Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì hôm nay phát bao lì xì 588

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

Hứa Niệm An cảm thấy được ánh mắt âm lãnh của Long Lạp Vi rất giống một người, cô biểu tình đạm mạc nhìn Long Lạp Vi trong chốc lát, đứng dậy hướng cửa sắt nhỏ của tầng hầm ngầm chạy tới, liều mạng hô lớn, "Có ai không, cứu mạng, Tống tiên sinh sắp không được rồi, cứu mạng."

"La cái gì?"

Cửa sắt nhỏ bị đá văng ra, bước vào không phải là người đàn ông cao gầy lúc trước, người đàn ông này so với người lúc trước thấp hơn một chút, là một ngày gầy, da ngăm đen.

Hứa Niệm An lúc này cũng nhiều lời với đối phương, cô vội chạy về bên cạnh Tống Bạc Sơn nói, "Vị đại ca này, anh ấy sắp không được rồi, phiền toái anh tìm bác sĩ nhìn xem, cứ để như vậy, anh ấy thật sự sẽ chết."

Người đàn ông gầy da ngăm đen liếc Tống Bạc Sơn đang nằm trên mặt đất cả người run rẩy, lạnh lùng bỏ xuống một câu, "Chờ."

Nói xong, cửa sắt nhỏ nặng nề lại bị đóng lại.

Hứa Niệm An lấy ra chai nước, muốn cho Tống Bạc Sơn uống chút nước.

Long Lạp Vi ở một bên lạnh lùng nói, "Không cần uổng phí khí lực, anh ta sống không được rồi, thật không nghĩ tới, một đại nam nhân, cư nhiên bởi vì sốt cao mà chết."

Hứa Niệm An quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng, "Anh ấy chính là anh trai của cô."

Long Lạp Vi cười nhạo một tiếng, "Vậy thì thế nào? Chúng tôi cũng không phải từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình vốn sẽ không sâu đậm, hơn nữa, nếu không phải vì anh ta, tôi cũng sẽ không bị thương, lại càng không sẽ bị đem đến nơi này."

Hứa Niệm An rốt cục nhớ đến, ánh mắt kia của Long Lạp Vi là giống ai.

Giống Viên Thi Nhu.

Cái loại ánh mắt âm độc cùng với lạnh lùng này, đặc biệt giống người từng gọi cô là chị, Viên Thi Nhu.

Hứa Niệm An thản nhiên thu hồi ánh mắt, mất thật lớn khí lực, mới cho Tống Bạc Sơn uống được một ngụm nước.

··············

Lầu ba, Jessie đi tới, xoay người đối với ông Kira thấp giọng nói, "Tiên sinh, Tống Bạc Sơn có chút vấn đề, ngài xem, muốn cho Tạp Mạn Ni xem qua hay không?"

Ông Kira không chút để ý hỏi, "Xảy ra vấn đề gì? Không phải đã đưa thuốc hạ sốt cho nó rồi sao?"

Jessie, "Tình huống có chút nghiêm trọng, nếu tiếp tục mặc kệ không để ý, rất có có thể có chuyện xảy ra, thủ lĩnh, hiện tại bọn họ đối chúng ta còn có tác dụng, nếu thật sự có vấn đề gì, chúng ta tốn nhiều sức để bắt bọn họ đến đây như vậy, liền thất bại trong gang tấc."

Ông Kira cười lạnh, "Ngươi xác định nó không phải đang giả vờ? Mới bị bắt có một ngày, mà sắp không được sao?"

Jessie nhỏ giọng nói, "Vẫn là để cho Tạp Mạn Ni giúp cậu ta kiểm tra một chút đi."

Hơn mười phút sau, Tống Bạc Sơn ngừng run rẩy, nhưng mà cả người thoạt nhìn đã không còn sinh khí, Hứa Niệm An thật cẩn thận đưa tay lên mũi của anh ấy.

Anh ấy đã không còn hô hấp.

Hứa Niệm An kinh hãi.

Cô cố nén không gọi ra tiếng, chậm rãi lùi về sau, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh mét của Tống Bạc Sơn, một người còn đang sống sờ sờ, liền như vậy ở trước mặt cô, vô thanh vô tức mà chết đi.

Cảm giác được khóe mắt có chút ướt át, có chất lỏng chảy xuống, Hứa Niệm An dùng tay sờ mặt mình một chút, không biết bắt đầu khi nào, cô cư nhiên khóc.

Vài giây sau, cô vội vàng đứng dậy, vọt tới cửa sắt nhỏ gõ vang "Bang bang", "Mở cửa, mở cửa nhanh! Nhanh lên, mở cửa, các người là những kẻ chết tiệt!"

"Phanh" một tiếng, cửa sắt nhỏ bị đá văng.

Có hai người nâng một cái cáng lại đây, đi đến trước mặt Tống Bạc Sơn, xoay người nâng Tống Bạc Sơn lên, tựa như một khối rác rưởi tùy tay ném tới cáng thượng.

Hứa Niệm An vội vàng đi lên, "Các người muốn làm gì?"

Một người trong đó dùng tiếng Xiêm nói, "Người đã chết, đương nhiên là ném đi."

Hứa Niệm An nghe không hiểu hắn ta nói cái gì, nhưng mà nhìn biểu tình của hắn ta chỉ biết, nhất định không phải là cái chuyện gì tốt lành, cô hô to, "Các người làm như vậy, là phạm pháp.”

Không ai để ý lời cô nói, hai người đàn ông nâng Tống Bạc Sơn đi ra ngoài.

"Ha ha ha ha."

Sau lưng Hứa niệm an truyền đến tiếng cười điên cuồng của Long Lạp Vi.

Hứa Niệm An quay đầu lại nhìn cô ta, nhìn thấy trên mặt cô ta cười điên cuồng, "Cô rốt cuộc là ai?"

Long Lạp Vi ngừng cười, trên mặt biểu tình dữ tợn nhìn cô, "Cô nói cái gì? Hứa Niệm An, cô cảm thấy được tôi là ai?"

Không hiểu vì sao Hứa Niệm An thản nhiên nói ra ba chữ, "Viên Thi Nhu?"

Long Lạp Vi sắc mặt biến đổi lớn, cô ta nói, "Viên Thi Nhu là cái gì vậy? Tôi chính là huyết mạch của Đậu Sơn gia tộc, đường đường là Long Lạp Vi công chúa."

"Cô không phải." Hứa Niệm An ngữ khí kiên định, "Cô rốt cuộc là ai?"

Không có ai khi nhìn thấy anh trai của mình chết, lại có biểu tình như vậy.

Trừ khi là kẻ thù.

············

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng Mục Duyên Đình vẫn không tìm ra được kẻ đằng sau bắt cóc Hứa Niệm An rốt cuộc là ai.

Cuối cùng, ở trong sự chờ đợi dày vò này, di động của Mục Duyên Đình vang lên.

Giống như anh đã dự đoán, Hình lão gia tử ở trong thời gian anh quy định, gọi điện thoại đến đây.

Đối phương không còn khô khan nói Hình Giản Ninh đã không còn liên hệ gì với Hình gia nữa, mà mở miệng ra liền bắt đầu bàn luận điều kiện, "Mục tiên sinh, cậu như thế nào chứng minh, chứng cứ trên tay cậu, đều là thật?"

Mục Duyên Đình hiện tại không có tâm tư cùng ông ta lá mặt lá trái, anh lạnh lùng nói, "Có phải thật hay không, Hình lão trong lòng so với ai khác đều rõ hơn hết, hơn nữa, nếu tôi đem mấy thứ này chia cho CIA, tôi nghĩ, bọn họ hẳn là rất vui vẻ chứng minh, mấy thứ này, rốt cuộc có phải là thật hay không."

Hình lão gia tử nói, "Mục tiên sinh, tục ngữ Trung Quốc có câu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngài đã muốn đem công việc buôn bán súng ống đạn dược của chúng tôi ở Đông Nam Á toàn bộ thâu tóm, cũng đem đứa con tôi yêu thương nhất bức cho có nhà mà không thể quay về, cậu thật sự phải làm tuyệt tình như vậy sao?"

Mục Duyên Đình thản nhiên nói, "Người khác không biết tôi vì cái gì lại đến Xiêm quốc, Hình lão chẳng lẽ biết sao? Hình Giản Ninh phá hư quy định, gióng trống khua chiêng đánh chiếm cứ điểm của Mục gia ở Đông Nam Á, làm bị thương nhiều anh em của tôi như vậy, Hình lão hẳn là biết, tôi chỉ là bị buộc phải phản kích, như thế nào tới miệng của Hình lão, tôi ngược lại thành kẻ tội ác tày trời vậy? Về phần ông nói làm đến tuyệt tình, đứa con yêu dấu của ông, bắt cóc vị hôn thê của tôi, ông nói, tôi không nên tìm hắn ta sao?"

Sau khi Mục Duyên Đình nói xong, bên kia lâm vào trầm mặc.

Mục Duyên Đình cũng không sốt ruột, lẳng lặng chờ.

Quả nhiên, ước chừng nửa phút sau, Hình lão gia tử đưa ra quyết định, "Cậu có thể cam đoan chỉ cần tôi nói ra chỗ ẩn thân của Hình Giản Ninh, cậu liền đem các chứng cớ này hủy hết đi không?"

Nghe được người trong điện thoại nói ra những lời này, Cao Dương cùng Bạch Khải Thần đứng ở một bên đều bị chọc tức đến cười, nghĩ muốn cái gì đây? Những chứng cứ đó là Mục gia mất không biết bao nhiêu khí lực, mới thu thập ra được, nếu thật sự đều bị hủy, Mục gia ở Đông Nam Á cũng không còn con bài gì để đấu với Hình gia nữa rồi.

Hủy bỏ là không có khả năng, nhiều lắm là hứa hẹn, trong vòng vài năm sẽ không lợi dụng mấy thứ này để đối phó với Hình gia.

Mục Duyên Đình thản nhiên nói, "Đương nhiên."

Cao Dương: ………

Bạch Khải Thần: ………

Bọn họ hiện tại bắt đầu nghiêm túc hoài nghi, nếu có người khống chế Hứa Niệm An, muốn mạng của tiên sinh, tiên sinh sẽ đồng ý mà không chớp mắt?

Hình lão gia tử, "Được, tôi tin tưởng Mục tiên sinh, Hình Giản Ninh hiện tại ẩn náu ở một hòn đảo nhỏ tên gọi là đảo Bạch Chỉ, đó là sản nghiệp của Hình gia chúng tôi, cũng là nơi ẩn thân tốt nhất mà tôi có thể cho nó.”

Mục Duyên Đình thản nhiên nói một câu, "Cảm ơn."

Sau đó không chút do dự cắt đứt điện thoại.

"Đi đảo Bạch Chỉ." Mục Duyên Đình từ vị trí đang ngồi trực tiếp đứng lên.

"Tiên sinh." Bạch Khải Thần nói, "Bên kia là sản nghiệp của Hình gia, Hình gia ở Đông Nam Á trăm năm không ngã, tự nhiên là có cách sinh tồn của mình, ngài như vậy tùy tiện đến đó, vạn nhất, có bẩy rập vì ngài mà chuẩn bị thì làm sao bây giờ?"

Mục Duyên Đình lại nói, "Với tôi mà nói, mỗi phút An An ở bên ngoài kia, liền nguy hiểm hơn một phần, tôi không có nhiều thời gian để lo lắng như vậy."

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ vang.

Sau khi được sự cho phép, A Xá nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hướng Mục Duyên Đình hơi hơi cúi đầu, dùng tiếng Xiêm, "Tiên sinh, dưới lầu có vị tự xưng là người của Đậu Sơn gia tộc đến tìm ngài."

Mục Duyên Đình nhíu mày, "Người của Đậu Sơn gia tộc, như thế nào sẽ biết tôi ở nơi này?"

A Xá nói, "Người đó đến cùng Khoác Lôi tiên sinh, có vẻ là do Khoác Lôi tiên sinh đưa tới."

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.