Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh hai? Em thích gọi tôi như vậy?

Phiên bản Dịch · 741 chữ

Editor & Beta: HaiAnh0990

Team: Huyền Lâu Mộng Các

Mẹ Kiều thấy người đàn ông rời đi, trên mặt đều là vẻ giận dữ: “Tưởng rằng nhà họ Giản bọn họ hòa nhã tới cầu hôn, tỏ ra vô cùng thành ý, không nghĩ tới bây giờ chúng ta đáp ứng, lập tức thay đổi thái độ hoàn toàn, thật là quá đáng, con chưa còn có gả qua đã bị ức hiếp như vậy, về sau còn có lời gì dễ nói?”

Vừa nói, mẹ Kiều đã chuẩn bị gọi cho ông cụ Giản, ngược lại Kiều Mạch Sanh tỉnh táo, cô ngăn bà lại: “Mẹ, đừng vội, có lẽ trong đó có hiểu lầm, mẹ gọi điện thoại tới như vậy, nếu làm cho nhà họ Giản hiểu lầm chúng ta, sẽ không tốt.”

Mẹ Kiều nghe vậy, cau mày nói: “Có nhiều hiểu lầm như vậy sao? Coi như là hiểu lầm, cũng phải nói rõ ràng mới có thể giải quyết.”

Kiều Mạch Sanh khuyên nhủ bà: “Mẹ, chuyện này đừng vội, chuyện này để con với anh ấy nói chuyện, cho nên, ngày mai chờ con gặp người ta rồi hãy nói, con không muốn ngày mai đến gặp mặt cho người ta ấn tượng không tốt, nếu như thật sự cảm thấy không được, con sẽ nói với mẹ, được không?”

Mẹ Kiều suy nghĩ một chút, nhà họ Giản tuy có quyền thế, cũng không phải không nói phải trái, ông cụ Giản và bà Giản cũng rất thích con gái bà, nghĩ lại cũng không phải do bọn họ.

Hơn nữa, quá nhiều ồn ào, đối với cuộc sống hôn nhân sau này của Kiều Mạch Sanh có hại chứ không có lợi, nghĩ tới đây, bà Kiều than thở: “Con nói như thế nào thì làm như thế đó đi, nếu như không được, cũng không cần cùng cậu ta vào cục dân chính đăng ký, một người đàn ông hôn lễ với vợ mình cũng không có, không phải người đàn ông tốt, mẹ không chịu được con bị tủi thân.”

Kiều Mạch Sanh gật đầu: “Mẹ con sẽ nhớ.”


Hôm sau, buổi chiều hai giờ rưỡi Kiều Mạch Sanh đã đến trước cửa cục dân chính chờ.

Người tới công chứng rất nhiều, trên mặt tràn đầy nụ cười vui mừng hạnh phúc. Mọi người thấy Kiều Mạch Sanh chỉ có một mình, đều cảm thấy có chút đáng thương, dùng ánh mắt thương hại nhìn cô.

Kiều Mạch Sanh bị bọn họ nhìn ánh mắt thương hại thấy có chút không được tự nhiên, vẫn luôn cúi đầu.

Đúng ba giờ, ở trước mũi chân của cô ngừng hai chiếc xe con. Cô đối với xe không có nghiên cứu, chẳng qua là cảm thấy rất sang trọng, trừ cái này ra không có cảm giác gì.

Người trên xe xuống, thân hình rất cao, khí chất cường đại nghiêm túc, lập tức thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Kiều Mạch Sanh bất ngờ một chút, ngước mắt nhìn thấy gương mặt đó, gương mặt đó rất đẹp mắt, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng, cho dù đeo kính mác, Kiều Mạch Sanh cũng nhận ra người này chính là anh trai chồng tương lai của cô - Giản Thâm Dương.

Nhắc tới, mặc dù lúc trước bọn họ đã gặp mặt, nhưng không thế nào nói chuyện.

Cô đối với anh có ba ấn tượng đầu tiên: Vẻ mặt lạnh nhạt, khí chất cường đại, còn có vẻ đẹp phải không có gì sánh nổi.

Lòng căng thẳng, lông mi dài run nhẹ, đầu bỗng nhiên thoáng qua một tia gì đó, nhưng quá nhanh, cô không có thể bắt được.

Cô cảm thấy anh tới nơi này là vì có việc, bọn họ không quen, anh cũng quá mức lãnh đạm, cho dù anh không cùng cô chào hỏi, nhưng anh đang đứng trước mặt cô, Kiều Mạch Sanh theo bản năng lui về phía sau một bước, ngước mắt nhìn vào đôi mắt thâm thúy trong như suối của anh.

Anh giơ tay lên, tháo kính mát xuống, dò xét nhìn cô.

Kiều Mạch Sanh mím môi, sau một lát rốt cuộc không nhịn được không khí yên lặng ngột ngạt, mở miệng: “Anh.. Anh hai.”

Anh lông mày hơi cau lại thích thú nhìn cô: “Anh hai? Em thích gọi

tôi như vậy?”

Bạn đang đọc Hôn Nhân Ấm Áp Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi (Dịch) của Nhật Mộ Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật HuyenLauMongCac
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.