Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máy định vị trên người Hứa tiểu thư

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Mục Duyên Đình đột nhiên từ ghế giám đốc đứng lên, “Định vị của An An, hiện tại ở địa phương nào?”

Bạch Khải Thần nói, “Trước mắt nhìn thấy, định vị là ở một làng chài nhỏ.”

Mục Duyên Đình duỗi tay cầm lấy áo khoác, mặc ở trên người, bước chân dài hướng bên ngoài văn phòng đim “Xác định tốt vị trí, thông báo đi xuống, chuẩn bị phi cơ tư nhân, tôi hiện tại liền phải đi Xiêm Quốc.”

Mục Duyên Đình nói xong, người đã đi ra khỏi văn phòng.

“Tiên sinh.” Cao Dương đang cầm tư liệu hướng bên này đi qua thấy Mục Duyên Đình mang theo Bạch Khải Thần vội vội vàng vàng hướng thang máy đi tới, hô to, “Tôi tra được một ít chuyện về Long Lạp Vi công chúa, đang muốn báo với ngài.”

Mục Duyên Đình đầu không quay lại nói, “Chuyện này để sau lại nói, cậu trước cứ tiếp tục điều tra.”

Thang máy mở, Mục Duyên Đình dẫn đầu đi vào.

Cao Dương cũng đi theo vào, hỏi Bạch Khải Thần một bên, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Khải Thần nói, “Máy định vị trên người Hứa tiểu thư, có tín hiệu.”

Cao Dương cả kinh, “Thật sự?”

Bạch Khải Thần, “Này còn có thể giả?”

Cao Dương hỏi, “Vậy tiên sinh, ngài đây là muốn đi Xiêm Quốc sao?”

“Ân.” Mục Duyên Đình nhàn nhạt lên tiếng.

Cao Dương lại hỏi, “Yêu cầu tôi cùng Bạch Khải Thần đi với ngài sao?”

Mục Duyên Đình nói, “Bạch Khải Thần một mình cùng tôi đi là được, cậu ở lại tiếp tục điều tra chuyện của Long Lạp Vi.”

Thang máy ở ngay lúc này “Đinh” một tiếng mở ra.

Mục Duyên Đình lại lần nữa dẫn đầu đi ra ngoài.

Chiếc Maybach màu đen đã vững vàng mà ngừng ở trước của tập đoàn Mục thị, tài xế xuống xe, cong eo giúp Mục Duyên Đình mở cửa xe.

Maybach dọc theo đường đi chạy như bay, thực mau ngừng ở sân bay tư nhân của Mục gia.

Thực mau, Mục Duyên Đình cùng Bạch Khải Thần mang theo vài người vệ sĩ bước lên máy bay tư nhân.

“Tiên sinh.” Cơ trưởng đi tới, hơi hơi gật đầu, cung kính nói, “Hôm nay sương mù dày đặc, đối với chuyến bay sẽ tạo ra ảnh hưởng, ngài xem, muốn tạm hoãn cất cánh thời gian hay không, sau khi sương mù dày đặc này tan bớt, lại khởi hành?”

Mục Duyên Đình sắc mặt hơi hơi trầm xuống, “Tôi không chờ được lâu như vậy, hiện tại liền cất cánh.”

Cơ trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán, tháng chạp trời giá lạnh, hắn cư nhiên lại đổ mồ hôi, hắn quay đầu nhìn về Bạch Khải Thần, hy vọng Bạch Khải Thần có thể thay hắn khuyên Mục tổng một câu.

Nhưng mà Bạch Khải Thần lại nói, “Nghe Mục tổng, hiện tại liền cất cánh đi.”

Cơ trưởng ở trong lòng thở dài, thôi bỏ đi, bay liền bay, loại thời tiết này, trước kia cũng không phải không bay qua, nhưng mà xác suất xảy ra chuyện cao một chút thôi, nói nữa, Mục tổng người ta thân thể quý giá như vậy đều không sợ xảy ra chuyện, hắn sợ cái gì?

Sau khi nghĩ thông suốt, cơ trưởng hơi hơi gật đầu, xoay người vào khoang lái máy bay.

·················

Bởi vì sương mù, thời gian bay lâu hơn một chút.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Tao Nhã Đạt.

Bởi vì trước đó đã thông báo cho A Việt tướng quân.

Cho nên Mục Duyên Đình vừa hạ cánh một chút, A Việt tướng quân, đã mang theo bộ hạ tới đón tiếp, “Mục tiên sinh.”

Mục Duyên Đình vươn tay cùng A Việt tướng quân bắt tay, “Tướng quân.”

A Việt tướng quân làm một cái tư thế mời, “Khi nhận được thông báo của Bạch Khải Thần, tôi liền bắt đầu bố trí, hiện tại toàn bộ thôn dân đều đã bị tôi khống chế, cậu nói cái máy định vị kia, bộ hạ của tôi đã chụp ảnh cho tôi.” Ông nói xong lấy ra di động, từ bên trong tìm ra một tấm ảnh chụp, đưa tới trước mặt Mục Duyên Đình.

Trong ảnh chụp, là một chiếc nhẫn quả thực bình thường.

Đúng là hai tháng trước đây, Mục Duyên Đình tự mình mang lên ngón tay áp út của Hứa Niệm An.

Mục Duyên Đình nhìn thoáng qua, ngay sau đó đưa điện thoại di động lại cho A Việt tướng quân, hỏi, “Chỉ có nhẫn, không có bất luận người nào sao?”

A Việt tướng quân biết Mục Duyên Đình muốn hỏi chính là chuyện gì, tuy rằng hai tháng này, bởi vì tin tức Tống Bạc Sơn tử vong, thế cục ở Xiêm Quốc lại bắt đầu rung chuyển không thôi, A Việt tướng quân vội vàng cân bằng các thế lực cùng quan hệ ở khắp nơi, nhưng mà hắn cũng nghe nói về chuyện của Mục Duyên Đình.

Hai tháng trước, vị hôn thê của anh đã táng thân với trong biển rộng, Mục Duyên Đình không có cách nào tiếp thu được cái hiện thực này, cho nên mỗi ngày đều sẽ thuê thợ lặn chuyên nghiệp tiến hành trục vớt, thậm chí anh mỗi cách dăm ba bữa, đều sẽ lái máy bay tư nhân đi đến Xiêm Quốc, tự mình tham gia vào việc trục vớt thi thể vị hôn thê của mình.

A Việt tướng quân vỗ vỗ bả vai Mục Duyên Đình, “Mục tiên sinh, có câu nói tôi biết cậu không thích nghe, nhưng mà làm bạn tốt nhiều năm, tôi vẫn là muốn khuyên cậu một câu, người chết không thể sống lại, hai tháng đi qua, chỉ sợ Hứa tiểu thư khả năng còn sống tính là rất nhỏ.”

Mục Duyên Đình thần sắc nhạt nhẽo, anh vẫn là câu nói kia, “An An không có chết.”

A Việt tướng quân ngượng ngùng cười nói, “Kia tốt nhất, chúng ta đi đến làng chài phát hiện chiếc nhẫn này trước đi.”

Ông nói xong, ở phía trước dẫn đường.

Từ thành phố Tao Nhã Đạt đến cái làng chài nhỏ kia đi suốt ba giờ.

Thời điểm đến được làng chài nhỏ, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống.

Toàn bộ làng chài nhỏ, đều bị A Việt tướng quân phái người vây quanh.

Người dân nơi này mộc mạc, nghe được có đại nhân vật muốn tới, cả nhà vô luận là người lớn hay trẻ nhỏ, đều chạy ra tới.

Mục Duyên Đình chỉ muốn gặp người đánh cá phát hiện chiếc nhẫn này.

Người đánh cá ước chừng khoảng năm mươi tuổi, kêu là A Cát, bởi vì hàng năm ra biển, làn da ngăm đen, nhưng mà thoạt nhìn thực khỏe mạnh, ông dùng tiếng Xiêm Quốc cùng Mục Duyên Đình nói về chiếc nhẫn này.

Nguyên lai, một tuần trước A Cát đi ra vùng biển mình thường hay đến đánh cá, lần này ra biển còn xem như thuận lợi, thu hoạch rất lớn, đem về một ít cá phẩm chất tốt, sau khi bán đi A Cát để lại một cái sọt cá chim mà người trong nhà thích ăn.

Sau khi mang theo cá chim về, vợ của A Cát, đem một phần cá đi đông lạnh, một phần khác rửa sạch sau đó cắt ra tính toán phơi khô, làm cá chim khô ăn.

Chỉ là khi bà ấy cắt cá chim ra, không cẩn thận phát hiện trong bụng một con cá chim có một chiếc nhẫn.

Ở làng chài nhỏ lấy việc đánh cá mà sống, kinh tế phát triển thấp, chuyện A Cát đánh cá, trong bụng lấy ra được một chiếc nhẫn, thực mau truyền ra khắp làng chài nhỏ.

Cũng chính vì nguyên nhân này, thiết bị định vị rốt cuộc có mới tín hiệu.

Mục Duyên Đình đem chiếc nhẫn nắm ở trong lòng bàn tay, rũ mắt lẳng lặng nhìn, mãi cho đến khi A Cát đem hết chuyện nói xong, anh mới nhàn nhạt nói, “Người mang chiếc nhẫn này, là vợ của tôi, cho nên, tôi sẽ thu hồi, nhưng mà, để bồi thường, tôi sẽ cho ông một số tiền, cảm ơn ông vì tôi tìm được một đồ vật quan trọng như vậy.”

A Cát vội xua tay nói, “Vật về nguyên chủ, không cần bồi thường.”

Mục Duyên Đình đã cho Bạch Khải Thần lấy tới hai xấp tiền Xiêm Quốc, đặt vào tay A Cát.

A Cát chối từ không được, đành phải tiếp nhận.

Mục Duyên Đình lại hỏi, “Có thể hay không nói cho tôi, cá chim này ông đánh bắt ở nơi nào?”

A Cát cào cào đầu nói, “Cái này thật khó mà nói, chúng tôi ra biển đánh cá, vốn là không có chỗ cố định, nhưng mà lần này lộ tuyến ra biển, tôi nhưng thật ra có thể cùng ngài nói một chút.”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt gật đầu, “Được, ông nói đi.”

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.