Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 815 chữ

Anh Dương đun một ấm nước lớn, pha cho Thục Ly một ly nước gừng. Đến đây anh mới để ý thấy, mọi ngóc ngách trong ngôi nhà đều gọn gàng một cách kỳ lạ, còn có cả một chậu cây nhỏ được đặt ở bàn trà. Anh Dương như hiểu ra được điều gì đó, anh xoa rối mái tóc của mình lại thở dài mấy tiếng:

- Gì vậy chứ? Tệ thật.

Anh mang ly nước lên phòng cho Thục Ly. Nhìn thấy em ngủ ngon giấc như thế nên cảm giác tội lỗi và bế tắc trong lòng mới có thể đỡ đi được một chút. Anh đặt ly nước lên bàn nhỏ, nhẹ nhàng cúi người ngồi tựa lưng vào chiếc giường ngủ:

- Anh xin lỗi nhé vì về muộn như thế. Khiến em phải chờ rồi. Anh ấy à có rất nhiều chuyện nhưng mà anh vẫn luôn biết ơn vì có thể gặp được em đấy. Dần dà em sẽ phát hiện được hóa ra anh không được như em nghĩ, đến lúc đó thì anh hy vọng em đừng thất vọng nhiều quá nhé.

Sàn nhà vốn dĩ lạnh lẽo như thế nhưng anh Dương không rời đi được, đã trôi qua một khoảng thời gian dài như thế mới có thể gặp lại em, lại được em nhớ nhiều đến như thế. Không phải không rời đi được mà là anh Dương không nỡ rời đi. Vẫn còn cảm nhận được hơi thở của Thục Ly đối với anh Dương mà nói thật là tốt.

Thục Ly hơi trở người vì cái lạnh của sương vào lúc ban sớm, không những thế mà mùi nước gừng vẫn còn thoang thoảng trong không trung. Thục Ly mở mắt ngồi bật dậy đã trông thấy anh Dương ngồi ở đấy mà ngủ. Thục Ly vui mừng đến phát điên, anh Dương đã về nhà rồi. Em không biết nên làm gì với niềm vui này đây. Thục Ly muốn ôm anh Dương nhưng lại sợ sẽ khiến anh thức giấc. Anh Dương về nhà trễ, dĩ nhiên cần phải ngủ bù lại rồi. Thục Ly nhẹ nhàng cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn, em chạm nhẹ vào sợi tóc của anh. Việc nhỏ như thế này, em thật sự rất thích.

Lần đầu tiên, anh Dương nằm ngủ gần Thục Ly đến như thế.

"Anh Dương, em nhớ anh".

Thục Ly nhìn anh Dương đang say giấc ở trước mặt, đôi mắt lại bất chợt rũ xuống. Có lẽ do cả đêm ngồi ngủ trong một tư thế khiến cho cả người của anh Dương đều cảm thấy đau nhức, anh khẽ nhíu mày rồi dần dần mở mắt:

- Em dậy rồi à? Sao anh có cảm giác em đang nói chuyện với anh thế? - anh Dương ngồi thẳng người dậy, uể oải vỗ vỗ vào lưng mấy cái - lần sau nếu khống gặp được anh thì em hãy ngoan ngoãn về nhà có biết không?

Thục Ly vẫn giống như mọi khi, ngoan ngoãn mà gật đầu nghe theo lời của anh. Anh Dương dịu dàng xoa xoa đầu của em. Thục Ly bước xuống giường rồi nhanh chân đi theo phía sau lưng của anh Dương. Sáng sớm nay em cũng đã để ý qua rồi, bộ trang phục anh đang mặc trên người vẫn giống như lần em gặp được anh Dương ở bệnh viện. Anh mở tủ lấy một bộ quần áo mới rồi đi vào bên trong nhà tắm. Thục Ly đứng ở bên ngoài xoa xoa cái bụng đói meo của mình, nồi cơm nhà anh Dương nấu cũng nhanh lắm, độ khoảng chừng ba mươi phút thì liền đã có cơm nóng hổi để ăn ngay. Em rửa mặt rồi xúc miệng bằng nước muối có sẵn ở dưới nhà bếp. Thục Ly buộc cao tóc, mặc tạp dề vào chuẩn bị nấu một buổi sáng ngon lành xem như tiếp đãi anh Dương. Trông dáng vẻ anh mệt mỏi lắm nên Thục Ly không thể cứ như vậy mà để anh Dương ăn uống một cách qua loa được.

Trong chiếc ba lô mà Thục Ly xách theo hôm qua có đựng chừng nửa lon gạo, một ít rau củ cải đã được cắt sẵn cùng một ít cái loại nấm như bào ngư, mộc nhĩ, đùi gà và cả nấm hương phơi khô. Trên ngăn đông trong tủ lạnh nhà của anh Dương vẫn còn một vài hôm thịt tôm vừa hay lại đủ để nấu một bữa ăn sáng. Em lấy củ cải được muối sẵn để ở trong tủ lạnh ra cắt thành từng miếng nhỏ vừa ăn, lại nhớ theo công thức mẹ em hay nấu ở nhà. Cơm vừa chín tới, Thục Ly cũng đã nhanh chóng dọn một bàn đầy đủ đồ ăn.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.