Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1902 chữ

Anh Dương chớp chớp mắt, chỉ trong một chút ít thời gian như vậy mà cũng thật khó khăn và chật vật quá. Cơn đau và cơn sốt cũng đã hạ nhiệt sau khi uống thuốc. Không biết vì sao mà bụng của anh Dương càng ngày càng quặn thắt lại đến đau đớn. Thanh ngồi kế bên thở dài một tiếng, cô không nói gì cả mà lẳng lặng đứng lên, lủi thủi đi xuống bếp. Anh Triết cũng đến rồi vậy mà không ai nói gì cả, đến đèn cũng không bật nữa. Anh Dương khẽ chạm vào mặt mình, những ngón tay trông gầy gò đến xót xa. Gương mặt anh bây giờ có lẽ trông tệ lắm. Anh Dương cười cười, khàn cả giọng:

- Anh đi xem Thanh đi, có lẽ lại chui vào đâu đó khóc một mình rồi.

Anh Triết chạm nhẹ vào mái tóc của em trai, dịu dàng vỗ về:

- Anh xin lỗi nhé. Chẳng giúp gì được cho em.

Anh Dương mệt rồi, dù có muốn đáp lại cũng chẳng có chút sức lực nữa, anh xoay người tựa đầu vào thành ghế sofa, cố gắng làm sao cho bản thân thoải mái nhất có thể. Anh Dương khó chịu nhíu mày, a, là cái cảm giác tội lỗi này, đáng nhẽ ra anh không nên làm như thế mới đúng. Mặc dù trước đây anh Dương mang thái độ ích kỷ của mình theo để ngỏ lời với Thục Ly vậy mà em lại dễ dàng chấp nhận như thế. Anh Dương lần mò xuống bên bàn tay của mình, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay chi chít đầy lỗ kim, sưng lên đau đến tê tái. Thật kinh khủng và xấu xí. Anh Dương vốn dĩ còn định sẽ cố gắng sống cho thật tốt đấy nhưng không tài nào bỏ qua Thục Ly được.

Căn bệnh này cũng thật khó nói, lần đầu tiên anh Dương cảm thấy không khỏe đến trong người như thế, lần đầu tiên máu mũi cứ chảy liên tục không chịu ngừng là vào một ngày khí trời man mác, quá đỗi dịu dàng và bình yên. Ban đầu anh Dương chỉ dám mong ước trước khi bản thân thật sự chết đi rồi sẽ có được một gia đình êm ấm, có một người để yêu thương. Anh Dương thậm chí còn nghĩ chuyện giống như thế này sẽ không bao giờ xảy ra đối với anh được nữa. Rồi không lâu sau đó, trong khi đưa Thục Ly trở về nhà sau buổi họp mặt của câu lạc bộ ghi ta, anh đã nhận thức được tình cảm ấy của em. Anh ngao ngán, đau lòng rồi lại vui vẻ chấp nhận từ bỏ như thế, nên anh mới nói với chị Nguyệt “chỉ là có lẽ anh chẳng phải là người phù hợp”.

Anh thật ích kỷ, có lẽ anh đã hối hận vì phút nhất thời không kìm lại được ấy. Có lẽ anh đã hiểu ra được mọi chuyện. Anh Dương mệt mỏi đến mức khóc cũng chẳng thể bật ra được.

Anh Triết đưa Thanh quay trở lại chỗ của anh Dương, anh vỗ nhẹ vai cô. Thanh liền cúi người chạm nhẹ vào anh Dương:

- Ngày mai chúng ta tới bệnh viện nhé nhưng mà em phải hứa với anh, dù là cha mẹ hay Thục Ly... không được nhắc đến việc này với ai cả.

Thanh gật đầu đồng ý, đôi tay vẫn run rẩy nắm chặt lấy tay của anh Dương, anh trai của cô thật sự đã khác đi rất nhiều:

- Điện thoại của anh, em giữ giúp anh đi. Bỏ nó ở nhà không tiện chút nào. Có vấn đề gì thì em giúp anh giải quyết luôn cũng tốt - giọng anh Dương nhỏ dần lại, cuối cung anh cũng đã có thể ngủ được một giấc đúng nghĩa rồi.

Ở bệnh viện không khí ngột ngạt khó chịu lắm, mùi cồn lúc nào cũng xộc thẳng vào bên trong mũi. Về nhà ít ra còn có thể trông thấy một ít cây xanh, mường tượng một chút vẫn có thể trông thấy người đã trồng nó. Tốt biết bao nhiêu.

Thục Ly bây giờ có lẽ cũng đã an giấc rồi.

Em nằm trên chiếc giường ấm áp , mắt chớp chớp nhìn thẳng lên trần nhà. Thục Ly nghĩ bầu trời Hà Nội bây giờ chắc là có nhiều ngôi sao sáng đã hiện lên lắm. Ở Sài Gòn cố gắng mãi cũng chẳng thể nhìn thấy được dù chỉ là một ngôi sao. Trăng thì cũng có đấy nhưng xa vời vợi. Việc lãng mạn nhất là khi được cùng người mình thích che chung một chiếc ô khi trời mưa đến, nay cả việc này em cũng đã thực hiện được rồi. Đợi đến lần gặp mặt tiếp theo, Thục Ly sẽ cùng anh Dương làm việc lãng mạn khác chính là cùng ngắm sao kia. Chỉ vừa nghĩ đến là trong lòng Thục Ly vô cùng háo hức. Chiếc đồng hồ treo tường vừa điểm qua ngày mới, Thục Ly cũng dần dần nhắm mắt lại, chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Thục Ly cứ ngỡ khoảng thời gian này anh Dương hết bận rồi, ngày mai liền có thể nói chuyện với anh nhiều hơn một chút. Ấy vậy mà chỉ vừa trải qua một đêm ngắn ngủi, Thục Ly đã không thể nào tìm thấy anh Dương nữa. Cảm giác bức bối như thế này thật là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu quá. Anh Dương thực ra là đang nghĩ gì thế, Thục Ly lại tiếp tục nghi ngờ bản thân trong bất lực. Bụng của em đau đến thắt lại.

Ngày đầu tiên của năm 2016, Thục Ly đã cố gắng thức cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Em chạy lên sân thượng với một tâm trạng đầy hứng khởi, từ hướng nhà của em nhìn ra đằng xa kia vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa lập lòe của năm mới. Thục Ly đưa điện thoại nhanh chóng bắt lấy khung cảnh tuyệt vời kia Em gửi tấm ảnh vừa chụp được cho anh Dương mà không quên gửi kèm một lời nhắn chúc mừng năm mới vui vẻ.

“Năm mới vui vẻ”.

Thục Ly có chút không tin vào mắt của mình, anh Dương vậy mà đã phản hồi lại tin nhắn chúc mừng năm mới của em rồi. Lại một tin nhắn nữa được gửi đến.

“ Chỗ của anh hơi ồn chút nên mình nhắn tin nhé?”.

Em gật gù, cũng đúng thôi vì đang là năm mới mà. Tuy chỉ là những ngày bình thường thôi nhưng anh Thiên chị Nguyệt vẫn hay mở tiệc ăn uống rồi gọi bạn bè đến chơi đấy huống hồ chi là nói đến năm mới. Khoảng vài phút sau đó, anh Dương lại gửi cho Thục Ly một tấm ảnh rực rỡ màu của cây hoa đào to lớn.

“ Anh nghe nói năm nay hoa sẽ nở đẹp lắm đấy”.

Đúng là đẹp thật, hoa mai trong chiếc chậu lớn của mẹ cũng không đẹp bằng. Thục Ly âm thầm lưu tấm ảnh lại, vô tình xem nó như một vật trân quý. Thục Ly mím môi, em muốn nghe thấy giọng của anh Dương. Sài Gòn khoảng thời gian này thật sự lạnh lắm, Thục Ly đến trường còn phải mang theo một chiếc áo khoác để dự phòng. Lạnh đến mức học thuộc một bài thơ cũng thật khó khăn.

“ Em sắp được nghỉ Tết âm lịch rồi, công việc của anh đã gần xong chưa?”.

Đoạn tin nhắn bẵng lại, đứt đoạn trong khoảng ba mươi phút, Thục Ly bồn chồn lo lắng, lại nữa rồi, khoảng khắc đáng sợ này lại đến rồi. Thục Ly ngồi thụp người xuống, gió lạnh ban đêm khẽ thôi lướt qua mái tóc em. Như vậy càng làm cho Thục Ly tỉnh táo. Em nắm chặt chiếc điện thoại, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào màn hình đang bật ánh sáng hết cỡ.

“ Anh nghĩ vẫn còn lâu lắm, có lẽ Tết đến sẽ được nghỉ đến mùng ba. Sau đó sẽ quay lại làm việc”.

Tiếng ting lên từ điện thoại ngắn ngủi như thế nhưng cũng đủ khiến Thục Ly vui vẻ, em cười phá lên trông bộ dạng vô cùng ngớ ngẩn. Là do Thục Ly suy nghĩ quá nhiều thôi.

“ Đợi qua hôm nay rồi anh có chuyện muốn nói với em. Anh không chắc lắm, dù sao thì anh cũng hy vọng em có được một năm suôn sẻ và may mắn nhé”.

Thục Ly rất tò mò, anh Dương muốn nói gì với em thế. Liệu đó có phải là một tin tốt lành không? Chắc hẳn là một chuyện tốt rồi. Vì người đó là anh Dương nên sẽ chẳng nỡ nhìn em buồn đâu nhỉ. Nhưng không biết vì sao khi đọc đến đây, em cảm thấy tệ quá. Trong một khoảng khắc rất ngắn ấy, câu từ của anh Dương cũng chẳng vui vẻ gì.

Em hít một hơi, những chuyện như thế này thật là nhức đầu quá. Chậu hoa mai của mẹ vì gió lạnh nên sớm cũng đã ra hoa. Ba của Thục Ly được nghỉ phép nên cũng đã về nhà một thời gian ở cùng với mẹ con của em. Mẹ cùng ba đi chợ rồi, chuẩn bị cho một cái Tết suôn sẻ trước mắt, tháng một lạnh đến tê tái. Thục Ly giúp mẹ lau dọn lại chiếc kệ đựng giày, sắp xếp lại đống quần áo vẫn còn để lộn xộn trong góc tủ. Cứ như vậy cho đến khi kỳ nghỉ Tết kết thúc, cái lạnh vẫn chưa kịp qua đi mà hoa mai đã sớm tàn rồi. Tết này Thục Ly cũng chỉ thui thủi ở trong nhà, ba mẹ thì dành nhiều thời gian một chút đi thăm hỏi hành xóm láng giềng đây đó.

Thục Ly vẫn cứ trông chờ vào điện thoại của mình mãi, đêm hôm đó anh Dương đã bảo rằng có chuyện muốn nói với em. Vậy mà lâu quá rồi Thục Ly vẫn chưa thấy tin tức gì. Tin nhắn trong điện thoại Thục Ly vẫn đều đặn gửi đi mỗi ngày, em không thấy anh Dương đáp lại thì cũng sẽ không gọi cho anh nữa. Thục Ly đơn giản chỉ nghĩ, anh Dương lại bận rồi. Dù là ở Hà Nội hay Sài Gòn, anh Dương bận rồi thì sẽ không thể đến gặp em nữa. Nghĩ như vậy Thục Ly đột nhiên lại thấy tủi thân quá. Em cứ như thế, qua mấy tháng rồi vẫn ngồi yên chờ đợi trong vô vọng, chờ đến mức chán chường.

Cứ mỗi lần như thế, Thục Ly luôn nghĩ rằng bản thân sẽ không thể chờ đợi được nữa, có lẽ phải bỏ cuộc thôi. Cứ mỗi khi như thế anh Dương liền xuất hiện mà dập tắt ngay đi tất cả lo lắng và hờn dỗi của Thục Ly, em thì lại dễ dàng buông lỏng mọi chuyện, đáp án mà Thục Ly muốn tìm đến giờ cũng không còn quan trọng nữa.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.