Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1097 chữ

Hôm nay anh Dương đến đón Thục Ly ra ngoài, trùng hợp anh Thiên cũng chị Nguyệt cũng có công việc nên đã đi từ sớm. Ngoài Thục Ly ra thì anh Dương hầu như cũng chẳng gặp ai cả. Dáng vẻ của anh trông vẫn giống như trước đây, có điều lại hơi gầy đi một chút. Anh giúp Thục Ly mở cửa xe lại cẩn thận gài dây an toàn giúp cho em. Lần gặp này được hẹn tại một nhà hàng gia đình, không phải chỗ hôm nọ nhưng nơi này cũng rất tốt, cây xanh um tùm mà không khí lại vô cùng dễ chịu. Anh Dương lái xe đỗ vào một góc, sau khi nhận được số phòng của chị Dạ thì anh Dương mới đưa em vào. Cả hai người còn chưa kịp nắm tay nắm để mở cửa thì anh Dương đã nhận được ngay một cuộc gọi điện thoại từ chị Dạ:

- Dương đấy à? Em đã tới nơi chưa? Đã vào phòng ăn chưa thế?

- Em vẫn chưa vào, tụi em vẫn đang đứng ngoài cửa đây. Chị đợi một chút.

- Không không, chị nghĩ hôm nay không dùng bữa được đâu - giọng chị Dạ hấp tấp, dáng vẻ can ngăn.

Anh Dương nhíu mày không hiểu. Hôm nay chị Dạ đã đặt trước phòng, ban nãy nhân viên phục vụ cũng đã nói qua với anh Dương rằng người cũng đã đến trước rồi thì vì sao lại không thể dùng bữa được chứ. Nghe giọng chị Dạ dường như đã có chuyện gì đó xảy ra:

- Sao thế chị? - anh quay sang nhìn Thục Ly, giọng nói lại nhỏ hơn ban nãy một chút.

Chị Dạ ngập ngừng:

- Thì cái hôm em qua nhà mẹ nuôi đấy, hôm đấy dì Nhã gọi cho chị hỏi là hôm nào thì hẹn em cùng ăn cơm. Chị cũng nghĩ là dì cũng muốn ăn cơm cùng em thôi. Ai mà dè hôm nay chị đến thì thấy dì còn dẫn theo Anh Thi.

Chị Dạ nói đến đây thì thôi không nói nữa. Anh Dương trầm giọng hẳn:

- Dì ấy nói gì rồi?

- Nói chung là hôm nay thì không được. Dì ấy có nói gì thì em cứ mặc kệ đi. Kẻo lại không thoải mái.

Nói như vậy có nghĩa là mẹ Nhã sớm đã nói gì đó với chị Dạ khiến cho chị nghĩ mấy câu này không nên nghe thấy thì tốt hơn. Anh Dương ngắt ngang máy rồi đưa điện thoại cho Thục Ly giữ giúp. Anh dặn dò Thục Ly đứng ở ngoài này, anh vào trong một chút rồi sẽ ra ngay. Khoảng khắc anh Dương vừa mở cửa bước vào, Thục Ly đã trông thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ngồi ở bên trong mà bên cạnh hình như là dì Nhã - mẹ nuôi của anh Dương. Trước đây ở nhà của anh, Thục Ly cũng đã từng được nhìn thấy qua hình ảnh trong cuốn album cũ.

Anh Dương vừa đóng cửa lại thì chị Dạ từ hướng của nhà vệ sinh vội vội vàng vàng mà chạy đến. Chị lo lắng người ở bên trong sẽ xảy ra chuyện nên đã gấp rút mở cửa chạy vào. Thục Ly không hiểu gì cả, âm thanh to nhỏ bên trong cứ không ngừng vang lên. Anh Dương ngồi xuống bàn ăn, Anh Thi đã không ngừng nở nụ cười tươi tắn ở trên môi:

- Anh Dương lâu rồi không gặp. Lần trước anh có ghé nhà sao không ở lại ăn cơm thế? Em vừa đến nhà thì mẹ nuôi lại nói anh Dương về mất rồi.

Anh Dương hít sâu một hơi, vừa định nói gì đó thì mẹ Nhã liền lên tiếng cắt ngang:

- Con xem kìa Dạ, xem hai đứa chúng nó kìa.

Bà cười to tiếng, chị Dạ cũng chỉ biết vén tóc mái rồi cười cười theo. Mấy câu nói như thế này chỉ e là bà đã chuẩn bị sẵn để nói với Thục Ly rồi. Mẹ Nhã vốn còn dự định nhân buổi gặp mặt ăn cơm ngày hôm nay sẽ để cho Thục Ly thấy anh Dương và Anh Thi hợp nhau đến mức nào, em thấy khó sẽ tự giác lùi bước thôi. Ban nãy anh Dương bước vào một mình bà cũng hơi bất ngờ thật, người cần đến lại chẳng thấy bóng dáng đâu:

- Đây sẽ là lần cuối cùng con nói về vấn đề này đấy - tâm trạng anh Dương không thoải mái lại kéo chất giọng khó chịu theo. Anh vừa mở miệng thì tiếng cười đùa trong căn phòng nhỏ lại im bặt. Mẹ Nhã chạm nhẹ vào chân anh Dương lắc khẽ đầu. Anh trông thấy nhưng cũng chỉ đành mặc kệ - dù sao thì cuộc sống sau này vẫn sẽ là của con.

Thục Ly dường như có thể nghe thấy giọng của anh Dương rất rõ, từng lời từng chữ em đều có thể nghe thấy hết:

- Con không thích việc bản thân bị ghép cặp như thế, dù sau này có bao nhiêu người con gái mà mẹ nuôi muốn con ưng ý thì cũng chỉ có vậy thôi. Con thích em ấy là thật, con cũng hy vọng mẹ có thể tôn trọng em ấy. Cả đời này của con không lấy được Thục Ly thì cũng sẽ không lấy vợ sinh con. Con nói được thì sẽ làm được đấy.

Lời nói vừa dứt, anh Dương liền đứng dậy lịch sự của cuối đầu rồi mở cửa bước ra ngoài. Không biết vì sao mà gương mặt Thục Ly lại đỏ bừng bừng theo như thế. Anh Dương nắm lấy tay của Thục Ly rồi cùng em nhanh chóng rời khỏi nơi này. Anh Thi ngỡ ngàng đến mức phải cúi gầm mặt xuống.

Trên đoạn hành lang dài dẫn đến bãi đỗ xe, anh Dương vẫn luôn nắm chặt lấy tay Thục Ly không buông. Chuyện ban nãy xảy ra em rất muốn hỏi anh nhưng ai nghe vào cũng đều biết mẹ nuôi đối với việc của Thục Ly và anh Dương có thể viết vỏn vẹn ra ba chữ “không hài lòng". Thục Ly biết như thế dĩ nhiên rất buồn lòng chứ, em còn có thể làm thế nào. Dù sao thì anh Dương cũng đang ở ngay trước mắt em mà em cũng không có dũng khí để hỏi rõ. Có lẽ mọi chuyện thật sự chỉ là như thế đó.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.