Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hứa Niệm An, cô muốn làm gì?

Phiên bản Dịch · 1834 chữ

Bạch Khải Thần cùng Cao Dương cơ hồ là cùng đặt câu hỏi, "Tiên sinh, ngài cảm thấy Hình lão gia tử, thật sự đem nơi ẩn náu của Hình Giản Ninh nói cho chúng ta biết sao?"

Bạch Khải Thần, "Hoặc là, Hình gia cũng không biết Hình Giản Ninh đang ẩn thân nơi đâu?"

Mục Duyên Đình gõ ngón tay, từng tiếng từng tiếng gõ lên mặt bàn, anh đương nhiên cũng thực lo lắng như vậy, nếu Hình Giản Ninh thật sự không có đem nơi mình đang ẩn thân nói cho Hình gia biết, anh có đem vài thứ kia phát ra, sẽ chỉ đem con bài chưa lật đưa ra trước Hình gia, làm cho Hình gia hoàn toàn tập trung đối phó với anh.

Nhưng mà, ngay cả như vậy, anh cũng muốn thử một lần, bởi vì trước mắt mà nói, anh chỉ có manh mối từ Hình Giản Ninh, sau một lát, Mục Đuyên Đình còn nói thêm, "Đem chuyện Hình Giản Ninh cho người giả trang thành người của A Mộc Nhĩ gia tộc ở trên đường thiết kế rào chắn tiết lộ cho A Mộc Nhĩ gia tộc biết. Hơn nữa, làm cho người của A Mộc Nhĩ gia tộc tin tưởng, chuyện này cùng với việc người của Đậu Sơn gia tộc bị bắt cóc trực tiếp có quan hệ."

Cao Dương nói, "Tiên sinh là muốn lợi dụng việc này để thử một chút, bắt cóc Hứa tiểu thư cùng Tống Bạc Sơn, có phải là người của A Mộc nhĩ gia tộc hay không sao?"

Bạch Khải Thần lại lắc đầu nói, "Cao dương, tiên sinh đây rõ ràng là nhất tiễn song điêu, mà cậu, chỉ nói đúng có một cái, làm như vậy, quả thật có thể thử xem A Mộc Nhĩ gia tộc cùng quan hệ với lần này bắt cóc này hay không, nhưng trọng yếu hơn là, nếu làm cho người của A Mộc Nhĩ gia tộc biết, Hình Giản Ninh cho người giả dạng bọn họ, cậu cảm thấy được bọn họ sẽ bỏ qua cho Hình Giản Ninh sao?"

Đáp án khẳng định là sẽ không, A Mộc Nhĩ gia tộc luôn luôn có thù tất báo, bản chất keo kiệt, như thế nào có thể cho phép Hình Giản Ninh lấy danh nghĩa bọn họ ở bên ngoài giương oai.

Trọng yếu hơn là, chuyện này lại liên lụy đến Đậu Sơn gia tộc, người dân nước Xiêm đều biết quan hệ giữa Đậu Sơn gia tộc cùng A Mộc Nhĩ gia tộc, cho nên A Mộc Nhĩ gia tộc mỗi lần nhắc tới Đậu Sơn gia tộc, lời nói và việc làm đều phi thường rất vi diệu, bọn họ muốn hoàn toàn tiêu diệt Đậu Sơn gia tộc, nhưng lại dưới áp lực của người dân, không có cách nào hoàn toàn tiêu diệt được bọn họ.

················

Bên trong tầng hầm ngầm, Tống Bạc Sơn lại bắt đầu phát sốt.

Lần này cơn sốt so với lúc trước còn muốn lợi hại hơn.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tống Bạc Sơn nghe được Hứa Niệm An cùng Long Lạp Vi lo lắng hét vào tai mình.

Nhưng mà hai tai anh tựa như không nghe thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy môi của hai người hé ra đóng lại, cũng nghe không được hai người nói cái gì.

Ý thức của anh, bắt đầu chậm rãi tan rã.

Hứa Niệm An lấy ra vỉ thuốc trước đó đã cho Tống Bạc Sơn uống, bên trong chỉ còn lại có một viên cuối cùng, cô một tay nắm mũi Tống Bạc Sơn, một tay nắm cằm của anh, lúc Tống Bạc Sơn há miệng ra, cô nói với Long Lạp Vi, "Đem thuốc bỏ vào miệng của anh ấy."

Long Lạp Vi nắm thuốc trong tay, như là không biết muốn làm gì.

Hứa Niệm An hô to, "Cô còn thất thần làm gì? Nhanh lên."

Long Lạp Vi như là lúc này mới ý thức được cái gì, đưa tay bỏ thuốc vào miệng Tống Bạc Sơn.

Hứa Niệm An thả cằm của anh ra, đem bình nước tiến miệng của anh, cho anh uống nước.

Cũng may Tống Bạc Sơn hiện tại tuy rằng ý thức tan rã, nhưng vẫn có thể tự chủ nuốt xuống.

Hầu kết lăn lộn trong nháy mắt, thuốc hạ sốt được nuốt vào bụng.

Hứa Niệm An buông Tống Bạc Sơn ra, đem số thuốc còn lại đưa đến trước mặt Long Lạp Vi, hỏi, "Long Lạp Vi công chúa, tôi không biết tiếng Xiêm, cô giúp tôi nhìn xem, số thuốc này có bị quá hạn không, như thế nào sau khi cho Tống tiên sinh uống, vẫn không có tác dụng gì?"

Long Lạp Vi đương nhiên cũng không biết tiếng Xiêm, vì không để cho Hứa Niệm An nhìn ra sơ hở, cô ta cầm lấy vỉ thuốc, nhìn vài lần, rồi nói, "Chưa có hết hạn, có thể là bởi vì miệng vết thương trên người nhiễm trùng, cho nên anh ấy mới sốt cao không giảm."

Hứa Niệm An không có đối với lời nói này sinh ra hoài nghi, nhưng lúc bọn họ đưa thuốc lại đây, cô đã hỏi qua Tống Bạc Sơn, Tống Bạc Sơn nói trong đó chỉ có một vỉ thuốc hạ sốt, cùng một vỉ thuốc chống viêm.

Các loại thuốc khác, bọn ta không biết là thuốc gì.

Cho nên, Hứa Niệm An tiếp tục hỏi, "Long Lạp Vi công chúa, cô có thể nói cho tôi biết một chút, đây là những lại thuốc gì?"

Long Lạp Vi: ………

Những chữ đó, cô ta cũng không biết có được không?

Nhưng mà cô ta đương nhiên không thể nói rằng cô ta không biết, dù sao đối với bên ngoài đã tuyên bố, cô ta là bị kẻ thù của Đậu Sơn gia tộc đưa đi Xiêm quốc, từ nhỏ ở Xiêm quốc lớn lên.

Từ nhỏ ở Xiêm quốc lớn lên, như thế nào có thể nhìn không hiểu tiếng Xiêm cơ chứ.

Vì để dấu diếm sơ hở, Long Lạp Vi chỉ có thể tùy tiện lấy mấy vỉ thuốc trước mặt, căn cứ theo tên mấy loại thuốc thông thường nói cho Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An căn cứ theo lời cô ta nói, trong đó lấy ra một vỉ, sau đó lấy ra hai viên, là thuốc con nhộng, sau đó cô kéo vỏ con nhộng ra, đem phần thuốc bột bên trong đặt trong lòng bàn tay, mặt khác một bàn tay lôi kéo quần áo của Tống Bạc Sơn, lộ ra vết thương trên bả vai của anh, muốn đem thuốc đặt lên miệng vết thương.

Long Lạp Vi ngăn cô lại, giữ chặt cánh tay của cô quát lớn, "Hứa Niệm An, cô muốn làm gì?"

Long Lạp Vi dùng sức lực có chút lớn, Hứa Niệm An bị cô ta kéo động vào miệng vết thương, hai hàng lông mày của cô nhíu chặt, "Cô không phải mới vừa nói thuốc này là thuốc trị ho sao? Nếu là thuốc trị ho, bên trong hẳn là cũng chứa thành phần kháng viêm, miệng vết thương trên người Tống tiên sinh, nếu cứ tiếp tục để như vậy, nhất định sẽ bị loét ra, đến lúc đó, phiền toái liền rất lớn, nếu chúng ta hiện tại chỉ có loại thuốc này, cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống."

Long Lạp Vi không có tiếp tục ngăn cản cô, tuy rằng cô ta căn bản không biết loại thuốc Hứa Niệm An cầm trong tay kia rốt cuộc có phải là thuốc trị ho hay không, nhưng mà cô ta cũng không quan tâm, không phải thuốc ho, hay cho dù là thuốc độc thì thế nào?

Dù sao hai người có huyết mạch của Đậu Sơn gia tộc trước mặt đây, đều phải chết.

Long Lạp Vi câu lên khóe miệng thỏa mãn, có thể Tống Bạc Sơn bị Hứa Niệm An làm như vậy, có khi đi đến cái chết còn nhanh hơn.

Nghĩ như vậy, cô ta ôm hai tay, vẻ mặt bộ dáng như đang xem kịch vui.

Hứa Niệm An vừa lúc quay đầu lại phía sau, nụ cười trên mặt cô ta còn chưa kịp thu hồi.

Hứa Niệm An:………

Giống như không đúng chỗ nào, cô ấy cười cái gì?

Hứa Niệm An giống như lúc quay đầu lại liền phát hiện ra một điều gì đó bất thường, liền yên lặng đem vỉ thuốc vừa rồi Long Lạp Vi nói là thuốc trị ho thả vào lại thùng đựng thuốc.

Cô vốn là muốn để Long Lạp Vi hỗ trợ giúp bôi thuốc vào mấy vết thương trên người Tống Bạc Sơn, nhưng mà vừa rồi đột nhiên phát giác nụ cười trên măt Long Lạp Vi, Hứa Niệm An cảm thấy cô nên từ từ quan sát tình hình rồi nói tiếp.

Dù sao cô cũng đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết cùng phim trinh thám.

Dưới tình hình này, lại lộ ra nụ cười như vậy, hoặc chính là đại BOSS phía sau màn, hoặc chính là nhân vật phản diện nằm vùng, cho nên, Long Lạp Vi công chúa này lời nói thật đúng là không thể tin tưởng toàn bộ.

Nhưng mà tình huống của Tống Bạc Sơn trở nên càng lúc càng xấu, nửa giờ sau, cả người anh bắt đầu run rẩy, Hứa Niệm An lập tức đè lại bờ vai của anh, "Tống tiên sinh, Tống tiên sinh? Anh bị làm sao vậy?"

Nhưng mà khí lực của Tống Bạc Sơn rất lớn, tuy rằng người đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Hứa Niệm An cũng không thể khống chế được.

Hứa Niệm An quay đầu lại hô lên với Long Lạp Vi, người đang ôm hai tay dựa vào tường, "Long Lạp Vi công chúa, cô có thể hỗ trợ đi gọi người hay không? Tình huống của Tống tiên sinh thoạt nhìn phi thường không tốt."

Long Lạp Vi một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, chỉ chỉ chính mình, "Tôi sao? Chính tôi cũng bị thương, không có cách nào tự mình cử động."

Hứa Niệm An không dám tin hỏi lại cô, "Anh ấy chính là anh trai của cô, cô chỉ việc kêu người lại đây mà thôi."

Khuôn mặt Long Lạp Vi lập tức lạnh xuống, cô ta đứng lên, đột nhiên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Niệm An, ở bên tai cô âm lãnh nói, "Dù sao anh ta sớm muộn gì đều phải chết, không chỉ là anh ta, mọi người trong tầng hầm ngầm này cũng đều phải chết, cho nên chết sớm còn hơn chết muộn, lại có cái gì khác nhau đâu?"

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.