Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên sinh cho tới bây giờ nói một không hai

Phiên bản Dịch · 642 chữ

Kiều Mạch Sanh nháy mắt, cắn một miếng sanwich, cũng không để ý lời quản gia, nhìn về phía Giản Thâm Dương.

Chỉ thấy sắc mặt anh âm trầm như cũ, không nói gì, cũng không thèm nhìn tới cô một cái, một chút tức giận hay là vẽ mặt tức giận cũng không.

Quản gia giống như rất sợ Giản Thâm Dương, nhưng cô không sợ.

Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn Giản Thâm Dương, cười hỏi: "Anh hai, vậy lúc nào thì có thể cùng anh nói chuyện?"

Quản gia cúi đầu, cũng không dám nhìn Giản Thâm Dương, mím môi khuyên cô, "Phu nhân..."

Kiều Mạch Sanh nói nhiều như vậy, Giản Thâm Dương ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, lúc này, Giản Thâm Dương ăn xong hết rồi, mới nhàn nhạt liếc ông một cái, quản gia lập tức liền ngậm miệng, cung kính thấp đầu, "Tiên sinh, thật xin lỗi, chưa nói quy củ ở trong nhà với phu nhân, là tôi sơ sót."

Giản Thâm Dương nhận lấy khăn từ người giúp việc đưa tới, nhẹ nhàng lau miệng một cái, mới nhìn Kiều Mạch Sanh, "Em muốn nói chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể, thế nhưng, không được ở trước mặt của tôi."

Nói xong, anh đứng dậy, quét mắt qua quản gia, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Trừ nữa tháng tiền lương." Liền lạnh nhạt rời đi.

Quản gia không có nửa câu oán hận, cúi đầu nói: " Dạ, tiên sinh đi thong thả."

Kiều Mạch Sanh kinh ngạc, nghe được anh nói, trong đầu nghĩ mình thật sự đã nghĩ lầm rồi, thật ra anh rất ghét cô? Anh đối với cô lạnh lùng cũng không phải là tính cách của anh?

Vốn muốn gọi Giản Thâm Dương, nhưng nhìn bóng lưng anh rời đi hơi thất thần, cho nên lúc cô muốn mở miệng, người đã biến mất.

Cô cắn miệng nhỏ nhắn, nhìn về phía quản gia xin lỗi, "Cái đó... Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Nói xong, cô cắn ngón mình tay áy náy hỏi: "Anh ấy mới vừa nói muốn trừ nửa tháng tiền lương của ông có phải nói thật hay không?"

"Phu nhân cô hại tôi rồi, chuyện này vốn là tôi không đúng." Quản gia cúi đầu, còn nói: "Tiên sinh từ trước đến giờ nói một không hai, chưa bao giờ nửa điểm đùa giỡn."

Thật ra thì lời quản gia nói cũng không sai, Kiều Mạch Sanh suy nghĩ một chút gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm của Giản Thâm Dương, cô cũng không cách nào tưởng tượng, dáng vẽ anh mở miệng nói đùa.

Thế nhưng, nghe ông nói như vậy, Kiều Mạch Sanh càng thêm áy náy, thật ra quản gia đã nói qua quy củ của nhà với cô, chẳng qua cô quen chọc quản gia, cho nên không để ý, chẳng qua là không nghĩ tới vì vậy làm hại ông bị trừ nửa tháng tiền lương, tự nhiên trong lòng của cô cảm thấy áy náy, "Vậy... Nửa tháng tiền lương là bao nhiêu?"

Quản gia vừa nghe, cũng biết Kiều Mạch Sanh muốn đem tiền bù lại cho ông, ông vội vàng từ chối: "Phu nhân không cần để ý đâu."

Kiều Mạch Sanh cắn miệng nhỏ nháy mắt nói: "Ông không nói, có phải muốn tôi áy náy cả đời hay không? Hay là trong lòng ông đang trách tôi?"

"Không, không dám, cũng không có ý này, phu nhân cô chớ tự trách." Quản gia nào tha thứ nổi cái tội danh này, ông biết Kiều Mạch Sanh là một cô gái tốt, rất thích trêu chọc ông, cái này tuổi đã hơn năm mươi, nhưng thực chất không trách gì cô.

Bạn đang đọc Hôn Nhân Ấm Áp Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi (Dịch) của Nhật Mộ Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyenLauMongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.