Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gọi anh là ông xã hoặc là anh yêu

Phiên bản Dịch · 1660 chữ

Vào nửa đêm, Hứa Niệm An nhận thấy bên giường đột nhiên bị lún xuống, ngay sau đó có một hơi thở quen thuộc bao phủ lấy mình.

Nam nhân thật cẩn thận đem cô kéo vào lòng ngực của mình, cúi đầu ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn.

Hứa Niệm An thấp giọng kinh hô, "Mục, Mục tiên sinh, anh như thế nào lại ở chỗ này?"

Sau khi ăn xong cơm chiều, cô được người làm trong nhà cho biết Mục Duyên Đình còn đang làm việc tại thư phòng, Hứa Niệm An chính mình ở trong hoa viên của biệt thự đi dạo một vòng, liền lên lầu, vốn đang sợ Mục Duyên Đình sẽ trở lại căn phòng này ngủ, cho nên mạnh mẽ chống đỡ mí mắt chờ, vẫn chờ cho tới gần mười giờ, đều không có thấy Mục Duyên Đình đến.

Hứa Niệm An nghĩ đến Mục Duyên Đình nói cùng cô ngủ chắc là đang lừa cô, nên cô đơn giản thay đổi áo ngủ lên giường ngủ.

Nào biết khi ngủ đến nửa đêm, nam nhân này lại đột nhiên xuất hiện.

Mục Duyên Đình trong giọng nói nghe ra phi thường mệt mỏi, anh ôm Hứa Niệm An, vùi đầu vào cổ cô, ồm ồm nói, "Bảo bối, đây là phòng của anh a."

Hứa Niệm An nghe được hai chữ "Bảo bối", lông mày chợt nhảy, người nam nhân này như thế nào có thể kêu cô như vậy.

Nhưng mà thân thể nam nhân như lửa nóng, đem cô ôm vào trong ngực, tựa như quanh thân bị một đoàn lửa vây quanh, Hứa Niệm An không dám lộn xộn, đẩy nhẹ nhè anh, nhỏ giọng nói, "Nếu tôi không nên ngủ ở trong phòng này, tôi có thể đổi cái phòng khác."

Việc này lúc trước cô đã nói qua với anh.

Mục Duyên Đình lại đem cô ôm càng chặt, anh đang nhắm mắt, nghe được Hứa Niệm An nói, mở hai mắt ra nhìn cô, "An An, nếu anh tối hôm nay đi phòng khác ngủ, những người hầu cùng vệ sĩ trong căn biệt thự này cảm thấy rằng anh bị thất sủng a."

Hứa Niệm An: ………

"Tôi đi phòng khác thì sao?"

Mục Duyên Đình, "Kia bọn họ lại cảm thấy anh ngay cả lão bà của mình mà cũng quản không được, em nói anh ở trước mặt bọn họ, còn có cái uy nghiêm gì?"

Hứa Niệm An: Cô cứ cảm thấy được chỗ nào không đúng, nhưng mà không có biện pháp phản bác.

"Ngủ đi." Mục Duyên Đình lại nhắm hai mắt lại, ở trên mũi Hứa Niệm An hôn một cái, trong chốc lát, liền thật sự ngủ rồi.

Đây là lần đầu tiên trong hai tháng này, anh không cần dùng thuốc, mà có thể tự nhiên đi vào giấc ngủ.

Trong hai tháng Hứa Niệm An mất tích kia, Mục Duyên Đình dù có mệt bao nhiêu, hoặc là buổi tối bận rộn trễ đến cỡ nào, nếu không dùng thuốc, anh cũng chỉ có thể nằm ở trên giường trợn tròn mắt đến hừng đông.

Bởi vì chỉ cần anh nhắm mắt lại, tình cảnh ngày đó Hứa Niệm An bị rơi xuống biển sẽ lại xuất hiện ở trong đầu anh.

Hứa Niệm An nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, ngẩn người, hơi hơi dịch ra một chút khoảng cách, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nương theo ánh trăng mỏng manh xuyên qua bức màn, ánh mắt của Hứa Niệm An nhìn lướt qua từng đường nét khuôn mặt của Mục Duyên Đình.

Không thể không thừa nhận, người nam nhân trước mắt có diện mạo thật sự quá mức kinh diễm.

Nhưng không phải là cái loại kinh diễm nữ tính âm nhu, khuôn mặt anh phi thường có góc cạnh rất nam tính, khi không cười mang theo một loại dã tính không kềm chế được, hiện tại lúc ngủ, ngược lại nhu hòa đi rất nhiều.

Hứa Niệm An vươn tay, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chóp mũi của anh, mũi anh rất đẹp, nhìn rất thích, Hứa Niệm An không tự chủ được nghĩ đến trên bụng của mình có xâm chữ "Duyên" kia.

Chữ "Duyên" này, sẽ không phải chính là chữ Duyên trong Mục Duyên Đình đi?

······

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Mục Duyên Đình mang theo Hứa Niệm An lên một chiếc xe việt dã.

Đoàn xe từ biệt thự xuất phát, một đường chạy cực nhanh, ra khỏi thành phố Tao Nhã Đạt.

Hứa Niệm An chưa từng chính mắt thấy qua loại đội hình này, mấy chục chiếc xe việt dã đồng dạng, hộ tống một chiếc trong đó, chỉ vì để đảm bảo an toàn.

"Mục tiên sinh, chúng ta muốn đi đâu?"

Mục Duyên Đình nhìn cô, thấp giọng nói, "Em trước kia đều kêu anh là ông xã, hoặc là anh yêu."

Hứa Niệm An: ………

Cô cảm thấy được cô cùng Mục Duyên Đình nói tới đều không phải cùng một người.

Ngồi ở phía trên, Bạch Khải Thần: ………

Tiên sinh ngài loại thao tác này là không được a, sau khi Hứa tiểu thư khôi phục trí nhớ, sớm muộn gì cũng bị lộ ra.

Mục Duyên Đình cũng không để ý nhiều như vậy, loại phúc lợi này có thể tranh thủ một chút là nên tranh thủ, tay anh nắm lấy cằm Hứa Niệm An, ngón tay thô lệ ở trên cằm Hứa Niệm An vuốt ve hai cái, ách giọng nói, "Em đã có hơn hai tháng không có kêu anh như vậy, anh thực hoài niệm."

Hứa Niệm An: ………

Thật sự kêu không được, làm sao bây giờ?

Mục Duyên Đình tiếp tục nói, "Em trước kia còn theo anh cam đoan nói vô luận phát sinh chuyện gì, cũng vĩnh viễn yêu anh, làm cho anh vui vẻ, hiện tại em mất đi ký ức về hai người chúng ta, nói em kêu hai tiếng ông xã hay anh yêu, em cũng không chịu."

Hứa Niệm An bị anh nói như vậy, có loại cảm giác như chính mình bội tình bạc nghĩa, cô thật sự không có cách nào kêu ra đi, đơn giản lựa chọn nhắm hai mắt lại.

Nhắm mắt dưỡng thần như vậy đi.

Bên tai truyền đến giọng nói sâu kín của Mục Duyên Đình, "Em hiện tại ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn nhìn anh một cái hay sao?”

Hứa Niệm An: "………"

"······ ông." Cô thật sự kêu không ra, "Mục tiên ………"

"Thôi quên đi." Mục Duyên Đình thở dài, "Anh không nên bức bách em, tùy em muốn làm như thế nào thì làm đi."

Hứa Niệm An: ………

Cô như thế nào mà gọi như vậy được.

"Duyên Đình." Hứa Niệm An nói, "Tôi kêu anh như vậy có thể chứ?"

Tuy rằng vẫn không có làm cho cô kêu lên hai tiếng "ông xã” hay là “anh yêu", nhưng mà ít nhất sẽ không luôn kêu "Mục tiên sinh, Mục tiên sinh" lạ lẫm như vậy.

"Ân." Mục Duyên Đình thản nhiên đáp ứng, anh nói, "Anh muốn dẫn em đi gặp một người, này người trước khi em mất trí nhớ, cũng đã gặp qua, hắn ta có chút nguy hiểm, nếu trong chốc lát xảy ra chuyện gì, Bạch Khải Thần sẽ hộ tống em rời đi trước."

Hứa Niệm An nghe anh nói như vậy, không hiểu sao có chút khẩn trương, cô hỏi, "Vậy còn anh?"

Mục Duyên Đình cười nói, "Anh cũng sẽ rời đi."

Ba giờ sau, đoàn xe chạy tiến vào một tòa trang viên.

Trang viên rất lớn, đoàn xe trên đường tiến vào trang viên chạy suốt hơn mười phút, mới tiến đến bên trong phần chính của trang viên.

Trang viên được xây dựng rất to lớn khí phái, đoàn xe ở trước một dãy biệt thự ngừng lại.

Cửa biệt thự ở phía sau rộng mở, đoàn người đi ra.

Người kia bị một nhóm người vây quanh, mặc một thân trang phục màu trắng thoải mái, dáng người cao ngất to lớn, nếu xem nhẹ giọng điệu không quá tốt trong lời nói, hẳn là xem như một người nam nhân phi thường xinh đẹp.

Trên mặt hắn ta tươi cười, có thâm ý khác, hai tay cắm ở trong túi quần, từng chút một đi về hướng bên này.

Bạch Khải Thần ở bên cạnh Mục Duyên Đình thấp giọng nói, "Tiên sinh, vết thương trên mặt Hình Giản Ninh còn không có tốt, hắn ta là người có thù tất báo, chỉ sợ lần này vội vàng gặp ngài, đều không phải chỉ là vì chuyện Hứa tiểu thư mất trí nhớ.”

Việc này, Mục Duyên Đình tự nhiên là biết đến, bất quá hai nhà đấu nhau lâu như vậy, Hình Giản Ninh cho dù muốn trả thù, trên thực tế cũng không có thể làm gì với anh.

Đứng ở phía sau Mục Duyên Đình, Hứa Niệm An kéo kéo tay áo của anh, hỏi, "Chúng ta chính là tới gặp hắn sao?"

Mục Duyên Đình nghiêng đầu hỏi cô, "Em có nhớ hắn không?"

Hứa Niệm An lắc đầu, "Không nhớ rõ, chỉ cảm thấy người này không giống như là người tốt."

Mục Duyên Đình cười cười, lão bản kinh doanh súng ống đứng thứ hai ở Xiêm quốc, tự nhiên sẽ không phải là cái người tốt gì.

Xem ra An An của anh ánh mắt không tồi.

Không đợi Mục Duyên Đình nói chuyện, Hình Giản Ninh đã đi tới rồi, nhìn thoáng qua Hứa Niệm An, cười nói, "Mục phu nhân, cô cư nhiên thật sự còn sống ở trên thế gian này."

Lời Nhắn Chương 250
Cám ơn các bạn đọc.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.