Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩm Viên có một đứa trẻ liền náo nhiệt

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Ngày hôm sau, lúc Hứa Niệm An tỉnh dậy, bên cạnh đã không có người, vừa mở mắt ra, cô liền nhớ tới "cuộc nói chuyện đêm khuya" với Mục Duyên Đình tối hôm qua.

Hứa Niệm An trái tim ngọt ngào, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên, mấy ngày qua, cô vì lo lắng chuyện của Khương Sơ Tình mà trở nên phiền muộn giờ cũng tốt lên nhiều.

Cô đột nhiên cảm thấy phương thức sống chung của cô và Mục Duyên Đình rất thoải mái, mặc dù không có tình yêu mãnh liệt như người khác nói nhưng họ rất thoải mái, ngay cả chuyện kết hôn, cũng tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Hứa Niệm An sửa soạn một chút liền đi xuống nhà.

Trong hành lang ở tầng dưới, Tiểu Thiên Dục đang chơi với robot của mình.

Mục Duyên Đình từ bên ngoài bước vào với bộ đồ thể thao trên người, có vẻ như anh mới tập thể dục buổi sáng xong.

Quản gia vội vàng cầm khăn tắm lên, trên mặt mang theo ý cười kính cẩn đưa cho anh, "Tiên sinh, mau lau, bây giờ trời lạnh, rất dễ cảm lạnh."

Mục Duyên Đình nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tiểu Thiên Dục ngẩng đầu lên khỏi đống đồ chơi, nhìn chằm chằm vào Mục Duyên Đình với đôi mắt to và mỉm cười, "Mục thúc thúc, ngày mai con có thể dậy sớm để tập thể dục với chú không? Con phải tập thể dục nhiều hơn để trở thành một tiểu nam tử hán, về sau mới có thể bảo hộ cho mẹ con."

Đối mặt với một tiểu gia hỏa nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, Mục Duyên Đình tính tình thanh lãnh, không đành lòng từ chối, cười nói, "Đương nhiên có thể, nhưng tiền đề là con phải dậy sớm."

Tiểu Thiên Dục siết chặt nắm tay nhỏ, “Mục thúc, chứ yên tâm, con sẽ dậy sớm."

Mục Duyên Đình cười ra lệnh cho người giúp việc bên cạnh, "Đưa cậu bé đi rửa tay, đến giờ ăn sáng rồi."

Người giúp việc dẫn Tiểu Thiên Dục đi rửa tay.

Lão quản gia nhìn về hướng Tiểu Thiên Dục đang rời đi, trên khuôn mặt nhăn nheo mang theo một niềm kỳ vọng, từ đáy lòng ông cảm thán nói, "Cẩm Viên chúng ta vẫn là quá mức quạnh quẽ, nếu có trẻ con thì sẽ khác.”

Vừa nói, ông vừa cẩn thận liếc nhìn Mục Duyên Đình bên cạnh.

Lão quản gia được đưa trực tiếp từ nhà cũ Mục gia đến đây, coi như là nhìn Mục Duyên Đình từ nhỏ mà lớn lên, tính cách của Mục Duyên Đình lạnh lùng, thậm chí còn bị cho là không gần nữ sắc, lão quản gia mỏi mắt trông mong cuối cùng anh cũng dẫn một nữ nhân về nhà, và bây giờ ông đang trông ngóng đời sau của tiểu thiếu gia.

Khi Mục Duyên Đình nghe ông nói lời này, trên mặt biểu tình đạm nhiên chưa từng thay đổi nửa phần, chỉ liếc nhìn Hứa Niệm An vừa đi xuống lầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Nhanh thôi."

Hứa Niệm An, “...”

Hứa Niệm An trừng mắt nhìn anh một cái!

Buổi sáng anh đừng có nói bừa được không?

Hơn nữa, loại chuyện này, có thể nói bậy sao?

Mục Duyên Đình cười xoa đầu cô, "Anh lên lầu tắm rửa, thay quần áo, lát nữa đưa em đến công ty.”

Hứa Niệm An ngẩn ra, "Hôm nay anh rảnh sao?”

Mục Duyên Đình gật đầu, "Ừm, tối hôm qua anh không phải đã nói với em sao? Mọi chuyện đều đã xử lý gần xong rồi.”

Mấy ngày nay hai người đều rất bận, Mục Duyên Đình không có thời gian đưa đón Hứa Niệm An đi làm, nên phải sắp xếp một người lái xe ở Cẩm Viên chở cô đi.

Nhưng chỉ cần rảnh rỗi, anh vẫn muốn tự mình đưa tiễn cô.

Mặc dù cả hai đã ở bên nhau nhưng Mục Duyên Đình luôn ước gì anh có thể đặt Hứa Niệm An bên cạnh mình 24/24, dù biết điều đó là không thể nhưng anh sẽ tìm cách dành thời gian nhiều nhất cho cô.

………

Khi Hứa Niệm An bước vào bộ phận thiết kế, trợ lý Tần Nhã Lâm liền ra đón, cô ấy đưa một chồng tài liệu trên tay cho Hứa Niệm An, "Giám đốc, đây là những gì cô yêu cầu tôi chuẩn bị ngày hôm qua.”

Hứa Niệm An nhận lấy, sau đó nhìn xuống, "Người của hội đồng quản trị đã đến đông đủ chưa?"

Tần Nhã Lâm nói, “Vẫn còn một ít nguyên lão chưa tới, nhưng..."

Hứa Niệm An ngẩng đầu nhìn cô, “Sao vậy”

Tần Nhã Lâm đứng sát vào người cô nhỏ giọng nói, “Nghe nói sẽ có cổ đông thần bí xuất hiện."

Hứa Niệm An cười, “Có thể có bao nhiêu thần bí? Tiện thể, hôm qua tôi để cô điều tra lý do mở cuộc họp đại hội cổ đông hôm nay, kết quả như thế nào rồi?"

Tần Nhã Lâm nói nhỏ, "Vẫn không điều tra ra lý do là gì, nhưng vấn đề về Khương tiểu thư dường như nằm trong phạm vi thảo luận của đại hội cổ đông này."

Hứa Niệm An gật đầu.

Cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc này, vì vậy cô sẽ chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên thì chặn, nhưng trong thâm tâm cô cũng biết, Khương Sơ Tình khó giữ được vị trí người phát ngôn.

Đại hội cổ đông bắt đầu đúng giờ lúc 9h30.

Trong hội trường, Viên Đông ngồi ở vị trí dẫn đầu bàn hội nghị, một đôi mắt vẩn đục liếc nhìn chung quanh những người trong phòng hội nghị, khóe miệng nhếch mép nói, "Hôm nay để mọi người đến, kỳ thực có một việc quan trọng muốn cùng với mọi người thảo luận."

Vừa dứt lời, trong phòng họp bắt đầu xì xào, "Việc quan trọng gì, anh có biết không?”

“Làm sao tôi biết được."

Viên Đông gõ tay lên bàn, ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nhẹ nhàng dặn dò thư ký bên cạnh, “Phân phát tài liệu cho mọi người.”

Thư ký lần lượt phân phát tài liệu cho những người trong phòng họp, cuối cùng bật máy chiếu và máy tính xách tay lên, trên màn hình lớn trước mặt lập tức xuất hiện một tập dữ liệu.

Mọi người trong phòng họp đều đổ dồn mắt vào máy chiếu.

Viên Đông cười nói, "Các vị xem qua đi, đây là báo cáo thẩm tra tài vụ mà tháng trước tôi đã ủy thác cho công ty kế toán làm, hiện tại báo cáo đang nằm trong tay các vị."

Hứa Niệm An sửng sốt, tháng này cô bận rộn với "Nữ thần giá lâm", hơn nữa là bộ phận thiết kế, không thể liên hệ với bộ phận tài vụ, nên cô thừa nhận rằng cô không biết bộ phận tài vụ gần đây có thẩm tra tài vụ.

Một công ty hoạt động bình thường đương nhiên không sợ thẩm tra tài vụ, chỉ là hoạt động hiện tại của "Thạch Ngọc Tường" dường như không cần thẩm tra tài vụ.

Lúc Hứa Niệm An đang hoang mang, Viên Đông đã đưa ra câu trả lời, "Tài liệu trong tay các vị là kết quả thẩm tra tài sản và nợ phải trả, cùng lãi lỗ của kết quả kinh doanh. Hầu hết tất cả mọi người ở đây đều là lão cổ đông của Thạch Ngọc Tường, và đương nhiên các vị biết sự phát triển của Thạch Ngọc Tường trong mấy năm nay. Viên Đông tôi bất tài, cố gắng chống đỡ Thạch Ngọc Tường, chỉ tiếc, con người rồi cũng sẽ già đi, nhưng tôi không muốn thương hiệu của Thạch Ngọc Tường bị lãng quên theo thời gian. Vì vậy, tôi định bán Thạch Ngọc Tường cho một tập đoàn có năng lực hơn. Đây là lý do tôi mới tiến hành thẩm tra tài vụ."

Sau khi Viên Đông nói xong, mọi người trong phòng họp hoàn toàn không kìm lòng được.

"Ý anh là gì? Đây là muốn đem Thạch Ngọc Tường bán sao?"

"Không phải đã rõ ràng rồi sao?"

"Đây là mục đích chính sao? Tôi nói sao đột nhiên lại yêu cầu tiến hành thẩm tra tài vụ, nguyên lai là vì cái này."

"Họ Viên này còn biết xấu hổ hay không? Năm đó đem Thạch Ngọc Tường một cái hái ra tiền, một công ty hàng đầu bị anh làm cho chướng khí mù mịt. Doanh số bán hàng sụt giảm nghiêm trọng. Vốn tưởng rằng sau chương trình “Nữ thần giá lâm”, Thạch Ngọc Tường sẽ từ từ khôi phục. Ai nghĩ ra, cuối cùng họ Viên cũng không quên hố Thạch Ngọc Tường một phen nữa."

Có người trực tiếp lên tiếng phản đối, "Tôi không đồng ý bán Thạch Ngọc Tường."

Sau khi người này nói xong, những người sau cũng bắt đầu phát biểu ý kiến, "Tôi cũng không đồng ý."

Viên Đông lạnh lùng nhìn hai người, chế nhạo, "Cho dù các người có đồng ý hay không Thạch Ngọc Tường vẫn sẽ bị thu mua. Đối phương đã liên hệ với tôi. Thật trùng hợp, đối phương cũng tham gia chương trình “Nữ thần giá lâm” lần này, người phát ngôn của chúng ta mấy ngày nay xuất hiện tai tiếng, đối phương rất không hài lòng. Họ yêu cầu chúng ta bỏ người phát ngôn này ngay lập tức, nếu không họ có thể vì chúng ta dùng sai người phát ngôn mà sai lầm trong việc định giá. Tôi nghĩ điều này đối với tất cả các vị đều không phải là một chuyện tốt, đúng không?"

“Viên Đông.” Giọng của Hứa Niệm An trong trẻo và lạnh lùng, trên mặt một bộ dáng thanh lãnh đạm nhiên, cô nói, "Viên tổng có biết rằng việc đơn phương chấm dứt hợp đồng là phải bồi thường vi phạm hợp đồng."

Viên Đông lạnh lùng hỏi, "Bồi thường vi phạm hợp đồng bao nhiêu?”

Hứa Niệm An cười nhẹ, “Đối với Viên tổng mà nói, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chỉ như một kiện quần áo hay một cái túi xách của Viên phu nhân và Viên tiểu thư thôi.”

Viên Đông cau mày, “Bao nhiêu?"

Hứa Niệm An cười nhẹ, chậm rãi thở ra ba chữ "Bảy triệu tệ."

Hứa Niệm An nghe được những tiếng hít vào.

Lập tức bồi thường bảy triệu, đối với “Thạch Ngọc Tường", không phải là một số tiền nhỏ.

Hứa Niệm An cong lên khóe miệng nhìn vẻ mặt như gan lợn của Viên Đông.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, Viên Đông trầm khuôn mặt nói, "Làm sao có thể yêu cầu đến bảy triệu?! Loạt scandal xảy ra hoàn toàn là do hành vi không tốt của cô ta. Chúng ta tạm thời đình chỉ hợp đồng, vi phạm hợp đồng cũng không cần bồi thường."

Hứa Niệm An nói một cách bình tĩnh, "Có bồi thường vi phạm hợp đồng hay không, cần phải dựa vào nội dung của hợp đồng. Đối với những scandal mà ông nêu ra, tôi nghĩ tất cả đều là sự vu khống ác ý của giới truyền thông, vì vậy tôi không đồng ý thay thế người phát ngôn, nếu thật sự thay thế, cư dân mạng sẽ bắn ngược vào chúng ta, cho rằng chúng ta không có nguyên tắc, thậm chí còn mắng chúng ta khiến chúng ta rơi vào tình trạng rắc rối, điều này vô cùng bất lợi cho hình ảnh thương hiệu sau này của Thạch Ngọc Tường."

Sau khi Hứa Niệm An nói xong, các cổ đông trong phòng họp lại xì xào.

"Tôi nghĩ cũng có lý. Chuyện bị bắn ngược lại không phải là không có. Đến lúc đó chân tướng lộ ra, chúng ta bởi vì những lời đồn đại trên mạng mà chọn từ bỏ người đại diện, như vậy không phải Thạch Ngọc Tường chúng ta không đủ nhân nghĩa sao?"

“Đây là chuyện làm ăn, cái gì mà nhân nghĩa với không nhân nghĩa? Cho dù chúng ta lập tức loại bỏ người phát ngôn, cũng không ai nói gì, tôi đồng ý thay người phát ngôn."

"Được rồi." Viên Đông bình tĩnh bộ dáng khí định thần nhàn như chỉ điểm giang sơn nói, “Các vị không cần tranh cãi, tôi là chủ tịch công ty, tôi đã quyết định vấn đề này rồi. Công ty của chúng ta sẽ không sử dụng loại phụ nữ có cuộc sống đầy vết nhơ này."

Hứa Niệm An cười lạnh, "Vậy những vết nhơ của chủ tịch Viên thì tính toán như thế nào? Nếu thật sự tính toán, sợ rằng đều phải khánh trúc nan thư đi." (*)

(*) Khánh trúc nan thư: Có nghĩa là dù có chặt sạch hết rừng tre làm thẻ thì cũng không thể kể hết tội lỗi. Dùng để ví về tội ác hoặc căn bệnh xã hội trầm trọng.

Viên Đông vừa muốn nổi cơn tam bành, liền nghe thấy cửa phòng họp bị đẩy ra, Trình Gia Hơp đang ngồi trên xe lăn liền được đẩy vào.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng họp đều ngước nhìn anh.

Trình Gia Hợp nhờ Cao Minh Thành ở phía sau đẩy vào giữa phòng họp, anh khẽ liếc nhìn những người trong phòng họp, cuối cùng vẫn dán chặt ánh mắt vào người Viên Đông, dường như đang cười, nhưng nụ cười không chạm đáy mắt, "Giám đốc Hứa nói đúng, có vết nhơ trên người, tôi e rằng không ai ở Thạch Ngọc Tường có thể so sánh với Viên tổng, nhưng Viên tổng, dường như ông đã bỏ qua một điều. Bây giờ, tôi là cổ đông lớn nhất của Thạch Ngọc Tường. Muốn bán Thạch Ngọc Tường, hoặc thay thế người phát ngôn, nếu tôi nói không được, ông nghĩ ông có thể làm được không?"

Viên Đông hoài nghi nhìn thanh niên trước mặt, "Cậu, cậu nói cái gì vậy? Ai là cổ đông lớn nhất của Thạch Ngọc Tường?”

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.