Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là phòng ngủ của anh

Phiên bản Dịch · 1650 chữ

Hứa Niệm An cũng không biết chính mình là như thế nào ngủ được, đây rõ ràng là một nơi hoàn toàn lạ lẫm, nhưng mà cô lại ngủ thực an tâm.

Phút chốc mở hai mắt, lại phát hiện Mục Duyên Đình đang ngồi ở bên người cô, cúi đầu đôi mắt đang buông xuống mà nhìn chăm chú vào mình.

Thực im lặng, cũng thực chuyên chú.

Hứa Niệm An còn không có kịp ra tiếng, thanh âm trầm thấp của Mục Duyên Đình đã từ đỉnh đầu cô truyền tới, anh nói, "An An, em gầy."

Hứa Niệm An ngẩn người, cơ hồ là theo bản năng trả lời, "Không có a, trừ bỏ mang thai tăng cân một chút, thì tôi trước giờ vẫn đều là thể trọng này."

Mục Duyên Đình lắc đầu, bàn tay anh nhẹ nhàng nhéo ở trên gương mặt của cô, nói, "Em đều đã quên, trước kia em được anh dưỡng cho béo lên rồi." Anh như có như không thở dài, "Thật vất vả mới đem em dưỡng béo một chút, lại phải bắt đầu một lần nữa rồi."

Hứa Niệm An: ………

Cô rốt cuộc là như thế nào cùng vị này dây dưa vậy?

Bọn họ rõ ràng không có cái gì giao thoa với nhau.

"Mục tiên sinh." Hứa Niệm An ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi, "Anh có thể nói cho tôi biết, hai người chúng ta trước đây xảy ra chuyện gì không?”

"Có thể." Mục Duyên Đình nhẹ nhàng cầm tay Hứa Niệm An, thanh âm ôn nhu, "Em là vị hôn thê của anh, kế hoạch ban đầu, chúng ta tháng này sẽ kết hôn.”

Hai chữ kết hôn này như trái bom, oanh một tiếng, ở trong đầu Hứa Niệm An nổ tung.

Hứa Niệm An ôm trán, hoá ra cô không ngừng bổ nhào vào nam nhân này, mang thai đứa bé của anh, lại còn muốn cùng người nam nhân này kết hôn.

Hứa Niệm An a Hứa Niệm An, cuộc sống của mày trong một năm này, đích thật đúng là muôn màu muôn vẻ a.

Hứa Niệm An cắn môi, "Nhưng mà những chuyện này, tôi không nhớ rõ."

"Không quan hệ." Mục Duyên Đình nói, "Không nhớ rõ không quan hệ, đừng không thừa nhận là được rồi."

Hứa Niệm An: ………

Cô thật sự không phải bị bắt buộc gả cho anh đúng không?

Nhìn thấy cô thần tình rối rắm, Mục Duyên Đình cười cười, bàn tay phủ trên mái tóc cô, "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, việc này, buổi tối anh lại cùng với em chậm rãi nói."

Hứa Niệm An, "Buổi tối anh cũng muốn ngủ ở nơi này?"

Tuy rằng lúc tiến vào căn phòng ngủ này, Hứa Niệm An liền đoán được đây là phòng ngủ của Mục Duyên Đình, nhưng mà bắt cô cùng anh ngủ trên cùng một cái giường, cô vẫn cảm thấy có chút không thích ứng.

Mục Duyên Đình đôi mắt rũ xuống nhìn cô, "Đây chính là phòng ngủ của anh."

Hứa Niệm An, "Kỳ thật tôi có thể ngủ ở phòng khác, tôi thấy nơi này phòng ngủ khá nhiều."

Mục Duyên Đình nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, không phải cái loại hoàn toàn chiếm hữu như trước kia, mà chỉ là nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, cô tùy thời đều có thể tránh ra, "Hai tháng em cùng Quý Thừa Ngọc………”

Cơ hồ xuất phát từ bản năng, Hứa Niệm An lập tức trả lời, "Hai tháng tôi cùng anh ấy cái gì cũng chưa phát sinh, tôi đang mang thai, hơn nữa, chúng tôi hai người ngủ ở hai phòng.”

Kỳ thật Hứa Niệm An nói như vậy là muốn cho Mục Duyên Đình biết, cô mang thai còn phân phòng ngủ với Quý Thừa Ngọc, anh hẳn là sẽ không theo cô ngủ ở trên cùng một cái giường đi?

Mục Duyên Đình cúi đầu nở nụ cười nhẹ, cánh tay ôm cô thật chặt.

Hứa Niệm An có thể ngửi được hơi thở mang theo hormone nam tính chỉ độc nhất có trên người anh, một mùi bạc hà tự nhiên, loại hơi thở này làm cho Hứa Niệm An không hiểu sao lại an tâm, thậm chí quên cả việc đẩy anh ra.

Mục Duyên Đình thuận thế cúi đầu, ở trên môi cô nhẹ nhàng hôn lên.

Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, tốt đẹp, rất nhanh kết thúc.

Hứa Niệm An cả kinh, đẩy mạnh Mục Duyên Đình ra, một bàn tay vỗ vỗ môi mình, một bàn tay chỉ vào Mục Duyên Đình, "Anh, anh ……… anh như thế nào có thể như vậy?"

"Như thế nào?" Mục Duyên Đình cười như cũ, ánh mắt bỡn cợt, tựa như một đứa trẻ vui vẻ vì mới ăn vụng được kẹo.

Hứa Niệm An nghẹn thật lâu mới rốt cục nói ra được một câu, "Anh như thế nào có thể hôn tôi?"

"Này tính là cái gì?" Mục Duyên Đình thân thể hơi hơi tiến lên, đôi mắt nhìn cô, khuôn mặt lộ ra cảm xúc sóng nước mênh mang, tay anh khẽ vuốt bụng nhỏ Hứa Niệm An, ở bên tai cô nói nhỏ, "Chuyện thân thiết hơn, chúng ta cũng không phải chưa làm qua."

Hứa Niệm An chỉ cảm thấy trên mặt có một đoàn lửa đốt.

Cô vội không ngừng đẩy anh ra, cúi đầu mắng, "Lưu manh!"

Mục Duyên Đình cơ hồ cười lên tiếng, anh hỏi cô, "Em có biết trước kia em thích nhất mắng anh hai chữ này là lúc nào không?"

Trực giác cho cô biết lời từ miệng nam nhân này nhất định là không có gì tốt, nhưng mà Hứa Niệm An lại bức thiết muốn biết bọn họ hai người rốt cuộc đã phát sinh qua chuyện gì, cho nên, cô cơ hồ mà thốt ra, "Lúc nào?"

Mục Duyên Đình đưa người mình tới gần cô, môi tới bên lỗ tai ửng đỏ của cô, thản nhiên nói ra hai chữ, "Trên giường."

Hứa Niệm An thật sự hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, cái miệng của cô vì cái gì lại muốn hỏi chứ?

Tâm tình nam nhân lại vô cùng tốt, anh lại nhẹ nhàng vỗ về tóc Hứa Niệm An, kéo tay cô hướng đi xuống dưới lầu, "Đi ăn cơm, con trai đã đói bụng."

Hứa Niệm An sửng sốt một chút, mới ý thức được “con trai” trong miệng anh hẳn là chỉ đến đứa bé trong bụng cô.

Hứa Niệm An thấp giọng phỉ báng, "Anh như thế nào biết là con trai, nói không chừng là con gái đó."

Ai biết tai Mục Duyên Đình lại thính như vậy, sau khi nghe được lời nói của Hứa Niệm An, cười nói, "Lần đầu tiên làm ba khó tránh khỏi không có kinh nghiệm, con trai da dày thịt béo, không cần lo lắng, chờ chúng ta có kinh nghiệm, lần sau sẽ sinh ra một đứa con gái đáng yên.”

Hứa Niệm An: ………

Con trai của cô mới không phải là da dày thịt béo.

Thời điểm xuống lầu, A Xá cùng A Ngữ đã đem đồ ăn dọn xong, một bàn đều là các món ăn của hoa quốc.

Sau khi đi vào Hứa Niệm An mới phát hiện, một bàn đồ ăn đều là những món ngày thường cô thích ăn.

Cô trộm nhìn thoáng qua Mục Duyên Đình, nghĩ thầm, cô thật sự là sắp cùng này nam nhân kết hôn sao, nếu không sao anh ta lại có thể biết nhiều điều về cô như thế này.

Đang ăn cơm chiều, Bạch Khải Thần vội vàng chạy vào, nhìn thấy Hứa Niệm An đang cùng Mục Duyên Đình ăn cơm, muốn nói lại thôi.

Mục Duyên Đình buông đôi đũa trong tay ra, nói với Hứa Niệm An, "Em ăn trước đi, anh có một chút việc, phải cùng Bạch Khải Thần đi thư phòng thương lượng."

Hứa Niệm An tươi cười, tỏ vẻ đã biết.

Sau khi tiến vào thư phòng, Bạch Khải Thần nói, "Tiên sinh, tôi đã liên hệ với Hình Giản Ninh, cũng nói với hắn tình huống của Hứa tiểu thư.”

Mục Duyên Đình sắc mặt thâm trầm, "Hình Giản Ninh nói như thế nào?"

Bạch Khải Thần do dự một lát nói, "Hắn ta nói, nếu không phải bởi vì rơi xuống biển, não bộ thiếu dưỡng khí tạo thành mất trí nhớ thuần túy, vậy Hứa tiểu thư có thể là trúng vu thuật."

Mục Duyên Đình đôi mắt lạnh lùng, anh lẩm bẩm nói, "Vu thuật?"

Ở Đông Nam Á thịnh hành vu thuật, anh có biết đến, hơn nữa loại này là thứ mà khoa học không giải thích được, dùng phương pháp y học hiện tại, cũng rất khó cứu trị.

Anh chính là không nghĩ tới Quý Thừa Ngọc cư nhiên sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy đối với Hứa Niệm An.

Mục Duyên Đình hỏi tiếp, "Hắn ta có nói có cách nào giải trừ hay không?"

Bạch Khải Thần thấp giọng nói, "Hắn nói nói chuyện trong điện thoại, nói không rõ, loại chuyện này cần giáp mặt mới xác nhận được."

Mục Duyên Đình thanh âm lãnh ngạnh, "Thời gian, địa điểm?"

Bạch Khải Thần, "Mười giờ sáng ngày mai, Năm Thành bang."

Mục Duyên Đình cười lạnh một tiếng, "Địa bàn của Hình gia, Hình Giản Ninh này lại có thể tìm tới nơi này.”

Bạch Khải Thần hỏi, "Tiên sinh, chúng ta thật sự muốn đi sao?"

Mục Duyên Đình hỏi lại, "Trừ bỏ hắn ta, ở trong thời gian ngắn nhất, còn có người khác có thể giúp An An không?"

Lời Nhắn Chương 249
Cám ơn các bạn đọc.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.