Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 709 chữ

Mới ban nãy Thục Ly còn cùng anh Dương bước vào bên trong vậy mà còn chưa đầy ba mươi phút lại phải trở ngược lại ra ngoài này. Thục Ly đột nhiên lại cảm thấy có lỗi vô cùng, vì em mà bữa ăn hôm nay của gia đình anh Dương lại bị phá hủy mất rồi. Mọi người mất hứng thì làm sao có thể ăn ngon được chứ? Anh Dương nhanh chóng quay sang vỗ vỗ nhẹ vào đôi bàn tay nhỏ của Thục Ly lại dịu dàng quay người sang ôm lấy em mà vỗ về:

- Anh xin lỗi, hôm nay chị Dạ có việc đột xuất mất rồi, chúng ta về nhà ăn cơm nhé? Em đói rồi phải không?

Thục Ly gật gật đầu cũng không ngần ngại mà ôm anh Dương. Thục Ly biết anh phải chịu nhiều áp lực, người không thoải mái nhất lúc này chính là anh Dương. Vậy mà anh còn quay sang không ngừng an ủi em. Mấy vấn đề đau đầu này anh Dương đã nói qua rồi thì tốt nhất Thục Ly cũng không nên nhắc lại với anh. Như vậy anh Dương cũng sẽ phần nào cảm thấy yên tâm hơn:

- Bé con à, em có muốn đi xem người ta cãi nhau không?

Thục Ly nhìn anh Dương tỏ vẻ không hiểu lắm, đi xem cãi nhau là xem như thế nào? Anh Dương trông vẫn rất bình thản mà lái xe khiến cho Thục Ly ngày càng cảm thấy khó hiểu hơn:

- Nhưng mà phải về nhà ăn cơm trước đã.

Anh Dương lại xoa xoa đầu Thục Ly giống như trước kia. Mà như thế này Thục Ly cũng cảm thấy thích vô cùng. Mấy ngày không gặp mà anh Dương đã thật sự chất đầy tủ lạnh bằng những món đồ ăn khác nhau, Thục Ly vừa mở ra một cái liền cảm thấy choáng ngợp vô cùng. Đồ ăn đóng hộp, rau củ quả đều có đầy đủ. Anh Dương tựa cằm vào vai của Thục Ly, nghiêng đầu dụi vào má em vài cái:

- Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em.

Thục Ly nhìn vào cả tủ nguyên liệu như thế kia lại ngẫm nghĩ mãi, thực ra thì chỉ cần là anh Dương nấu em đều sẽ thích hết:

- Anh nấu gì thì em ăn cái đó, em giúp anh nấu cơm nhé? - Thục Ly cúi người xuống, thoát ra được khỏi người anh Dương, em vội lấy hai tay áp lên má của mình. Anh Dương đứng ở phía sau nhìn bóng dáng của Thục Ly liền không kiềm được mà cười một cái.

Bữa ăn vừa kết thúc, anh Dương liền tỏ ra dáng vẻ lười biếng nằm gối đầu lên chân của Thục Ly. Sẵn tiện cho cả việc ngủ trưa. Anh Dương dường như có vẻ mệt mỏi lắm, vừa năm xuống một cái là ngủ liền được ngay. Tóc anh Dương mềm mại, hơi thở vẫn đều đều như thế. Chỉ là trông anh đã có nhiều vết quầng thâm hơn trước. Ở trong khoảng không gian trầm lắng thế này, một mua thu với ánh nắng ban trưa nhè nhẹ cũng khiến cho tâm trạng của Thục Ly trùng xuống, em khẽ vuốt ve mái tóc của anh Dương mà cười nhẹ. Bình thường Thục Ly vẫn nghe người ta hay nói, độ tuổi phù hợp nhất để kết hôn là vào khoảng hai mươi lăm. Anh Dương tốt như thế, làm sao có thể không cưới vợ sinh con được đây:

- Em hy vọng đến năm anh ba mươi tuổi, vẫn có thể cưới vợ sinh con.

Anh Dương hơi nhíu mày, trong lòng lại mang đến cảm xúc khó tả. Vốn dĩ mấy ngày nay anh đã khó ngủ, vừa thiu thiu vài cái liền cảm giác được Thục Ly đang chạm vào mình. Anh Dương còn đang định nằm một chút thì Thục Ly lại lên tiếng khiến anh có chút giật mình. Trong hoàn cảnh thế này anh Dương cũng không biết phải nói thế nào cho phải.

“ Anh cũng hy vọng đến năm anh ba mươi tuổi, vẫn có thể cưới vợ sinh con”.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.