Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1009 chữ

Thục Ly ngủ một giấc liền tỉnh dậy, em lại nhớ về những chuyện đã xảy ra. Trước đây ở nhà cùng với bố mẹ, cuộc sống của Thục Ly nhàm chán biết bao, vậy mà bây giờ lại có không biết bao nhiêu là thứ để nhớ. Nhưng mà... Thục Ly ghét phải chờ đợi. Nó khiến em bức rức và bất an không thôi, em ghét cảm giác đó, nó khiến Thục Ly có cảm giác như chính bản thân em thật sự đã làm gì đó sai vậy.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, vang khắp cả nhà. Thục Ly vội vàng nhận máy, tiếng rì rì như tiếng xe cộ đông đúc ngoài phố quen thuộc vẫn cứ văng vẳng như thế:

- Mẹ à.

Cái cảm giác bất an, hồi hộp trước kia lại chợt ồ ạt ập tới không báo trước:

- Ly đó à con? Sắp tới mẹ đặt vé, con về Sài Gòn nhé? Mẹ không yên tâm để con lại đây một mình. Suy đi tính lại mẹ vẫn nên về đây với con.

Gì thế này? Câu nói này của mẹ có lẽ là câu mà em không muốn nghe nhất. Ban đầu vì không muốn cùng ba mẹ đi công tác ở nước ngoài nên em mới đến đây. Bây giờ mẹ cũng đã về lại Sài Gòn rồi, Thục Ly biết phải lấy lý do gì để ở lại Hà Nội đây:

- Mẹ... con...- Thục Ly ngập ngừng không biết nên nói làm sao với mẹ, ngẫm một chút Thục Ly mới lại lên tiếng - có thể đợi cho đến khi con kết thúc kỳ thi học sinh giỏi có được không? Hiện tại con đã có thể đi gần đến vòng cuối rồi.

Nghe thấy giọng nói của mẹ có vẻ là đã đồng ý rồi, Thục Ly lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm được một chút. Mẹ Thục Ly vui mừng vì con gái học giỏi nhưng không quên nhắc nhở và dặn dò em, ví dụ như dù có thế nào thì em vẫn phải về Sài Gòn để thi tuyển vào cấp ba. Thục Ly biết rằng sớm hay muộn gì em cũng phải rời đi, kéo thêm thời gian cũng thật là vô ích.

Hóa ra điều khiến em lo lắng bồn chồn chính là thứ này đây. Thục Ly vẫn còn chưa kịp trải qua đủ bốn mùa ở Hà Nội này lại phải nhanh chóng quay về nhà như thế. Mới đó mà em lại cảm thấy buồn bã rồi. Thục Ly gục mặt vào đầu gối của mình sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, em nhìn ra ngoài sân nơi có chỗ đất đã được xới lên một cách kỹ càng trước đây không lâu.

“ Liệu hoa hướng dương có kịp nở không?”

Không biết nữa, Thục Ly lắc lắc đầu lại tiếp tục gục mặt xuống đầu gối. Nếu như lần này phải về thật thì có lẽ Thục Ly lại phải đợi thêm ba năm nữa cho đến khi học đại học. Lúc đó em sẽ cố gắng thi thật tốt để có thể vào được một trường đại học ở đây.

Thục Ly cứ như thế mà ngồi ở đấy cho đến khi chị Nguyệt về. Chị lo em lại bị cảm bèn kêu em nhanh chóng đứng dậy vào nhà ngồi. Chuyện ban nãy nói với mẹ, Thục Ly đã mang kể hết với chị Nguyệt. Tiếc là chị cũng có thể làm được gì chứ, chẳng qua chị cũng chỉ là một người họ hàng ở nơi xa của Thục Ly, em còn nhỏ nên tốt nhất là phải được sống bên cạnh gia đình. Chị biết mẹ cũng muốn tốt cho em mà thôi. Ít ra thì Sài Gòn kia thân thuộc với Thục Ly nhiều hơn.

Chiếc đài radio cũ được anh Thiên mua cho không biết vì sao lại không thể bật lên được nữa. Thục Ly gõ cộc cộc vẫn không có chút động tĩnh gì. Em khẽ thở dài, thứ này hỏng rồi. Em cũng không biết cách sửa, vẫn còn chưa nghe được mấy lần. Thục Ly nhăn mặt trách thầm ông lão đó.

Tại sao lại là đúng lúc như thế này kia chứ?

Thục Ly vốn dĩ còn đang nghĩ, học hết kỳ này rồi sẽ thuận lợi mà thi chuyển cấp. Sau đó về đến rồi có thể cùng anh chị, còn có cả anh Dương cùng đi biển. Ở Hà Nội có biển nào đẹp thế? Liệu có thể ở lại qua đêm rồi mới về hay không? Nhắc đến đây mới chợt nhớ, vòng thi tiếp theo có lẽ là phải đợi đến năm sau. Không được đi biển cũng tốt, ít ra thì vẫn còn lại được một cái Giáng sinh đó thôi. Thục Ly lại tiếp tục ngồi bần thần ở một góc, tiếng chuông điện thoại của Thục Ly lại tiếp tục vang lên:

- Dạ, con nghe đây. Sao thế ạ?

Giọng nói bên đầu dây kia lại tiếp tục không ngừng vang lên đến bức bối. Âm thanh ồm ồm không nghe rõ được gì cả:

- Mẹ suy nghĩ lại rồi, đúng là vài ngày nữa thì có hơi gấp. Vậy hai tuần nữa đi, bảo anh chị đến trường làm thủ tục rút học bạ cho con đi. Còn về kỳ thi gì đó cũng không quan trọng nữa, dù gì nó cũng gần ngày thi tuyển quá. Bỏ thôi con, không phải lên cấp ba rồi vẫn còn mấy đợt nữa hay sao?

Giáng Sinh cũng không còn nữa, em cũng hết lý do để nói với mẹ rồi. Ngoài việc học hành ra thì Thục Ly còn có thể làm gì đây. Sao đột dưng lại như thế:

- Nhưng mà con... Không muốn bỏ.

Mẹ Thục Ly im lặng một chút lại tỏ vẻ không hài lòng:

- Mẹ nói rồi đấy. Vậy nhé. Có gì thì mẹ sẽ liên lạc Thiên sau.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.