Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục Duyên Đình điên cuồng

Phiên bản Dịch · 1705 chữ

Ra khỏi làng chài nhỏ, xe việt dã quân dụng chạy một đường trên quốc lộ dọc theo bờ biển.

Phong cảnh Xiêm Quốc độc đáo, cảnh ở bờ biển lại càng xa hoa lộng lẫy, nhưng mà người trên xe việt dã quân dụng, lại không có tâm tư ngắm phong cảnh.

Thậm chí, trên dọc cả đường đi, bên trong xe đều an tĩnh gần như áp lực.

Ngay cả người thích nói giỡn như A Việt tướng quân, cũng đều thức thời ngậm miệng lại.

Mười mấy chiếc xe việt dã quân dụng, vẫn luôn chạy đến tiểu trúc lâu.

Nhìn ra được sắc mặt Mục Duyên Đình thật không tốt, A Việt tướng quân thức thời không có ở lâu, sau khi đưa Mục Duyên Đình đến tiểu trúc lâu, liền mang theo bộ hạ của mình rời đi.

Thời điểm về đến tiểu trúc lâu, Bạch Khải Thần rốt cuộc nhịn không được, hỏi, “Tiên sinh, có cần phái người đến vùng hải vực mà A Cát nói kia tìm không?”

Mục Duyên Đình đang đi lên cầu thang, bước chân bỗng dưng ngừng lại, anh quay đầu lại nhìn Bạch Khải Thần, thật lâu sau đó, nhàn nhạt nói, “Không cần.”

Đã không còn cần nữa.

Xiêm Quốc có rất nhiều loại cá, đã có nhiều loại cá, tự nhiên không thể thiếu cá mập, lộ trình ra biển của A Cát lần này, chính là vùng hải vực cá mập thường xuyên lui tới.

Vùng hải vực kia, mỗi năm đều có phát sinh chuyện ngư dân hoặc là thủy thủ táng thân trong bụng cá.

Ngư dân thân thể khoẻ mạnh hay là thủy thủ đều không có biện pháp cùng cá mập đối kháng, huống chi là một người bình thương bị rớt xuống biển như Hứa Niệm An.

Lần này, bức bách Mục Duyên Đình, không thể không tiếp thu hiện thực.

Lâu như vậy vẫn luôn tìm không thấy thi thể An An, cũng không phải bởi vì An An chưa chết, mà là bởi vì thi thể An An anh liền cũng đều không giữ được.

“Phanh” một tiếng, Mục Duyên Đình nắm tay nện ở mặt gương trước mặt.

Qua tấm gương vỡ dính máu, Mục Duyên Đình thấy được đôi mắt đầy tơ máu của chính mình.

Giống một con thú bị vây bắt, vô luận giãy giụa như thế nào, đều không có biện pháp thoát khỏi khốn cảnh trước mặt.

“Phanh! Phanh! Phanh!” Liên tiếp vài tiếng, tấm gương bể nát rải đầy đất, chỉ còn lại một vài mảnh kính rách nát bất kham.

Nhưng mà nội tâm đau đớn, cũng không có bởi vậy mà giảm bớt nửa phần.

Mục Duyên Đình nhắm đôi mắt nguy hiểm, anh đột nhiên vươn tay, cầm mảnh kính vỡ còn vương lại lên.

“Tiên sinh!”

“Phanh!” Bạch Khải Thần đột nhiên đẩy cửa phòng ra, động tác nhanh chóng chạy vào, “Tiên sinh, ngài đang làm gì? Ngài không thể thương tổn chính mình như vậy!”

“Cút đi!” Mục Duyên Đình đột nhiên quay đầu lại, anh nắm mảnh kính vỡ trong tay, máu tươi đang theo lòng bàn tay anh chậm rãi chảy xuống, cả người anh đầy hung ác và nham hiểm, giống một Tu La bước ra từ trong địa ngục.

Bạch Khải Thần bị bộ dáng của anh làm cho sợ tới mức phải lui về sau một bước, nhưng là thực mau chóng, anh ấy lại nhào tới lần nữa, “Tiên sinh, ngài không thể hành hạ chính mình như vậy, Hứa tiểu thư chết, không phải lỗi của ngài, ngài đã tận lực đi tìm.”

Mục Duyên Đình cắn răng, anh gắt gao nhìn chằm chằm hư không trước mặt, “Là tôi vô dụng, là tôi không thể bảo vệ An An.”

Máu theo bàn tay rơi xuống càng lúc càng nhiều.

Mục Duyên Đình lại mặc kệ không thèm để ý, chỉ có thân thể đau càng nhiều thì sự đau đớn trong lòng mới có thể giảm bớt một chút.

Bạch Khải Thần kinh hãi, quay đầu lại hô to, “A Xá, lấy hòm thuốc tới, nhanh lên, lấy hòm thuốc tới.”

“Đặng đặng đặng”, A Xá ôm một cái hòm thuốc chạy đi lên, A Bích đi theo phía sau bà, nhìn thấy một màn trước mắt này, đều ngây dại.

Bạch Khải Thần nhíu mày, “Còn thất thần làm gì? Băng bó cho tiên sinh.”

“Không cần.” Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, anh buông tay ra, ngước mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài, trong giọng nói không có một tia độ ấm, “Các người đều ra ngoài đi.”

“Nhưng mà tiên sinh.” Bạch Khải Thần nói, “Tay của ngài ………”

“Đi ra ngoài!” Mục Duyên Đình đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Khải Thần, “Tôi nói, cậu không nghe sao?”

Bạch Khải Thần nhìn tay Mục Duyên Đình.

Những giọt máu đỏ tươi chảy dọc theo đầu ngón tay Mục Duyên Đình, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà gỗ.

Bạch Khải Thần cúi đầu, tuy rằng không cam lòng, nhưng chung quy không dám lại tiếp tục vi phạm mệnh lệnh của Mục Duyên Đình, năng lực tự chủ của chủ tử luôn luôn kinh người, như thế nào chỉ vì một chuyện của Hứa tiểu thư, liền dường như thay đổi thành một người khác?

Bạch Khải Thần xoay người lấy hòm thuốc trong tay A Xá, thật cẩn thận đặt xuống phía dưới, lúc này mới cùng A Xá và A Bích rời khỏi phòng.

Bởi vì trên quần áo dính đầy máu tươi, Mục Duyên Đình dùng bàn tay khác cởi đi áo sơ mi trắng trên người, tùy tiện lau bàn tay bị thương.

Đem sơ mi trắng dính đầy máu tươi ném trên sàn nhà.

Nam nhân trần trụi thân trên, cao dài tinh kiện, anh từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn nhỏ là thiết bị định vị kia, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.

Ở trong bóng đêm, Mục Duyên Đình nhẹ giọng nỉ non, “An An ——”

Tiếng sấm ngoài trời ầm ầm vang lên, một đạo tia chớp, bỗng chốc phách tiến vào căn phòng tối tăm, chiếu lên khuôn mặt người nam nhân kia đã bị che kín bởi nước mắt.

····················

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bạch Khải Thần liền ở bên ngoài gõ cửa, “Tiên sinh?!”

Cửa bị Mục Duyên Đình kéo ra, anh trần trụi thân trên, sắc mặt mệt mỏi, hai tròng mắt bị che kín bởi tơ máu, hiển nhiên một đêm không ngủ.

Giọng nói ám ách, “Chuyện gì?”

Bạch Khải Thần vội nói, “Tiên sinh, chúng ta cần mau chóng rời khỏi nơi này, mưa to đã làm gãy cây cầu ở gần đây, chung quanh tùy thời có thể bị núi đất sạt lở gây nguy hiểm, tôi đã cho người chuẩn bị xe, mọi người trong tiểu trúc lâu, đều sẽ rời đi.”

“Ân.” Mục Duyên Đình nhàn nhạt lên tiếng, để chân trần đi trở về phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi tùy ý khoác ở trên người.

Chỉ là thời điểm cài nút, bởi vì tay trái bị thương, một bàn tay làm có chút khó khăn.

Bạch Khải Thần vừa vặn nhìn thấy A Bích đi trở về lấy đồ, vì thế xoay người vài bước chặn A Bích nói, “A Bích, cô tới đây một chút.”

A Bích đi tới, “Trợ lý đặc biệt Bạch?”

Bạch Khải Thần mắt nhìn Mục Duyên Đình đang cài nút áo, nhỏ giọng phân phó, “Đi giúp tiên sinh cài nút áo đi.”

Nghe thấy câu nói này, sắc mặt A Bích ửng đỏ, vội cúi đầu đi tới, nhưng mà cô ta cũng biết tính tình Mục Duyên Đình, trước khi Hứa Niệm An tới nơi này, anh căn bản không để bất luận một nữ nhân nào chạm qua, cho dù là quần áo của anh, cho nên A Bích trước khi tới, nhỏ giọng hỏi một câu, “Tiên sinh, để tôi tới giúp ngài?”

Mục Duyên Đình nhìn cũng chưa nhìn, lạnh lùng nói, “Không cần, cô đi làm việc của mình đi.”

A Bích lại không chịu rời đi, lại lần nữa mở miệng, “Tiên sinh, tay của ngài bị thương, hay là để tôi tới giúp ngài đi.”

Mục Duyên Đình lần này rũ mắt nhìn cô một cái, ánh mắt hơi lạnh.

A Bích bị ánh mắt của anh làm cho chấn trụ, bản năng lui về sau một bước, cắn môi, tựa hồ giây tiếp theo liền muốn khóc.

“Cút!” Mục Duyên Đình đột nhiên mở miệng.

A Bích ngẩng đầu si ngốc mà nhìn Mục Duyên Đình, trong mắt tràn đầy không cam lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tiên sinh có thể đối với Hứa Niệm An ôn nhu như vậy, còn cô ta quyền lợi cài một cái nút áo cũng đều không có, “……… tiên, tiên sinh?”

“Cùng một chữ, tôi không muốn nói lần thứ hai.”

Nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt lăn ra tới, A Bích lại không dám ở trước mặt Mục Duyên Đình khóc, cô sợ làm như vậy sẽ khiến cho Mục Duyên Đình càng thêm chán ghét cô.

Cô ta bắt đầu từ năm mười ba tuổi, đã yêu người nam nhân nhìn giống như thiên thần này, nhưng cô ta biết, anh không thích nữ nhân tới gần, cho nên mỗi một lần anh tới Xiêm Quốc, cũng chỉ đứng ở một bên liếc anh một cái, cô ta cũng đều cảm thấy thỏa mãn, ít nhất so với nữ nhân khác, cơ hội tiếp xúc gần gũi cùng anh như vậy đều không có.

Nhưng mà khi anh mang theo Hứa Niệm An tới đây, cô ta mới phát hiện, nguyên lai anh cũng không phải không thích nữ nhân tới gần, anh cũng có thể đem nữ nhân sủng đến tận xương cốt.

Cho nên nếu nữ nhân khác có thể, vì cái gì cô ta không thể đây?

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.