Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có quyền hỏi đến

Phiên bản Dịch · 764 chữ

Bởi vì vẻ mặt của ông nói cho cô biết, ông đối với việc lần này Giản Thâm Dương bỗng nhiên mang theo một người phụ nữ về nhà như thế cảm thấy kinh ngạc, phải nói là bị hù dọa, cho nên vẽ hốt hoảng trên măt ông làm sao cũng che giấu không được.

Hơn nữa, bàn công việc không phải nên ở thư phòng sao? Tại sao phải đi vào phòng ngủ?

Thật ra thì, người trưởng thành đều hiểu rõ việc này, che giấu chẳng qua càng che càng lộ mà thôi.

Nghĩ tới đây, Kiều Mạch Sanh nhàn nhạt thu tầm mắt lại, vừa lúc muốn trở lại phòng của mình, quản gia bỗng nhiên khẩn trương từ phòng ngủ của Giản Thâm Dương đi ra, nói với cô: "Phu... Phu nhân, cô có muốn đi vào hay không, cùng tiên sinh trò chuyện?"

Kiều Mạch Sanh cười một cái, giả bộ không hiểu cười nói tự nhiên: "Anh ấy bàn công việc, tôi có biết chuyện gì mà nói?"

"Thế nhưng mà..."

Kiều Mạch Sanh lười biếng ngáp một cái, hướng về quản gia nói: "Thời gian không còn sớm, tôi về phòng đi ngủ trước, ông cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Nói xong, cô không cho quản gia cơ hội nói chuyện, liền đóng lại cửa phòng ngủ lại.

Cô trên danh nghĩa là vợ của Giản Thâm Dương, lúc đêm khuya, anh bỗng nhiên hiên ngang mang theo một người phụ nữ xinh đẹp về nhà, coi như không có gì đó, anh lẽ ra cũng nên giải thích một chút, miễn cho mọi người suy nghĩ nhiều.

Nhưng anh một câu cũng không có, đây là rõ ràng đối với cô coi thường.

Mà cô cũng không biết mình có tư cách quản chuyện của anh hay không, mặc dù bọn họ đã kết hôn rồi . Thế nhưng Giản Thâm Dương tới bây giờ đối cô cũng không phải là thái độ đối sử với một người vợ, càng giống như là trong nhà nuôi thêm một người rảnh rỗi mà thôi.

Cho nên, cho dù anh chưa từng biểu hiện qua cái gì, cô cảm thấy ý tứ của anh đã rất rõ ràng, chuyện của anh, cô không có quyền hỏi đến.

Kiều Mạch Sanh nghĩ đến đây, liền trở về ngủ, có thể là không quen đêm khuya mới ngủ, mặc dù buồn ngủ, lại lập tức không cách nào chìm vào giấc ngủ, trong đầu chỉ toàn là đôi mắt lạnh lùng kia nhìn cô mà thôi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác tiếng vang ngoài cửa rốt cuộc cũng mất, cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

Tối hôm qua ngủ muộn, sáng hôm sau Kiều Mạch Sanh dậy trễ một chút, bởi vì không cần lên lớp, cũng không có nhiều bạn bè.

Cô hôm nay chuẩn bị ra ngoài đi thư viện thành phố xem một chút, thuận tiện đi tiệm sách đem mấy quyển sách lịch sử mình nhìn trúng kia mua về, cho nên, cô mặc đồ chỉnh tề, mới ra khỏi cửa phòng.

Thế nhưng lúc đẩy cửa phòng ra, ngay sau đó nghĩ đến, Giản Thâm Dương cùng người phụ nữ kia không biết còn ở đó hay không.

Dưới lầu không có thanh âm, cho nên cô cũng không rõ lắm, thế nhưng, sau khi xuống lầu, cô liền thấy Giản Thâm Dương cùng người phụ nữ kia đều ngồi ở bàn ăn dùng cơm, hai người đều rất trầm mặc, không nói gì, tư thế dùng cơm cũng hết sức ưu nhã.

Kiều Mạch Sanh nhìn, trong đầu liền xuất hiện một câu: Thật xứng đôi.

Quản gia hiện tại đối với sự xuất hiện của cô rất mẫn cảm, nhìn thấy cô, vẻ mặt cứng lại, "Phu nhân."

Kiều Mạch Sanh gật gật đầu, đi tới mới phát hiện chỗ bình thường cô hay ngồi, đang bị người phụ nữ kia chiếm cứ lấy, Quản gia nhìn cô, có chút khẩn trương, mắt nhìn Giản Thâm Dương, phát hiện người đối diện bên trong quy củ cực độ nghiêm cẩn anh không mở miệng, Quản gia cũng không dám mở miệng.

Cho dù ông biết, vị trí kia, là vị trí của nữ chủ nhân trong nhà.

Mà quản gia một tiếng phu nhân này, âm lượng cũng không tệ, những người ở đây hẳn là đều có thể nghe được, thế nhưng hai người ngồi dùng cơm đằng kia đều chưa từng ngẩng đầu.

Bạn đang đọc Hôn Nhân Ấm Áp Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi (Dịch) của Nhật Mộ Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyenLauMongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.