Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đem cô ta ném văng ra

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

Hội nghị video mở suốt hai giờ, Mục Duyên Đình khép lại notebook, nói với Bạch Khải Thần, “Trở về đem nội dung hội nghị sửa sang lại một lần liền nghỉ ngơi đi.”

Bạch Khải Thần gật gật đầu, “Tôi đây liền đi về trước.”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt ứng thanh, “Ân.”

Bạch Khải Thần hướng Mục Duyên Đình khom khom lưng, xoay người đi rồi.

Vừa mở cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy A Bích bưng hai ly cà phê đứng ở cửa, thời điểm nhìn thấy Bạch Khải Thần ra tới, trên mặt có một tia kinh ngạc, cô ta “A” một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói, “Trợ lý đặc biệt Bạch, hội nghị video xong rồi sao?”

Bạch Khải Thần nhìn gương mặt kia của A Bích, biểu tình có chút kỳ quái, tiểu cô nương hôm nay buổi tối giống như có trang điểm.

Nhưng mà Bạch Khải Thần cảm thấy tiểu cô nương trang điểm hay không trang điểm cùng anh không có quan hệ gì, nghe được A Bích nói, anh gật gật đầu.

A Bích trên mặt hiện lên một tia mất mát, đem cà phê trên tay giơ lên trước mặt Bạch Khải Thần, nhẹ giọng nói, “Trợ lý đặc biệt Bạch, cà phê này của anh?”

Bạch Khải Thần duỗi tay cầm lấy một ly trong đó, đưa đến bên miệng uống xong, lại đem cái ly không thả lại, nói, “Cảm ơn cà phê của cô.”

Nói xong, lách qua một bên, ra khỏi thư phòng, hướng về cầu thang mà đi.

A Bích nhìn thoáng qua bên trong thư phòng, Mục Duyên Đình tư thế lười biếng ngồi ở trên ghế, dưới ánh đèn, gương mặt kia càng thêm soái khí thanh tuyển, anh đang cúi đầu lật xem văn kiện trong tay, tựa hồ cũng không có chú ý tới chuyện ở cửa.

A Bích cắn cắn môi, trong đầu vang lên những lời nói của các dì lúc nãy trong phòng bếp.

Trong đó có một người cùng tuổi với dì A Xá trêu ghẹo nói, “Tiên sinh yêu phu nhân như vậy, hiện tại phu nhân đang mang thai, các người nói tiên sinh cùng phu nhân buổi tối thời điểm ngủ chung, sẽ có bao nhiêu nghẹn khuất a?”

Một người trẻ tuổi hỏi, “Vì cái gì nghẹn khuất a?”

A Xá liếc mắt nhìn người hầu gái có tuổi hơi lớn vừa nói một cái, “Đã một đống tuổi, ở trước mặt mấy đứa nhỏ, nói mấy chuyện này làm gì?”

Người hầu gái kia lại không để bụng ha ha ha cười to, “Này có là cái gì, những chuyện này, mấy đứa nó sớm muộn gì cũng đều phải trải qua.”

Cô gái nhỏ vẫn là vẻ mặt ngây thơ.

A Bích ở một bên nghe lại rõ ràng ý tứ bên trong.

Nam nhân, đặc biệt là nam nhân vừa khai trai, là không thể rời được nữ nhân.

Cho nên A Bích cảm thấy, tiên sinh trước kia không có trải qua nữ nhân, cho nên ngài có thể lãnh khốc cự tuyệt bất cứ nữ nhân nào tới gần, nhưng mà hiện tại thực tủy biết vị, ngài tự nhiên cũng sẽ chậm rãi tiếp thu các nữ nhân khác.

Mà hiện tại, phu nhân đang mang thai, không thể thỏa mãn tiên sinh, đây không phải là thời cơ của cô sao?

A Bích nghĩ như vậy, liền tính toán thời gian, tự đi pha cà phê, vì không thể biểu hiện quá mức cố tình, cô ta pha hai ly, lẳng lặng ở trong phòng bếp dưới lầu chờ.

Chờ đến thời điểm hội nghị video nên kết thúc không sai biệt lắm, A Bích bưng hai ly cà phê lên lầu, cô ta đứng ở cửa thư phòng đợi, nghe được bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng nói chuyện, tiếp tục kiên nhẫn chờ.

Thẳng đến khi cô ta nghe được tiếng mở cửa.

A Bích đi về phía trước một bước, vừa vặn đối mặt với Bạch Khải Thần trong thư phòng đi ra tới.

Đồng thời, cô ta từ Bạch Khải Thần trong mắt thấy được sự kinh diễm.

Này thuyết minh, buổi tối hôm nay cô ta trang điểm là thành công.

Nghĩ như vậy, A Bích bưng ly cà phê còn lại, đi tới trước mặt Mục Duyên Đình, giọng nói của cô ta mang theo âm thanh thiếu nữ ngọt ngào, cô ta nói, “Tiên sinh, cà phê của ngài.”

Cô ta nói xong, đem cà phê đưa tới trong tầm tay của Mục Duyên Đình.

Mục Duyên Đình cũng không có ngẩng đầu, như cũ cúi đầu nhìn văn kiện trên tay, thanh âm đạm nhiên, “Ân.”

A Bích liền lẳng lặng mà đứng ở một bên.

Một cổ hương khí như có như không theo gió đêm chậm rãi tiến vào hơi thở của mình, Mục Duyên Đình nhíu nhíu mày, lúc này mới phát hiện, A Bích vẫn còn đứng ở nơi này.

Anh khép lại văn kiện trong tay, nhàn nhạt nói, “Cô đi ra ngoài đi.”

A Bích có chút khó xử nói, “Nhưng mà tiên sinh, cà phê ngài còn không có uống.”

Mục Duyên Đình sắc mặt thanh lãnh, “Cô không cần phải xen vào, sau khi uống xong, tôi sẽ chính mình đem vào phòng bếp.”

“Tiên sinh.” A Bích thanh âm ôn nhu vài phần, “Làm việc lâu như vậy, tôi giúp ngài xoa bóp bả vai được không? Cha tôi sau một ngày làm việc, mẹ tôi đều sẽ giúp ông ấy xoa bóp bả vai, tôi cũng có học một chút.”

Cô ta nói xong, tay đã hướng đến bờ vai của Mục Duyên Đình.

“Cút đi!” Mục Duyên Đình mặt đột nhiên lạnh lùng.

A Bích bị dọa đến run rẩy, nhưng mà sự tình đã làm tới bước này, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng.

A Bích đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đột nhiên hướng Mục Duyên Đình nhào tới.

Mục Duyên Đình không nghĩ tới cô ta cư nhiên to gan như vậy, còn không có phản ứng lại đây, A Bích đã nhào vào trong lòng ngực anh, không lựa lời nói, “Tiên sinh, A Bích thích ngài thật lâu rồi, từ khi A Bích mười bốn tuổi đã bắt đầu thích ngài, lần đầu tiên nhìn thấy ngài liền đã thích ngài, A Bích cái gì đều không cầu, chỉ nghĩ lưu lại bên người tiên sinh, thậm chí A Bích có thể không đi theo tiên sinh trở về Hoa Quốc, A Bích sẽ thành thành thật thật ở nơi này, tùy thời tùy chỗ chờ tiên sinh đến.”

Đứng ở cửa thư phòng, đang xem phim một nửa, nghĩ tới muốn đến xem Mục Duyên Đình họp hội nghị video như thế nào, Hứa Niệm An: ………

Cô giống như đang bắt gian tại trận.

Mục Duyên Đình đột nhiên đem người trong lòng ngực đẩy ra, đại khái là bởi vì dùng sức quá mạnh, hoặc là bởi vì không có nắm giữ tốt lực đạo, A Bích bị đẩy đến hơn 5 mét, vừa vặn đụng vào một bên góc bàn.

Bên hông bị đau đến xuyên tim.

Nước mắt lập tức liền rớt xuống dưới, quay đầu đáng thương nhìn Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An: ………

Hiện tại người khóc nên là cô mới đúng chứ, phải không?

A Bích một bên khóc lóc, một bàn tay chống đỡ mặt bàn đứng lên.

Đại khái là bởi vì xem nhiều phim cung đấu, Hứa Niệm An theo bản năng bảo vệ bụng của mình.

Quan hệ bên trong của mấy phi tần, thủ đoạn hãm hại con nối dõi, thật có thể nói là khó lòng phòng bị.

Liền lúc A Bích còn không có đứng lên, Mục Duyên Đình một bước xa, chạy nhanh đến trước mặt Hứa Niệm An, đem cô bảo vệ ở trong ngực, ngược lại đối với bên ngoài hô to, “Hắc Tùng.”

Không đến hai giây, một người vệ sĩ mặc đồ đen chạy lên, hướng Mục Duyên Đình cúi chào, cung cung kính kính hỏi, “Tiên sinh, ngài kêu tôi có chuyện gì?”

Mục Duyên Đình chỉ chỉ A Bích đang nức nở, sắc mặt lạnh lẽo có thể tích ra thủy, “Đem cô ta ném đi.”

Vệ sĩ gật đầu, “Vâng.”

A Bích biết chính mình thua cuộc, cô ta phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hứa Niệm An.

Cô ta biết tính của Mục Duyên Đình, cầu xin cũng không được, cho nên, chỉ có thể cầu xin Hứa Niệm An, cô ta khóc ròng nói, “Phu nhân, thực xin lỗi, là tôi không biết lượng sức, câu dẫn tiên sinh, phu nhân, tôi cũng không dám nữa, ngài tha cho tôi đi, phu nhân ——”

Mục Duyên Đình biết Hứa Niệm An mềm lòng, hắn duỗi tay che lại lỗ tai Hứa Niệm An, đều không muốn lời nói của nữ nhân này vũ nhục lỗ tai Hứa Niệm An.

“Mau chóng đem cô ta ném văng ra!” Trong tiếng nói của Mục Duyên Đình, mang theo nồng đậm lửa giận.

Lúc này, một vệ sĩ khác cũng lên đây, hai người vệ sĩ một trái một phải, liền giống như xách gà con, đem A Bích xách đi xuống lầu.

Lời Nhắn Chương 256
Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.