Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 814 chữ

Hôm nay là thứ bảy, chị Nguyệt được nghỉ. Chị chuẩn bị đồ ăn sáng mấy hồi rồi dẫn Thục Ly ra ngoài. Chị Nguyệt nói em vừa mới đến đây, vẫn còn nhiều thứ chưa quen thuộc nên đưa em đi tham quan. Sẵn tiện mua cho Thục Ly vài thứ cần thiết, giống như dép đi trong nhà.

Đến cửa hàng, anh Thiên và anh Dương đã đứng ở đấy đợi trước. Vừa nhìn thấy chị Nguyệt và Thục Ly thì đã vẫy vẫy tay chào. Anh Dương mỉm cười, chúc hai chị em buổi sáng vui vẻ lại sẵn tiện xoa xoa đầu Thục Ly:

- Anh Dương, buổi sáng vui vẻ.

- Ly, buổi sáng vui vẻ.

Chị Nguyệt đi cùng với anh Thiên mua sinh tố, anh Dương giúp Thục Ly xách vài túi đồ. Hôm nay là ngày thứ ba em được gặp anh Dương rồi. Dù là áo sơ mi trắng cho đến áo phông, trông anh Dương vẫn nhìn rất bảnh. Thục Ly ngồi xuống ghế đã nhanh tay kéo lấy gấu áo của anh Dương:

- Hôm qua cảm ơn anh.

Anh lại cười mà đáp:

- Không sao, người nhà cả.

Anh mở túi đồ đang xách trên tay, lấy ra một chiếc túi nhỏ được gói ghém cẩn thận đặt vào tay Thục Ly. Anh bảo đây là quà chào mừng em đến Hà Nội, hôm qua đến nhà thấy em vẫn còn thiếu nên mua cho – một đôi dép bông mang trong nhà. Anh Dương bảo thời tiết chuyển mùa rồi nên sàn nhà rất lạnh, tự giữ ấm chân cũng là cách tránh để bị cảm. Đây là món quà đầu tiên em được nhận từ anh Dương.

Chị Nguyệt quay về rồi, đưa cho Thục Ly một sinh tố việt quất, anh Dương thì là một ly cà phê. Cả ba người nghỉ ngơi một lát lại cùng đi ra trước cổng. Anh Thiên đã lái xe đợi sẵn ở đấy. Thế giới của người lớn thực sự rất khác, chủ đề nói chuyện lại rất đa dạng. Cảm giác giống như bản thân chỉ vừa học đến “Định lý Thales" mà lại ngồi nghe sửa đáp án về Tích phân vậy. Anh chị nói chuyện rất vui vẻ lại càng hợp ý nhau. Đại loại có thể hiểu rằng, xe anh Thiên hư rồi có nên mua chiếc khác không? Giá cả ra sao? Hãng xe đó như thế nào? Thục Ly nghe không hiểu.

Anh Dương ngồi kế bên em có lẽ đã nhận ra điều gì đó. Anh cười cười rồi lên tiếng:

-  Nhắc đến xe mới nhớ, hồi đó cậu hay mượn xe đạp của tôi. Mọi lần đều là tôi nhờ mẹ chở sang nhà cậu lấy. Đúng dịp cô út nhà cậu từ Sài Gòn về chơi, còn ẵm theo đứa bé nhỏ.

Anh Thiên bật cười trêu ghẹo, chuyện xưa như Trái Đất mà đến giờ anh Dương vẫn giữ trong lòng. Thục Ly trông có vẻ rất ngạc nhiên. Ồ hóa ra trước đây, từ thưở em chập chững bước đi thì đã được gặp anh Dương rồi:

- Hồi em còn nhỏ ấy ạ?

Chị Nguyệt xoay đầu ra phía sau hỏi:

-  Em không nhớ à? Cũng phải, hồi đấy em còn nhỏ xíu bé ti. Chị dụ ẵm mãi mấy ngày mà không được. Anh Dương vừa sang cho em miếng bánh nhỏ là em đu đeo cậu ta ngay - Chị Nguyệt ôm má thở dài mà than.

“Hóa ra em còn được anh cho ăn bánh".

Anh Thiên bảo lần đó về nhà ngoại, mẹ của Thục Ly rảnh rỗi lắm vì ngày nào anh Dương cũng sang chơi cùng em cả. Còn Thục Ly tuy rằng còn nhỏ chưa biết nói gì nhưng vẫn cứ cười khì khì mãi thôi:

- Em so với hồi nhỏ đã lớn hơn khoảng mười lăm tuổi rồi đó - Thục Ly đáp lại.

Anh Dương lại xoa xoa đầu em:

- Tuy có lớn hơn nhưng em trong vẫn đáng yêu như vậy.

Chị Nguyệt nghe thấy vài câu này, đã lập tức quay đầu lên ngay. Anh Thiên không nói gì nữa liền lập tức chú ý lái xe. Anh Dương hôm nay làm sao mà miệng lại ngọt đến như thế chứ. Thục Ly cũng bắt đầu ngượng đỏ hết cả hai bên lỗ tai rồi thế mà anh Dương vừa nói xong đã xoay mặt sang cửa sổ phía bên kia mà nhìn phong cảnh, trông chẳng khác lúc bình thường gì cả.

Nhà anh Dương gần cửa hàng mua đồ hơn nên anh xuống trước, sẵn tiện lại cho anh Thiên mượn xe đưa chị em Nguyệt về:

- Lái xe cẩn thận đấy.

Trời tối rồi, cơn mưa lại bắt đầu trĩu nặng hạt. Hy vọng chủ nhật sẽ là một ngày nắng đẹp.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.