Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát Cửu Huyền Công

Phiên bản Dịch · 2668 chữ

"Phong Thần...hãy còn xa."

Dương Tiễn đưng ở vách núi nhìn ra xa, suy nghĩ mông lung. Hắn là đại tướng của triều Chu trong kiếp nạn Phong Thần. Phía trước có cơ duyên lớn lao đang chờ hắn. Đáng tiếc, vẫn còn sớm.

Lúc mới vào núi rừng hoa rực rỡ, tu hành không biết thời gian, đảo mắt đã cỏ khô lá rụng, chim hồng bay về phương Nam.

"Tu hành cũng cần phải cân bằng, có lúc cần nghỉ ngơi, có lúc cần nỗ lực. Hôm nay thầy cho phép con ra khỏi động phủ, muốn làm gì thì làm, mấy ngày sau trở về cũng được."

Sư phụ bỏ lại những lời này liền bay đi.

Mình thì phấn khởi chạy ra khỏi động phủ, xông thẳng đến lầu các cạnh con suối trong vắt tìm Tiểu Thiền.

Mặc dù cứ cách mấy ngày mình sẽ đến thăm một lần nhưng cũng chỉ vội vội vàng vàng thì trở vể, khiến cho Tiểu Thiền rất buồn bực.

Nhưng tu hành không thể nào lười biếng, chỉ có sơm ngày học thành tài mới có thể ở trong Hồng Hoang này có đủ sức tự vệ.

Không khéo là, Tiểu Thiền với Đinh Lan, Thúy Trúc chơi mệt, đang ngủ trưa trong lầu các.

Dương Tiễn không nỡ đánh thức nên đi ra khỏi đó.

Hắn ngồi xuống mảnh đất trống bên bờ hồ sững sờ nhìn núi xa.

Ngọc Đỉnh chân nhân chưa truyền thụ Bát Cửu huyền công, nhưng cũng đề cập qua mấy lần 'Có mấy môn huyền pháp cần căn cơ của con vững chắc mới có thể tu hành', trong mấy môn ấy hẳn là có Bát Cửu huyền công.

Dương Tiễn không vội, dẫu có vội cũng không vội được.

Hắn đang tu hành công pháp trúc cơ mà Ngọc Đỉnh chân nhân chế tạo riêng cho hắn. Mặc dù ́tiến cảnh chậm như sên, nhưng tốt ở chỗ căn cơ vững chắc.

"Kể ra tu hành cũng không tồi tệ như mình vẫn nghĩ."

Dương Tiễn vớ lấy cây cỏ khô quấn quanh ngón tay.

Kiếp nạn Phong Thần có lẽ phải mất mấy trăm năm nữa mới đến. Ngọc Đỉnh không biết kiếp nạn cụ thể như thế nào, cũng không rõ Phong Thần bảng có diệu dụng gì, nhưng có nói là "Ước hẹn ngàn năm".

Ba trăm năm trước, ba vị giáo chủ đã đặt bút ký tên lên Phong Thần bảng, cho nên thời điểm kiếp nạn xảy ra ắt hẳn là khoảng 600 năm nữa.

Do vậy trong 600 năm tới, Dương Tiễn phải tu hành Bát Cửu Huyền Công đến trình độ điêu luyện mới có thể xuống núi du lịch.

Nếu vào Phong Thần bảng sẽ mất đi sự tự do, bị Ngọc đế chỉ huy, bán mạng cho Thiên đình. Nhưng vào bảng cũng chia hai trường hợp, đó là còn sống vào bảng và chết rồi mới vào bảng.

Dương Tiễn đoán, ai còn sống vào Phong Thần Bảng chắc là cũng có sự tự do nhất định. Còn chết rồi vào bảng, thì nhờ năng lực của bảng mới sống lại được nên sẽ vĩnh viễn mất đi sự tự do.

Như vậy mình chỉ cần đứng đúng bên, gia nhập bên Chu Vũ Vương, Khương Tử Nha, à không phải, đoàn thể thì chiến thắng là ván đã đóng thuyền.

"..." Dương Tiễn nghĩ đến tiền đồ vô lượng trước mắt, trong lòng mong mỏi thời gian mau chóng qua mau, để mình đi đến đỉnh cao của đời người.

Đáng tiếc, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, đạo cũng phải tu lần lần...

Huống hồ, trở thành Nhị Lang thần của Thiên đình tuyệt đối chưa phải là đỉnh cao. Hắn nếu không muốn bị bất kỳ ai chi phối, muốn tiêu dao ở trong Hồng Hoang này thì càng cần tiếp tục cất bước trên con đường tu hành.

Mấy thứ như quan chức Thiên đình hay danh tướng Phong Thần, đều là giả. Ở nơi này chỉ có thực lực mới là thật, mới là hết thảy.

Không sợ đường đời đầy chồng gai, chỉ sợ bản thân không cố gắng.

Ánh mắt Dương Tiễn tóe lửa, tay hắn nắm thật chặt, tinh thần chiến đấu vươn đến đỉnh cao.

Có lương sư như vậy, có nền móng như vậy, có tiền đồ như vậy, nếu còn không ra hồn thì phải vô tích sự đến nhường nào?

Kiếp trước tầm thường sống hết gần nửa đời người, mỗi lần gặp khó khắn cũng oán hận mình vô năng, khuyết thiếu tài nguyên, cảm thấy cả xã hội này đều nợ mình.

Bây giờ thì sao?

Những thứ trước kia thiếu thốn đều đã có cả, điều kiện của mình trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba Đạo môn có thể nói là đứng ở đỉnh, có thể coi là con ông cháu cha trong Hồng Hoang, còn có vị sự phụ ẩn sâu không lọt làm núi dựa, tất cả những điều này khiến hắn làm sao có thể cam chịu tầm thường?

Hít sâu một hơi, Dương Tiễn nhớ lại lúc mình tham gia lớp đào tạo, rống về phía ngọn núi ở xa:

"Cố gắng! Phấn đấu! Liều mạng mấy trăm năm, hạnh phúc mười ngàn năm..."

Đột nhiên có tiếng cười khẽ vang lên.

Dương Tiễn quay đầu nhìn thì thấy một bé gái mặc quần lụa mỏng đang đi tới chỗ mình.

"Khục, là Đinh Lan sao?"

Dương Tiễn đỏ mặt, xấu hổ cười gượng.

"Sao người lại ở đây?"

"Trước khi sư phụ ra ngoài đã dặn ta và Thúy Trúc chăm lo cho sư huynh. Từ nay, cứ đến bữa ăn thì Đinh Lan sẽ mạng rượu và thức ăn đến cho sư huynh."

Đinh Lan vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Dương Tiễn. Nàng điểm ngón tay như ngọc xuống mặt đất, tức thì có mấy cây xanh mọc ra, cành lá đan xen với nhau, chỉ trong chốc lát đã tạo thành một cái bàn vuông nhỏ.

Ngay cả Đinh Lan và Thúy Trúc đều có có thể sử dụng vài pháp thuật nhỏ, mình tu hành nửa năm vẫn chỉ đang rèn luyện căn cơ...

Dương Tiễn hơi xấu hổ.

"Làm phiền ngươi."

Dương Tiễn phủi sạch bàn cỏ rồi bước lên ngồi xếp bằng.

"Sư huynh không phải ngại, những chuyện này là bổn phận của ta với Thúy Trúc."

Đinh Lan vuốt lọn tóc bị gió thổi lên xuống, ngón tay quyện đi quyện lại, lẳng lặng đứng chờ Dương Tiễn ăn xong để thu dọn bàn ăn.

Khí chất Đinh Lan tao nhã, khuôn mặt của nàng cũng xinh xắn, có thể nói là sắp đẹp xuất chúng. Nếu là kiếp trước, Dương Tiễn chắc rằng tim mình đã đập thình thịch, bắt đâu thầm thương trộm nhớ nàng.

Nhưng Dương Tiễn lúc này lại rất bình tĩnh, thân thể cũng không có phản ứng khác thường gì...

Bình thương gặp Đinh Lan và Thúy Trúc cũng không khinh bạc, rất lịch sự đàng hoàng, hoàn toàn không phải là phản ứng của một xử nam...

Nói đơn giản là Dương Tiễn không hề có cảm giác gì với Đinh Lan, Thúy Trúc.

Nguyên nhân? Cảm thấy Đinh Lan Thúy Trúc không phải là nhân tộc? Bộ thân thể này vẫn chưa phát dục?

Đều không phải.

Dương Tiễn lúc đầu đúng là nghĩ như vậy nhưng về sau xác nhận lại để cho hắn dở khóc dở cười.

Trong trí nhớ của 'Dương Tiễn kia' thường xuyên hiện lên vài hình ảnh đặc biệt. Những hình ảnh này đều là về cuộc sống của một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, từ cái nhăn mày đên tiếng cười của nàng,... Đinh Lan, Thúy Trúc so với nàng kém xa tít tắp.

"Ôi!" Dương Tiễn đang ăn cơm cũng phải thở dai.

Phản ứng của thân thể là máy kiểm tra chính xác nhất. Hắn chỉ cần hơi nghĩ tới cô gái kia, tim liền đập thình thịch, tâm trí đều lập tức tập trung hết vào nàng, sau đó bất đắc dĩ mà ghê tởm.

Đó là 'mẹ' hắn, trời ơi!

'Dương Tiễn kia' lại là kẻ luyến mẫu!

Đúng là tên đại nghịch bất đạo, thảo nào ra sức "Phá núi cứu mẹ"!

Chuyện như vậy, hắn suy nghĩ vu vơ thì được, chứ làm thật thì hắn chắc chắn không dám. Đó dù sao cũng là mẹ ruột của bộ thân thể này, mẹ ruột đó. Dám làm chuyện loạn luân như thế, tất sẽ bị người đời khinh bỉ chê cười!

Quên đi hay ghê tởm đều vô dụng, chỉ có thể từ từ xóa bỏ tình cảm của bộ thân thể này với 'Dao Cơ' hoặc là đợi đến lúc sự nghiệp tu đạo của mình thành công, sau đó đi tìm một cô gái xuất sắc hơn kết thành đạo lữ thì may ra.

Đúng, trở thành mạnh nhất!

"Anh ơi!"

Bỗng nhiên có tiếng nói trong trẻo vang lên, lần theo nơi phát ra thì thấy một bé gái xinh xắn mặc váy hồng đang vừa chạy vừa cười đến gần.

Dương Tiễn cười ôm lấy Tiểu Thiền xông đến, hai anh em vui vẻ nô đùa. Hai bé gái tươi tắn đứng bên cạnh cũng vô thức mỉm cười theo.

Không biết vì sao, Dương Tiễn cảm thấy, bây giờ mình đã đi đến đỉnh cao của cuộc đời.

Tất cả đều không bằng giây phút này!

...

Vào núi được hai năm, Dương Tiễn cao hơn rất nhiều. Nếu là nhìn từ đằng sau thì so với kiếp trước của hắn, lúc hắn hơn hai mươi tuổi, đã không kém bao nhiêu.

Dù sao linh khí trong Kim Hà động vốn đã dồi dào, cơm nước lại đủ chất, vả lại Ngọc Đỉnh chân nhân còn cho ái đồ là hắn, không ít linh đan diệu dược, hắn không muốn cao lên cũng không được.

Hai năm vừa rồi, Dương Tiễn không tu pháp thuật, không ngộ đạo pháp, chỉ chuyên thổ nạp bồi nguyên để nền móng được vững chắc nhất có thể.

Mặc dù quá trình này rất buồn tẻ, nhưng Dương Tiễn không hề kêu ca bất kể một lần nào, chỉ an tâm tu hành bên cạnh sư phụ.

Rốt cuộc, căn cơ đã chắc chắn, trúc cơ cũng hoàn thành, thân thể đã không cần hấp thụ dinh dưỡng từ ngũ cốc hoa màu, hiện tại hắn chỉ cần hấp thụ linh khí là có thể sống được.

Ngọc Đỉnh lại cho Dương Tiễn nghỉ tiếp vài ngày, để Dương Tiễn có thể bù đắp cho em gái. Trong hai năm qua, cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít......

Sau khi kết thúc ngày nghỉ, Ngọc Đỉnh gọi Dương Tiễn vào gặp mặt, hai người hai cái bồ đoàn, sư đồ ngồi đối diện nhau.

Ngọc Đỉnh chân nhân mở miệng nói:

"Từ hôm nay, con sẽ tiến hành bế quan trong ba năm. Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày con cần tìm hiểu đạo pháp trong bốn canh giờ, nghiên cứu tập luyện pháp thuật trong bốn canh giờ, bốn canh giờ còn lại thì làm các việc phụ như tắm thuốc, sau khi hết thời hạn thì mới có thể ra ngoài. Trong lúc tu hành, cần phải buông xuống hết thảy, một lòng cầu đạo.

Dương Tiễn lập tức cúi đầu trả lời:

"Dạ, con hiểu rồi ạ!."

"Tốt!"

Ngọc Đỉnh phất tay, ba cái lệnh bài đá xuất hiện lơ lửng trước mặt Dương Tiễn.

Ngọc Đỉnh giới thiệu:

"Đạo pháp mà thầy tu hành thích hợp với con có ba, đều là đạo pháp thâm ảo huyền diệu, con có thể chọn lấy một loại mà tu hành.

Dương Tiễn nhìn không hiểu những hoa văn trên ba lệnh bài đá kia là chỉ về cái gì, vội hỏi:

"Sư phụ, ba môn này là gì ạ?"

"Đừng vội, để thầy nói rõ cho con hiểu."

Ngọc Đỉnh lệnh bài đá bên trái:

"Đây là Ngọc Đan đạo, chủ tu nguyên thần, tu thành thành công sẽ ngưng kết ngọc đan, có thể ngao du trong hư không."

Dương Tiễn chớp mắt, chờ sư phụ nói.

Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ vào lệnh bài đá ở giữa:

"Đây là Bích Lạc Tam Sinh quyết, cũng chủ tu nguyên thần, chính là bài giảng mà đạo Tổ giảng lần thứ hai ở Tử Tiêu cung, thầy may mắn ở ngộ được một đạo pháp. Sau khi đại thành diệu dụng vô tận, nguyên thần có thể từ một hóa thành ba, trong khi đối chiến chiếm ưu thế lớn."

Dương Tiễn tiếp tục chớp mắt.

Rốt cục, Ngọc Đỉnh chỉ vào lệnh bài đá ở bên phải, nói:

"Đây là một loại huyền pháp viễn cổ mà thầy được sư tổ con ban tặng, tên là Bát Cửu Huyền Công......

Trong nháy mắt tinh thần của Dương Tiễn tỉnh táo, vội vã hô:

"Thưa thầy! Chính là nó! Con muốn học cái này!"

Nói xong Dương Tiễn lập tức hối hận...... Mình có phải là quá gấp gáp? Đã chờ hai năm, chờ thêm một lát cũng có mất đâu!

Nếu là sư phụ hỏi mình nghe đến Bát Cửu Huyền Công từ chỗ nào thì mình biết giải thích như thế nào đây?

Cũng may, Ngọc Đỉnh chỉ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhìn Dương Tiễn, tận tình giáo dục:

"Con xem tâm tính của mình! Nghe đồn là pháp môn do thánh nhân truyền lại tức thì không kịp chờ đợi hò reo! Mà theo thầy thấy, Ngọc Đan đạo với Bích Lạc Tam Sinh quyết mới là pháp môn tốt nhất!"

Dương Tiễn: ......

Chính mình nói pháp môn mà mình lĩnh hội là pháp môn tốt nhất...... Sư phụ cũng không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng bất kể ra sao, Dương Tiễn cũng âm thầm thở ra. Ngọc Đỉnh chân nhân 'Hiểu lầm', cũng coi như là giúp hắn. Dương Tiễn thầm kêu may mắn, tranh thủ thời gian ngồi xuống nghe mắng.

Ngọc Đỉnh chân nhân mặt đen lại nói:

"Bát Cửu Huyền Công này, yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với ngộ tính căn cốt, vả lại nhập môn rất rất khó, con có chắc không?. Nếu như con vẫn khăng khăng muốn học thì thầy vẫn sẽ dạy cho con. Nhưng sau này chịu khổ không nổi cũng đừng cầu xin thầy cho con đổi pháp môn tu hành!"

"Điều này…",

Dương Tiễn thi triển 'Từ tâm đại pháp' đã đạt hóa cảnh, cười hì hì với Ngọc Đỉnh.

"Vậy con xin thầy làm chủ. Thầy dạy con thứ gì thì con sẽ học thứ đó. Con không chọn, không chọn."

"Đồ ranh con láu cá!"

Ngọc Đỉnh búng lên trán Dương Tiễn, cũng là không nhịn được cười ra, hơi tiếc hận cất lệnh bài đá chứa Ngọc Đan đạo do mình sáng tạo thu lại, nhưng lại để Bích Lạc Tam Sinh quyết với Bát Cửu hhuyhhuyềhHhhuyhhuyềhHuhhuyền Công lại.

"Bát Cửu Huyền Công chủ tu nhục thân, ngươi còn cần một pháp môn bảo vệ nguyên thần, Bích Lạc Tam Sinh quyết này cũng cần phải tu hành."

Dương Tiễn sửng sốt, sau đó toét miệng ra cười, khóe miệng sắp kéo dài đến mang tai, dập đầu lia lịa đối với Ngọc Đỉnh.

"Tạ ơn thầy! Tạ ơn thầy truyền pháp!"

"Tĩnh tâm, nắm chặt hai lệnh bài đá này, thầy sẽ dẫn khẩu quyết với phương pháp tu hành truyền vào trong thức hải của con."

"Vâng!"

Tay trái tay phải Dương Tiễn đồng thời cầm lấy hai lệnh bài đá, giờ khắc này, thứ hắn đang cầm lấy chính là hi vọng.

Bát Cửu huyền công, thân thể thành Thánh!

Bạn đang đọc Hồng Hoang Nhị Lang Truyền của Ngôn Quy Chính Truyện

Truyện Hồng Hoang Nhị Lang Truyền tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh199
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.