Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân đều am hiểu lúc sau mới tính sổ

Phiên bản Dịch · 1661 chữ

Thời điểm nghe thấy Mục Duyên Đình nói cô chính là Tiểu Phúc Tử mà anh vẫn luôn tìm kiếm, Hứa Niệm An còn phi thường khiếp sợ.

Trời đêm đông thực lạnh lẽo, cũng thực tĩnh mịch, ánh trăng mát lạnh, tràn đầy đất.

Hứa Niệm An vùi người vào trong lòng ngực Mục Duyên Đình, cảm thụ được lửa nóng thân thể của anh, nhắm lại đôi mắt cay cay, cô hỏi, “Mục Duyên Đình, thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, anh vì cái gì muốn cứu em?”

Tình cảnh buổi tối hôm đó, cả đời này cô đều sẽ không quên.

Tuyệt vọng khi đó, cũng là cả đời này, cô đều vĩnh viễn không thể quên, cô nhớ rõ lúc đó xe Mục Duyên Đình đang đi tới.

Liền thời điểm cô cho rằng mình xong rồi, Mục Duyên Đình cư nhiên phân phó người dừng xe.

Tuy rằng lúc ấy thái độ của anh cũng không tốt, thậm chí đem cô nhét vào cốp xe, nhưng mà không thể phủ nhận, chính là anh đã cứu cô, tuy rằng không biết anh vì cái gì sẽ đổi ý, nhưng mà cô lại an toàn.

Hứa Niệm An ngẩng đầu nhìn Mục Duyên Đình, lại lần nữa hỏi lại, “Mục Duyên Đình, nói cho em biết.”

Ngón tay thô lệ của Mục Duyên Đình, vỗ lên vết sẹo ở phía sau lưng Hứa Niệm An, anh nói, “Bởi vì khi đám lưu manh kia xé rách váy của em, anh thấy được vết sẹo ở sau lưng em.”

Hứa Niệm An, “Cho nên, vết sẹo trên người em, làm anh nghĩ tới người đã từng cứu anh Tiểu Phúc Tử?”

Mục Duyên Đình gật gật đầu, “Ân.”

Hứa Niệm An, “Nhưng mà, tối hôm đó, anh đã dọa em.”

“Phải không?” Mục Duyên Đình hỏi, “Vì cái gì sẽ doạ em? Anh chính là đã cứu em a.”

Hứa Niệm An trừng anh một cái, “Anh đó là đã cứu em sao? Em lúc đó cảm thấy, em là vừa từ hang sói lại rơi vào hang hổ a.”

Mục Duyên Đình, “………”

“Anh có đáng sợ như vậy sao?”

Hứa Niệm An nghĩ nghĩ nói, “Lúc đó anh là nói như thế nào a? A, đúng rồi, anh nói anh là thương nhân, chưa bao giờ làm mua bán thâm hụt, anh muốn em lấy thân báo đáp.”

Mục Duyên Đình, “………”

Loại chuyện lúc sau mới tính sổ, quả nhiên nữ nhân đều là thực am hiểu.

Cũng may Hứa Niệm An cũng không có ở trong chuyện rối rắm quá lâu, bởi vì đã nửa đêm, tư duy cô tương đối nhảy lên, cô hỏi, “Mục Duyên Đình, anh nói, mẹ đẻ của em, bà ấy vì cái gì muốn vứt bỏ em vậy, có phải bởi vì em là một đứa bé gái hay không?”

Mục Duyên Đình sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói, “Hoặc là bà ấy không có vứt bỏ em, lại có lẽ bà ấy cho tới bây giờ, đều vẫn luôn đang tìm kiếm em, chỉ là vẫn luôn đều không có tìm được thôi.”

Hứa Niệm An có chút mệt nhọc, thời gian lâu lắm, kỳ thật, cô sớm đối với vấn đề này không phải để ý như vậy, cô ngáp một cái, ở trong lòng ngực Mục Duyên Đình dụi dụi, thanh âm mềm mại, “Buồn ngủ quá, Mục Duyên Đình, em muốn ngủ, anh một hồi ngủ thì buông em ra, không cần ôm em ngủ như vậy, sau khi ngủ, sẽ thực nóng ……”

Hứa Niệm An nói chưa xong, người đã ngủ rồi.

Dựa vào ánh trăng bên ngoài, Mục Duyên Đình cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, không thể nghi ngờ, cô thật đẹp, thời điểm không nói lời nào, cho người ta thấy một loại cảm giác cao lãnh, nhưng chỉ có Mục Duyên Đình biết, cô ở trước mặt người mình thích, có bao nhiêu đáng yêu.

Ngày hôm sau thời điểm Hứa Niệm An lại lần nữa tỉnh dậy, trên giường đã không còn bóng dáng của Mục Duyên Đình.

Hứa Niệm An sờ soạng một chút, giường đệm lạnh băng, nhìn dáng vẻ anh đã rời giường thật lâu.

Hứa Niệm An ở trên giường trở mình, vừa vặn nhìn thấy trên vách tường đối diện treo đồng hồ treo tường, buổi sáng 7 giờ rưỡi.

Không tính quá muộn.

Tiếng chuông di động ở ngay lúc này vang lên.

Hứa Niệm An cầm lấy nhìn, là Mục Lam gọi tới.

Sau khi bắt máy liền truyền đến giọng nói hưng phấn của Mục Lam, cô ấy ở nơi nào đó kêu to, “A a a a a, An An, chị nói cho em một sự kiện a, a a a a a.”

Hứa Niệm An, “Chị đã dùng rất nhiều chữ a đó, cho nên chị rốt cuộc muốn nói chuyện gì nha.”

Mục Lam, “Chị cả đêm qua một đêm không ngủ a An An, chị vốn dĩ muốn đêm qua gọi điện thoại cho em, nhưng mà chị lại sợ hãi quấy rầy đến em cùng anh Duyên Đình, An An, chị thật là quá hưng phấn, An An em biết không?”

Hứa Niệm An nghĩ thầm, em không biết a, chị rốt cuộc muốn nói gì a.

Mục Lam lại a a a a vài tiếng, nói, “An An, chị đợi cả đêm, sau đó buổi sáng hôm nay rốt cuộc chờ tới bây giờ, chị nghĩ hiện tại em hẳn là cũng chuẩn bị rời giường, cho nên chị liền gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho em.”

Hứa Niệm An đỡ trán, “Lam Lam, chị rốt cuộc muốn cùng em nói cái gì?”

Mục Lam hít một hơi thật sâu, “Khoác Lôi anh ấy giống như tỏ tình với chị, a a a a a a, An An em nghe thấy không? Khoác Lôi tỏ tình với chị a.”

Hứa Niệm An nhưng thật ra không cảm thấy kỳ quái, bởi vì lần trước ở Xiêm Quốc, Hứa Niệm An liền cảm thấy hai người quan hệ không có đơn giản như vậy, lúc ấy hẳn cũng chưa phải là người yêu, nhưng trên tình bạn, nhưng mà không nghĩ tới hai người phát triển lại thật ra rất nhanh.

Mục Lam còn ở nơi nào a a a a hô vài tiếng, sau đó lại hỏi, “An An, em nói chị có nên đáp ứng hay không? Chị đêm qua suy nghĩ cả đêm a.”

Hứa Niệm An hỏi, “Vậy chị có muốn cùng anh ấy qua lại không?”

Mục Lam, “Chị đương nhiên muốn, nhưng mà cảm giác thấy có chỗ nào không đúng lắm.”

Hứa Niệm An hỏi, “Không đúng chỗ nào?”

Mục Lam, “Ai da, trong điện thoại nói không rõ, chúng ta ra ngoài chơi đi? Chị mời em, chúng ta một bên chơi, một bên nói chuyện nha.”

Hứa Niệm An nghĩ đến Mục Duyên Đình cùng cô nói hôm nay ban ngày cô hãy ở nhà, “Em hôm nay ban ngày có việc, cho nên không thể đi ra ngoài.”

Mục Lam, “Không sao, chị đây hiện tại liền đến Cẩm Viên cũng được, An An em chờ chị nha, đúng rồi, để Trần thẩm làm thêm mấy thứ đồ ngọt a, chị đặc biệt thích ăn đồ ngọt bà ấy làm.”

Hứa Niệm An cười đáp ứng, “Được, em một chút đi xuống cùng bà ấy nói.”

Mục Lam, “Vậy chị cúp máy đây, một hồi gặp.”

Hứa Niệm An mới vừa buông điện thoại, Mục Duyên Đình một thân màu lam đồ thể dục đi vào, bộ dáng của anh hẳn là vừa mới vận động qua.

Trên mặt còn mang theo mồ hôi ẩm ướt, thậm chí liền tóc có vài sợi đều ướt.

Nhìn thấy Hứa Niệm An đã tỉnh, anh cười muốn nhào đến, hôn cô một cái.

Hứa Niệm An quay đầu đi, ghét bỏ nói, “Một thân mồ hôi hôi muốn chết, em mới không muốn hôn đâu.”

Mục Duyên Đình cũng mặc kệ, ở trên đỉnh đầu cô, hôn xuống vài cái, sau khi buông ra liền mắng yêu, “Thật là vật nhỏ không lương tâm, nếu không phải bởi vì em, anh sớm như vậy phải đi ra ngoài vận động sao?”

Hứa Niệm An ở trong lòng phỉ báng: Này cùng cô có quan hệ gì a.

Mục Duyên Đình hôn xong, buông cô ra, chính mình đi phòng tắm tắm rửa.

Khi Mục Duyên Đình tắm rửa xong ra tới, Hứa Niệm An đã đi xuống phòng bếp dưới lầu tìm Trần thẩm, nhờ Trần thẩm làm mấy thứ điểm tâm ngọt Mục Lam thích ăn.

Trần thẩm cười đáp ứng, “Được, yên tâm, Lam tiểu thư trước kia cũng thường xuyên tới, cô ấy thích nhất là điểm tâm ngọt tôi làm.”

Hứa Niệm An cười cười, “Vậy vất vả Trần thẩm.”

Trần thẩm, “Ngài không cần nói lời này, đây đều là việc tôi nên làm, ai nha, tiên sinh đã thay quần áo xong ra tới.”

Mục Duyên Đình đi tới, kéo tay Hứa Niệm An, nhàn nhạt nói, “Như thế nào không ở trong phòng ngủ chờ anh, cùng anh đi xuống dưới?”

Hứa Niệm An nói, “Em cùng Trần thẩm nói một chút chuyện.”

Mục Duyên Đình hỏi, “Đói bụng sao? Đi thôi, đi nhà ăn ăn cơm trước.”

Hai người tay nắm tay đi đến nhà ăn, Trần thẩm ở phía sau bọn họ cười cơ hồ không khép miệng được, vừa vặn lão quản gia đi đến, Trần thẩm nói, “Lão ca, thấy không, trước kia lão gia tử liền lo lắng tiên sinh về sau độc thân một mình, hiện tại tốt rồi, tức phụ có, hài tử cũng có.”

Lão quản gia gật gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy.”

Lời Nhắn Chương 270
Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.