Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1193 chữ

- Ly à, dậy rồi treo đồ lên giúp chị nhé. – Chị Nguyệt gõ cửa nói lớn. Hiện tại đã là chín giờ sáng rồi. Hôm nay anh chị đều không đi làm. Nhân dịp này lại sẵn tiện dọn dẹp nhà cửa một bữa. Trời cứ mưa mãi mưa mãi, áo quần giặt cả rồi đều vương mùi ẩm mốc.

Trưa nay anh Dương sẽ lại đến nhà, trời mưa nên chị Nguyệt muốn ăn lẩu bò, âm ấm thơm ngon. Anh Dương đúng là bạn thân chí cốt của anh Thiên và chị Nguyệt, cuộc sống của họ dường như chỉ xoay vòng quanh nhau. Thục Ly ở bên trong nhà tắm, ngồi nhìn từng vòng máy giặt xoay xoay đều vô thức mà suy nghĩ.

- Bé Ly đâu rồi? Từ lúc em nhờ treo đồ lên thì lại chẳng thấy em ấy nữa - chị Nguyệt ngồi trên ghế sofa lặt rau vừa nhìn thấy anh Thiên liền hỏi ngay, anh thì chỉ nhún vai lắc đầu, chỉ chỉ tay vào phòng tắm bên cạnh.

- Lát thằng Dương có đưa chị Dạ đến nữa đấy - anh Thiên ngồi xuống cạnh chị Nguyệt, cầm lấy vài cọng mồng tơi mà đùa nghịch.

Thục Ly vẫn ngồi yên ở trước máy giặt như thế, không biết là thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi. Ngay cả máy giặt cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ của chính bản thân mình. Thục Ly bắt đầu có những suy nghĩ mà trước đây chưa từng có. Ví dụ như tên đầy đủ của anh Dương được viết như thế nào.

Tiếng ti vi trong nhà được bật lên rồi, là âm thanh của kênh thời sự được phát lại, chốc chốc lại là chương trình giới thiệu phim mới. Thục Ly ngồi đến tê dại cả chân, loay hoay mãi cũng chẳng thể đứng lên được, em chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi đánh mạnh vào chân mình vài cái, hy vọng cơn tê mau qua đi. Ấy vậy mà anh Dương đã đến nhà rồi, chẳng lên tiếng chào hỏi gì cả, cũng có thể là do Thục Ly mãi suy nghĩ nên cũng chẳng thể để ý đến nữa. Anh Dương đứng bên ngoài cửa đã trông thấy Thục Ly ngồi ở đấy bèn lên tiếng hỏi:

- Em sao thế? Em không thấy khỏe hả? - anh Dương dự định bước vào trong thì Thục Ly đã nhanh chóng lên tiếng.

- A... anh Dương đừng vào đây, em đang định phơi đồ. E...em em đang xem thử máy giặt đã giặt đồ xong chưa thôi.

Thục Ly huơ huơ tay, em chỉ sợ mình sẽ bị anh Dương cười nhạo mất, chỉ vì mãi lo suy nghĩ đến mức tê cả chân không đứng lên được thế này, thật xấu hổ quá. May mắn rằng anh Dương không nhìn thấy được gương mặt của em lúc này, bối rối vô cùng:

- Vậy anh giúp em nhé? Chị Nguyệt đang chuẩn bị thức ăn rồi.

- Không cần đâu ạ, anh cứ ra bên ngoài ngồi đi ạ. Em tự làm được.

Anh Dương nhìn thấy em kiên quyết như thế cũng không hỏi gì thêm, anh gật đầu rồi xoay người rời đi. Vài giây sau đó, cơn tê chân đã qua đi rồi, Thục Ly nhanh chóng đứng dậy giúp chị Nguyệt phơi đồ lên. Thục Ly bước ra ngoài, anh Dương nhìn thấy liền mỉm cười với em.

Hôm nay em không biết làm sao lại vô cùng mong chờ cái xoa đầu ấm áp của anh...

- A, em là Ly à? Xinh xắn quá, Dương cứ nhắc em mãi với chị, à mà gọi chị là chị Dạ nhé - chị Dạ cười tấm tắt, lại nhiệt tình vô cùng, tay của chị mềm thật, nắm mãi tay Thục Ly không buông. Qua lời chị Nguyệt giới thiệu thì chị Dạ đây là chị họ của anh Dương, cũng là người có mối quan hệ thân thiết nhất với anh ở trong nhà. Thục Ly không biết khi nhỏ bản thân đã từng gặp qua chị chưa, có lẽ là rồi. Nhưng chị Dạ hoạt bát vui vẻ thế này, Thục Ly vừa gặp mặt lại quen thân ngay.

Chị Dạ vỗ vai anh Dương, thì thầm to nhỏ:

- Dễ thương ghê ta.

Anh Dương đẩy nhẹ vai chị Dạ, nhìn chị mà đáp:

- Đúng vậy, bây giờ chị mới công nhận à?

Chị Dạ có phần kinh ngạc, vốn còn định chọc ghẹo anh Dương ấy vậy mà người em trai họ này của chị lại không ngượng ngịu một tí nào cả, ngược lại còn tung hứng đồng ý với ý kiến của mình. Chị Dạ bĩu môi tỏ vẻ chẳng vui gì. Thục Ly đứng dưới bếp đã nghe thấy cả rồi, anh Dương công nhận em dễ thương là thật. Bữa trưa diễn ra rất vui vẻ, Thục Ly ăn cũng rất ngon miệng. Mấy ngày này chị Nguyệt cứ sợ khẩu vị không giống nhau sẽ khiến em khó ăn. May mắn Thục Ly dễ nuôi lại không kén chọn gì cả. Anh Thiên lại bắt đầu kề về những câu chuyện xưa cũ khi còn nhỏ, mỗi lần nhắc đến thì mọi người lại cười ha hả cả lên, đôi lúc lại chọc chị Nguyệt đến xấu hổ. Câu chuyện cứ trôi qua như thế cho đến khi cơn mưa ngoài kia dừng lại khi nào không hay:

- Để anh giúp em – anh Dương đỡ tay bưng lấy mâm đồ ăn mà Thục Ly đang bê. Một mâm lớn như thế mà anh Dương mang đi thật dễ dàng, trong khi Thục Ly suýt như muốn chúi đầu xuống dưới đất thế kia. Có lẽ anh Dương đã trông thấy dáng vẻ chật vật của Thục Ly nên đã nhanh chóng đến cứu nguy ngay.

- Cảm ơn anh - Thục Ly mang găng tay vào, vừa cầm cái bát đầu tiên lên thì đã để ý thấy anh Dương xắn tay áo, xả nước vào bồn rửa phía bên cạnh - anh làm gì thế ạ?

- Anh đã nói là để anh giúp em mà, mau rửa xà phòng đi rồi bỏ sang đây cho anh – anh Dương đưa tay tắt vòi nước đang chảy.

Thục Ly gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý rồi, hôm nay em lại nhận được sự quan tâm từ anh. Số bát cứ ngày ít dần đi, tiếng nước vẫn luôn được bật tắt không ngừng cũng giống như cuộc sống của Thục Ly không ngừng dao động. Biến số này thật sự đến quá bất ngờ mà trái tim của em lại yếu ớt nhạy cảm như vậy, Thục Ly đã tự hỏi rằng, liệu em có thể chống cự được bao nhiêu đây? Cảm giác này em chưa từng trải qua bao giờ, chính em còn chưa có kinh nghiệm thì phải làm sao đây? Tiếng chuông điện thoại được bỏ vào trong túi quần của anh Dương vang lên, đó là một bản nhạc nhẹ nhàng, nghe rất hay.

“ Đây là bài hát gì nhỉ?”

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.