh Thiên đến đưa chú về giúp. Anh cũng không hiểu vì lý do gì mà chú Tuấn đột nhiên lại bảo rằng chú ngại đi xe lạ, nếu đưa Thục Ly đến cùng thì chú mới có thể yên tâm mà ngồi được. Thục Ly biết rõ cũng chỉ dám cười ở trong lòng. Anh Thiên nhún vai khó hiểu.

Em sắp xếp lại cặp sách rồi nhanh chóng theo chân của anh Thiên mà rời khỏi nhà, hôm nay chính là ngày mà Thục Ly nhận được thông báo liệu em có được đi tiếp vào vòng trong hay không. Kể từ đợt thi ấy cũng đã qua gần một tuần rồi. Em mắt nhắm mắt mở cũng không dám nhìn thẳng trực tiếp vào bảng báo điểm mãi cho đến khi có người đi ngang qua, tình nguyện xem giúp em. Thục Ly đậu rồi, điểm còn là con số cao nhất trong đội tuyển. Thật là bất ngờ quá, Thục Ly ngỡ ngàng đến mức không biết phải biểu cảm như thế nào cả. Bạn bè cùng lớp đều liên tục gửi những câu chúc mừng đến em, Ngay cả Bảo cũng đặc biệt tặng cho Thục Ly hẳn hai hộp sữa chua uống, Bảo không nói gì cả, chỉ mỉm cười rồi thôi.

Trên đường đi học về, Thục Ly đã đón chuyến xe buýt khác để đến nhà của anh Dương. Em sử dụng số điện thoại bàn trong nhà để gọi báo cho chị Nguyệt biết một tiếng. Căn nhà trống rỗng không có lấy một chút sinh khí nào, trên chiếc bàn trà nhỏ cũng chỉ có vọn vẹn được một chậu cây non sớm đã úa tàn vì không có người chăm sóc.

“ Anh Dương mấy ngày nay không có ở nhà à? Anh đi đâu mất rồi? Em thật muốn chính miệng khoe với anh về thành tích mà em đã đạt được”.

Thục Ly lắc đầu rồi bắt đầu di chuyển xung quanh ngôi nhà, cẩn thận kiểm tra từng căn phòng ngủ, anh Dương không có ở nhà thật. Thục Ly thở dài buồn chán, bầu trời Hà Nội đã dần trở lạnh rồi, em nghĩ thật sự rất muốn ôm anh, còn có thể cùng anh ăn một bữa cơm giản đơn. Thục Ly ngó ra ngoài vườn một chút, ánh nắng ban trưa thật sự đã dịu đi nhiều rồi. Em lục lọi trong chiếc cặp sách của mình rồi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ được gói gém kỹ càng, bên trong là những hạt giống hoa hướng dương. Thục Ly chạy ra ngoài vườn, giống như trước đây mà hì hục trồng cây trong nhà của anh.

Chiếc chăn bông được xếp gọn gàng ở phía đuôi giường ngủ vẫn còn thoang thoảng mùi hương của nước xả vải. Thục Ly tắm rửa sạch sẽ liền mệt mỏi mà nằm gục xuống giường, nệm thật mềm, chăn bông cũng thật ấm. Em thu mình lại quấn chặt lấy chiếc chăn bông, hơi thở phả ra nhè nhẹ. Đây rồi, Thục Ly dần dần đã cảm nhận được, anh Dương thật sự đang ôm lấy em rồi.

Tiếng kim đồng hồ vẫn luôn không ngừng chuyển động, trong căn phòng tối đen như thế một chút ánh sáng cũng không hề có:

- Anh ơi.

Buổi tối ấy trôi qua rất suôn sẻ, Thục Ly ngủ ở giường mới cũng không vì vậy mà tỉnh giấc vì lạ chỗ. Tủ đồ ăn ở nhà anh Dương cũng chẳng còn lại gì cả, em lục lọi cả một buổi mới tìm thấy được vài gói mì ăn liền và một hộp yến mạch lớn. Thục Ly nấu một ấm nước nóng chế vào mì rồi hít hà vài cái. Sáng nay bầu trời có cơn mưa nhè nhẹ, mùi ẩm của hơi đất nghe thật thích. Đã lâu lắm rồi Thục Ly mới lại nghe thấy tiếng mưa chảy róc rách ngoài mái hiên. Em quấn chiếc chăn bông trên người, hai tay ôm lấy bát mì nóng hổi. Đợi cho đến khi trời hết mưa thì anh Thiên sẽ đến đón em nhanh thôi, cùng em đến bệnh viện đưa chú Tuấn về nhà.

Thục Ly lau sạch kệ để giày rồi giúp anh Dương làm vài chuyện lặt vặt. Mãi cho đến khi anh Thiên đến, anh Dương cũng chưa về đến nhà. Thục Ly khóa cửa lại cẩn thận. Tin nhắn hằng ngày em gửi cho anh Dương thì anh đều trả lời lại ngay trong ngày. Chỉ có hôm qua và hôm nay, đến cả việc xem thôi cũng chẳng thấy nữa. Anh Thiên giúp Thục Ly bỏ cặp sách vào ghế sau:

- Thằng Dương đưa chìa khóa nhà cho em hả? - anh Thiên hỏi.

- Dạ, anh Dương đưa cho em.

Anh Thiên gật gù không hỏi thêm gì cả, thì chuyện là như thế đấy. Anh đưa Thục Ly đến trước cửa bệnh viện, lần này em dã rành đường hơn trước nên việc tìm phòng không còn trở ngại gì nữa. Lần này anh Thiên đến đón Thục Ly hơi sớm, anh Lạc phía bên trên vẫn chưa giúp chú Tuấn xếp đồ đạc xong. Mặc dù từ nhỏ đến lớn, số lần đến bệnh viện của Thục Ly không ít so với người bình thường bao nhiêu nhưng em vẫn không chịu nổi mùi cồn sát khuẩn, nó sẽ khiến em liên tưởng đến những lần chích ngừa ê tay đau đớn hết mấy ngày.

Người đứng ở chiếc cầu thang cuối dãy mà Thục Ly vừa trông thấy chính là Thanh cùng với một túi đồ to, đứng kế Thanh còn có một anh trai trông rất cao. Thục Ly tiến lại gần vừa dự định chào hỏi thì lại nhìn thấy anh Dương bước xuống từ bậc cầu thang với gương mặt mệt mỏi, tựa như đã thiếu ngủ trong một khoảng thời gian dài. Anh Dương mặc trên người một chiếc áo thun trắng, khoác một chiếc áo jean dày dặn ở bên ngoài, anh đang không ngừng nói gì đó với hai người còn lại. Thục Ly xoa xoa tay phải của mình, nhỏ giọng lên tiếng:

- Anh Dương.

Như nhận ra được giọng nói quen thuộc, anh ngay lập tức xoay người lại ngay:

- Ly? Em làm gì ở đây thế? Em bị bệnh sao? - anh Dương bước gần lại chỗ Thục Ly, dịu dàng xoa đầu em.

Thục Ly lắc đầu phủ nhận:

- Anh bị bệnh sao? Trông mặt anh không tốt lắm - Thục Ly lo lắng hỏi han.

- Em nói ngốc gì thế? Trông anh rất khỏe mạnh mà, em nhìn xem. Anh chỉ đến đây thăm họ hàng của mình thôi. Còn em, nếu không bị bệnh thì vì sao lại ở đây? - anh Dương xoa xoa má của Thục Ly, bàn tay lớn của anh ấm nóng thật khiến cho người khác cảm thấy thật dễ chịu, đặc biệt là trong thời tiết se se lạnh như thế này.

- Em cùng anh Thiên đến đón chú Tuấn về nhà ăn cơm. Anh có muốn gặp chú không? Phòng bệnh của chú cũng chỉ cần đi lên khỏi chiếc cầu thang này thôi.

Anh Dương đảo mắt một vòng lại nhìn vào bộ quần áo mình đang mặc trên người, anh dùng tay phải che đi mu bàn tay trái của mình rồi mỉm cười nhìn Thục Ly:

- Để khi khác đi, bây giờ anh có việc phải đi rồi. Em và chú dùng bữa ngon miệng nhé.

Sao lại như thế này? Thục Ly khó khăn lắm mới có thể gặp được anh Dương vậy mà anh lại rời đi ngay sau đó. Thục Ly trong lòng có chút buồn nhưng em còn biết phải làm như thế nào đây, em cũng không thể vì bản thân không vui mà giữ anh lại được. Thục Ly gật đầu, anh Dương lúc này mới hạ thấp người ôm lấy Thục Ly:

- Bé con, anh thật sự rất nhớ em.

Anh Dương hít sâu một hơi rồi rời khỏi người của Thục Ly. Ngay cả anh Triết và Thanh cũng bị làm cho hoảng cả lên rồi. Anh Dương không nói thêm câu nào nữa mà nhanh chóng rời đi:

- Em cũng... rất nhớ anh - Thục Ly lẩm bẩm.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.