Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hơi nóng, cẩn thận một chút.

Phiên bản Dịch · 863 chữ

Kiều Mạch Sanh cũng không để ý, tìm đại một cái ghế ngồi xuống, cười chào hỏi bọn họ: "Anh hai."

Thế hưng, Giản Thâm Dương vẫn là biểu cảm lạnh lùng như vậy, không có liếc nhìn cô một cái, mà người phụ nữ kia, Kiều Mạch Sanh cười đối cô ta gật gật đầu, cô ta cũng chỉ là lạnh lùng gật gật đầu, xem như đáp lại, sau đó, liền không có bất kỳ bày tỏ gì khác.

Kiều Mạch Sanh không thèm để ý bọn họ lạnh lùng cũng không nhìn, ăn phần của mình.

Hai người bọn họ ăn cơm tư thế ưu nhã đến có thể nói là cảnh đẹp ý vui, Kiều Mạch Sanh dùng cơm mặc dù nhã nhặn, lại tự nhận so ra kém hai người họ ưu nhã đến động lòng người, bất quá là cô không có vì vậy mà câu nệ, bình thường như thế nào thì thế đó, hai người họ không có thể làm ảnh hưởng đến hứng thú dùng cơm của cô.

Rời bàn đầu tiên chính là Giản Thâm Dương. Anh vừa đứng lên, người phụ nữ kia cũng đi theo tới. Kiều Mạch Sanh nhìn thấy bọn họ muốn rời đi, ngẩng đầu nhàn nhạt hỏi: "Muốn đi ra ngoài sao?"

Giản Thâm Dương không có trả lời, mặt không thay đổi nhìn cô một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người quản gia, lãnh đạm nói: "Tôi mười hai giờ trưa đi ra ngoài, để cho người chuẩn bị xe kỹ càng."

Nói xong, liền lên lâu, mà người phụ nữ kia một mực không nói một lời đi theo anh đi lên lầu, cuối cùng biến mất ở cửa phòng Giản Thâm Dương.

Lúc này Kiều Mạch Sanh cũng ăn sạch sẽ đồ ăn trong dĩa, đứng dậy nói với quản gia: "Tôi ra ngoài một chút, giữa trưa không cần phầm cơm cho tôi, chắc là buổi tối tôi mới có thể trở về."

Hôm qua Kiều Mạch Sanh đã quyết định, nhưng quản gia lại cho rằng trong lòng cô không thoải mái, bởi vì Giản Thâm Dương ở trước mặt cô mà không nhìn cô, cũng mang theo người phụ nữ kia trở về phòng, biết được bọn họ ở tới giữa trưa mới đi ra ngoài, không muốn cùng bọn họ ở chung một phòng khó chịu, cho nên mới nói lời như vậy, cho nên ông có chút thay cô đau lòng.

Nhưng mà, ông cũng đồng ý cách làm của cô, bởi vì trong nhà bỗng nhiên có thêm một người phụ nữ cùng mình tranh quả thực chướng mắt, cô ra ngoài đi một chút, hít thở không khí cũng tốt.

Bởi vậy, liền hỏi: "Cô muốn đi đâu? Tôi gọi lái xe đưa cô đi?"

"Thư viện."

Quản gia nghe vậy, cau mày nói: "Hôm nay thư viện bị trục trặc, không mở cửa, không biết lúc nào mới có thể mở, tôi có một người bạn là nhân viên quản lý làm ở nơi đó, cho nên tôi biết rõ thế."

Kiều Mạch Sanh nghe vậy, đáng tiếc nhíu nhíu mày lại: "Đã như thế, vậy cháu không đi nữa."

Nói xong, cười một cái, liền đi lên lâu.

Quản gia sợ cô đau lòng, hối hận đã nói sự thật cho cô nghe, muốn gọi cô đi ra ngoài một chút, nhưng lại cảm thấy những lời này thật là không ổn, nói ra, chỉ sợ cô sẽ càng thêm đau lòng, cho nên cuối cùng vẫn không hề nói.

Hơn chín giờ, Kiều Mạch Sanh ở trong phòng đọc sách một lát, có chút khát, lúc xuống lầu uống nước, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên hào hứng đâu tới, gọi người bưng đạo cụ trà ra, ngồi xuống pha trà uống.

Ông nội của cô rất thích uống trà, cũng là một tay pha trà ngon, khi cô còn bé được ông nội của cô nuôi lớn, cho nên cũng học được một ít, từ nhỏ cô đã pha trà cho ông nội uống, cho nên tài nghệ rất thuần thục.

Cô làm việc từ trước đến nay rất nghiêm túc, cho nên không phát hiện có người đứng ở bên cạnh người cô, nhìn cô một hồi lâu , chờ tới lúc cô phát hiện, ngạc nhiên một chút, sau đó gật đầu cười một tiếng: "Chào cô."

Người tới chính là người phụ nữ kia, trong tay cô ta bưng một cái khay, phía trên để một cái ly. Cô ta nhàn nhạt gật đầu, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, Kiều Mạch Sanh cảm thấy giọng nói cũng rất êm tai: "Hương trà rất dễ chịu."

"Cảm ơn." Có người thưởng thức, Kiều Mạch Sanh cười, "Có muốn tới uống một tách không?"

Người phụ nữ bước ưu nhã đi tới, gật đầu, cô ta vừa định đưa tay cầm vào, kiều Mạch Sanh cười nhẹ, nhắc nhở cô ta: "Còn hơi nóng, cẩn thận một chút."

Người phụ nữ như có điều suy nghĩ xem xét lời cô nói một chút rồi nói: "Cảm ơn."

Bạn đang đọc Hôn Nhân Ấm Áp Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi (Dịch) của Nhật Mộ Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyenLauMongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.