Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 799 chữ

Anh Dương bước xuống cầu thang với mái tóc còn ướt đẫm nước. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến như thế mà Thục Ly thật sự đã có thể nấu được rất nhiều món ăn. Anh Dương còn định khi tắm xong sẽ lái xe đưa em đi đâu đó để ăn sáng. Anh Dương phì cười, khung cảnh trước mắt anh cứ giống như anh và Thục Ly thật sự đã về chung một nhà vậy. Từ khi không còn ở chung với gia đình thì anh cũng chỉ ăn hời hợt cho qua bữa, lúc rãnh rổi thì chạy đại ra một hàng quán nào đó, gọi cái gì nóng nóng ăn cho tử tế. Vui vẻ nhất là khi được ghé qua nhà anh Thiên mà dùng cơm cùng:

- Em mua gạo mang đến à? - anh Dương ngồi xuống, tay vẫn đang không ngừng lau lau mái tóc của mình - cảm ơn em.

- Em có ghé sang nhà, kiếm mãi cũng chỉ thấy được mấy gói mì ăn liền thôi nên em mang từ nhà sang.

- Vốn dĩ là có gạo nhưng mấy hôm trước anh không về nhà được nên có kêu Thanh ghé qua mang gạo về rồi.

Thục Ly ngồi ở phía đối diện của anh Dương vẫn luôn không ngừng quan sát dáng vẻ của anh. Thứ mà Thục Ly muốn trước đây vẫn chưa từng thay đổi, em cởi bỏ chiếc tạp dề của mình rồi không ngần ngại mà đứng lên ngồi cạnh anh Dương.

Thục Ly đưa tay ôm ngang eo của anh Dương. Bàn tay đang không ngừng lau khô mái tóc của anh bất chợt dừng lại, anh Dương quay sang nhìn Thục Ly đang ngồi kế bên. Lúc này anh Dương mới càng nhận thức rõ ràng hơn, tuy rằng ngoài mặt Thục Ly không thể hiện gì cả nhưng trong lòng em có lẽ đã rất khó chịu. Đối với những hoàn cảnh như thế này, anh Dương lại cảm thấy vô cùng nặng nề. Anh vỗ về Thục Ly, chầm chậm xoa nhẹ vào lưng của em:

- Em chỉ muốn như thế này thôi. Ở bên cạnh anh giống thế này này - Thục Ly nhỏ giọng như đang muốn nói lời tâm tình lãng mạn.

Buổi sáng có cơm nóng hổi, không khí dễ chịu lại có người nguyện ý dùng bữa cùng. Đời người dài như thế chỉ bấy nhiêu thôi thì đã được xem là may mắn rồi.

Thục Ly thấy ổn hơn rồi, ít nhất thì anh Dương cũng sẽ không rời đi một cách nhanh chóng nữa. Thục Ly buông anh Dương ra rồi cùng anh ăn cơm. Buổi sáng này nêm nếm gia vị cũng không quá tệ. Hóa ra biết nấu ăn cũng là một lợi thế, nghe có vẻ cực nhọc nhưng thật sự thì ăn ở nhà lại vui vẻ hơn khi ra hàng quán nhiều:

- Anh có một người mẹ nuôi - anh Dương vừa nói vừa đặt đôi đũa xuống - lúc nhỏ anh không hay ở cùng ba mẹ lắm, em có muốn đến gặp mẹ nuôi cùng anh không? Chúng ta cùng ăn một bữa nhé?

Mẹ nuôi của anh Dương - đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh nhắc đến. Chắc chắn người phụ nữ này cực kỳ tốt nên mới có thể nuôi nấng anh Dương như thế. Thục Ly suy đi tính lại liền nhanh chóng gật đầu. Chẳng qua cũng chỉ là cùng dùng bữa thôi mà. Trước đây em cũng đã từng thường xuyên ăn cơm cùng với bạn bè của ba mẹ. Có lẽ đây là một trong những cơ hội tốt để gây ấn tượng với gia đình.

Dùng xong bữa sáng thì anh Dương liền lái xe đưa Thục Ly về nhà. Mọi người đều đi vắng cả rồi, anh Dương liền thở phào nhẹ nhõm, anh không ngờ ải tra hỏi của anh Thiên lại vượt qua một cách dễ dàng như vậy. Từng ngón tay của anh Dương đan vào bàn tay em, lưu luyến mãi cũng không hề muốn rời đi. Đêm hôm qua, anh Dương thực sự đã mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Đợi cho đến khi Thục Ly đóng cửa nhà lại cẩn thận, anh mới ho khan vài tiếng, tự thân lấy tay đo nhiệt độ trên trán của mình, dường như có hơi sốt. Anh chậm chạp rời bước chân đến trước cửa xe. Thật sự quá mệt mỏi rồi.

Anh lục lọi túi quần của mình xong lại kiểm tra trong xe xem chiếc điện thoại đang nằm ở đâu, màn hình chiếc điện thoại tối om. Anh Dương day day trán nhận ra chính bản thân đã quên sạc pin mất.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.