Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô bé kia chính là em?

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Niệm An nói phong khinh vân đạm, giống như là đang nói chuyện xưa của một người khác.

Nhưng mà Mục Duyên Đình nghe vào trong lòng, lại cảm thấy phi thường khó chịu.

Anh thậm chí đều bắt đầu tự trách mình, nếu chính mình sớm một chút tìm được An An, cô nhất định liền sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy, cho dù bọn họ sẽ không phát triển đến quan hệ là người yêu của nhau, nhưng ít nhất, anh sẽ bảo đảm cho cô áo cơm vô ưu, càng không cần cô thời điểm phải học hành, lại phải đi làm thêm ngoài giờ, vì tiền mà phát sầu.

Mục Duyên Đình nói, “Vậy sau khi tốt nghiệp thì sao?”

Kỳ thật Hứa Niệm An sau khi tốt nghiệp liền cùng Quý Thừa Ngọc kết hôn, nhưng tuy rằng biết cô cùng Quý Thừa Ngọc chuyện gì cũng đều không có phát sinh qua, Mục Duyên Đình vẫn là muốn tránh đi hai chữ kết hôn này.

Hứa Niệm An cười nói, “Sau khi tốt nghiệp, liền càng không có thời gian đi dạo phố nha, em muốn làm việc, làm việc mới có thể kiếm tiền.”

Mục Duyên Đình sờ mái tóc Hứa Niệm An, cúi đầu ở trên đỉnh đầu cô hôn xuống, giọng nói khàn khàn, anh nói, “An An, thực xin lỗi, là anh không có sớm một chút tìm được em.”

Hứa Niệm An cười nói, “Anh làm gì phải xin lỗi, chuyện này lại không phải anh sai, đây là cuộc đời của em, kỳ thật cũng không có gì, mỗi người đều có cuộc đời của mình, Mục Duyên Đình, đây là cuộc đời của em.”

Mục Duyên Đình lại không cho là đúng, anh nói, “An An, cuộc sống của em vốn dĩ có thể càng tốt hơn, kỳ thật có một chuyện anh vẫn luôn không có nói với em, em nhất định không nhớ rõ, khi còn nhỏ khi cô nhi viện gặp phải hoả hoạn, em đã cứu một cậu bé trai.”

Hứa Niệm An ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Mục Duyên Đình, “Cái gì cô nhi viện gặp phải hoả hoạn?”

Mục Duyên Đình cười nói, “An An, em quả nhiên là không nhớ rõ, kỳ thật chuyện này, anh đã hỏi qua em rất nhiều lần, em luôn là cùng anh nói, chuyện khi còn nhỏ em đã không nhớ rõ, anh liền cho rằng không nhớ rõ liền không nhớ rõ đi, chỉ cần anh nhớ rõ là tốt rồi, nhưng mà, kỳ thật anh rất muốn em cũng có thể nhớ rõ, anh muốn cùng em sẻ chia.”

Hứa Niệm An hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Mục Duyên Đình nói, “Em khi còn nhỏ xác thật đã trải qua một trận hoả hoạn, cũng bởi vì trận hoả hoạn kia, đem phía sau lưng em bị bỏng, nhưng trận hoả hoạn kia không phải ở căn phòng thuê của Hứa Tín, mà là cùng một ngày phát sinh trận hoả hoạn ở cô nhi viện kia.”

Hứa Niệm An ngơ ngẩn nhìn Mục Duyên Đình, chuyện này, cô thật sự không có nghe nói qua.

Mục Duyên Đình cười nói, “An An, anh nói với em chuyện này, em có khả năng một chữ đều không nhớ rõ, nhưng mà chuyện này đều chân chính đã phát sinh qua.”

“Anh thời điểm tám tuổi, cha mẹ anh bị người hại chết, anh một người may mắn còn sống, nhưng mà anh không thể tin được bất luận kẻ nào, bao gồm cảnh sát, sau đó, anh không biết chính mình trong bao lâu đã tới một viện phúc lợi ở Bình Thành, anh đi vào, bởi vì anh biết, một ngày nào đó, ông nội anh sẽ tìm được anh. Ở viện phúc lợi, anh gặp được một bé gái, khi đó, bé gái kia chỉ khoảng bốn năm tuổi, lớn lên thật xinh đẹp, anh không thích cùng người khác nói chuyện, nhưng bé gái ấy là một đặc biệt tồn tại, đoạn thời gian kia, chúng ta trở thành bạn tốt, thẳng đến một ngày, cái cô nhi viện kia đã xảy ra hoả hoạn, bé gái kia vì cứu anh, đã che chắn cho anh không bị ngọn lửa kia lan đến, anh cũng ở trong nháy mắt đó, mất đi ý thức, khi anh tỉnh lại, đã là sau trận hoả hoạn kia một tháng, ông nội nói cho anh biết, trận hoả hoạn đã thiêu chết rất nhiều cô nhi, thậm chí thiêu chết một vài lão sư.”

“Ông nội nói, cô bé kia cũng đã chết, nhưng mà anh không tin, từ sau lúc đó, anh bắt đầu cho người âm thầm điều tra về cô bé ấy, nhưng mà mỗi một lần phái người ra đều cùng với anh nói, cô bé ấy ở trong trận hoả hoạn kia đã qua đời, sau đó, Cao Dương dùng một cái phương pháp khác, tra được Cố Dao Dao.”

Hứa Niệm An hỏi, “Cho nên, anh vẫn luôn cùng em nói, Cố Dao Dao đã cứu anh? Chính là chuyện khi còn nhỏ này sao?”

Mục Duyên Đình gật gật đầu, đem cô ôm càng khẩn, anh nói, “Ân, nhưng sự thật chứng minh, Cố Dao Dao cũng không phải người mà anh muốn tìm, là Cố gia đặc biệt làm giả chứng cứ, Cao Dương mới có thể trong chuyện này xảy ra sai lầm.”

Hứa Niệm An nghe anh nói đến đây, rốt cuộc nói, “Mục Duyên Đình, anh sẽ không muốn nói, cô bé kia chính là em đi?”

Mục Duyên Đình cúi đầu, một đôi mắt như cái giếng nước sâu, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Hứa Niệm An, anh thanh âm trầm thấp khàn khàn, môi ấm áp dán ở bên tai cô, “An An, em chính là cô bé kia, cũng là mệnh của anh, An An, em chính là mệnh của anh, em biết không?”

Hô hấp ấm áp của anh liền phun vào sau lỗ tai, Hứa Niệm An thân thể trong nháy mắt cứng đờ, trái tim không chịu khống chế điên cuồng nhảy dựng lên.

Anh nói, cô là mệnh của anh, anh không có lừa cô chứ?

“An An.” Mục Duyên Đình lại gọi một câu, không đợi cô trả lời, anh há miệng, nhẹ nhàng mà ngậm lấy lỗ tai ửng đỏ đáng yêu Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An “Ân” một tiếng.

Thanh âm này càng như là lời mời gọi.

Mục Duyên Đình nơi nào còn có thể chịu đựng, anh đứng dậy đem tấm chăn che lấp trên người cô vứt ra, gắt gao đem cô ôm vào trong ngực.

Hứa Niệm An toàn bộ thân thể đều đang run run, cô đẩy đẩy Mục Duyên Đình, “Mục Duyên Đình, em mệt mỏi quá.”

“Anh biết.” Mục Duyên Đình nói, “Yên tâm, anh sẽ không làm gì em, ngủ đi.”

Hứa Niệm An ngủ đến nửa đêm, bị nóng mà tỉnh.

Mục Duyên Đình đối với cô, hoàn toàn là tư thế chiếm hữu, Hứa Niệm An ở trong lòng ngực Mục Duyên Đình, đầu gối lên cánh tay của anh, thân thể nam nhân giống như một bếp lò thiên nhiên, đem nhiệt lượng trên người cuồn cuộn không ngừng truyền tới trên người Hứa Niệm An.

Hứa Niệm An đẩy đẩy Mục Duyên Đình, cô có chút nóng.

Mục Duyên Đình giấc ngủ khá ngắn, Hứa Niệm An vừa động, anh liền tỉnh, anh nhắm mắt lại lại đem Hứa Niệm An lôi kéo vào trong lòng ngực của mình, giọng nói khàn khàn, “Đừng nhúc nhích, ngủ đi.”

Hứa Niệm An, “……… em nóng.”

Mục Duyên Đình rốt cuộc mở hai mắt, cúi đầu nhìn cô, “Nóng?”

Hứa Niệm An, “Anh ôm em như vậy, có chút nóng.”

Mục Duyên Đình đột nhiên hỏi, “Vậy còn mệt không?”

Hứa Niệm An ngẩn ra, không phản ứng lại kịp, “A?”

Mục Duyên Đình thanh âm khàn khàn lợi hại hơn, anh cười xấu xa một tiếng, môi dán lên lỗ tai cô hỏi, “Có còn mệt hay không?”

Hứa Niệm An lúc này, cũng không sai biệt lắm phản ứng lại đây, cô đẩy đẩy Mục Duyên Đình, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Mục Duyên Đình, tối hôm nay, anh muốn cũng đừng nghĩ tới.”

Mục Duyên Đình hỏi, “Vậy tối ngày mai có thể nghĩ, có phải hay không?”

Hứa Niệm An, “……”

Mục Duyên Đình ôm cô, trước cho mình một nụ hôn sảng khoái, mới nói, “Bảo bối, cả ngày ngày mai, em đều phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh cho người đem kế hoạch chụp ảnh cưới mang đến Cẩm Viên, em chọn lựa một chút, chúng ta tranh thủ ở trước Tết Âm Lịch, chụp xong ảnh cưới.”

Hứa Niệm An có chút lo lắng hỏi, “Không phải nói gần tới cuối năm, là thời điểm tập đoàn Mục thị bận rộn nhất sao, anh có thời gian làm chuyện này sao?”

Mục Duyên Đình nói, “Đây chính là đại sự cả đời của anh và em, tất cả các chuyện khác, đều phải để sang một bên.”

Lời Nhắn Chương 269
Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.